Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 955: Hoắc tam gia dỗ con xong lại đi dỗ vợ



Tần Nguyễn vừa dứt lời, đã bắt gặp ánh mắt thâm thúy và trêu chọc của Hoắc Vân Tiêu, cô chột dạ nhìn sang chỗ khác.

Ho1ắc Vân Tiêu nhặt một sợi tóc của Tần Nguyễn rơi trên giường, đưa lên mũi ngửi rồi dịu dàng hỏi: “Vẫn còn giận con à?”
Nhắc đến con, Tần Nguyễn tức giận đến mức hết cả chột dạ, cô nghiến răng nói: “Thằng nhóc thối dám lừa em, rõ ràng có người 7khác cứu anh, mà bọn chúng lại giấu em. Bây giờ An Kỳ và A Diêu mới được bao nhiêu tuổi chứ, vậy mà đã tinh ranh như thế rồi.7 Nếu sau này lớn hơn một chút không biết sẽ trở thành thế nào nữa, vì thế nhất định phải sửa thói quen xấu này ngay lập tức.”2 Vừa đi ra cửa phòng, bọn họ đã thấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang đứng ở hành lang.

Ánh mắt hai tên nhóc lấp lóe, môi run rẩy, vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Nguyễn.
Nhìn Tần Nguyễn giận dỗi, Tam gia chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy rất ngây thơ đáng yêu, cô khiến trái tim anh mềm nhũn, hơn cả với hai đứa con trai.

Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, anh tung biện pháp đối phó dịu dàng: “Chúng chỉ là trẻ con, chúng ta không thể dùng tiêu chuẩn của người lớn để áp đặt cho chúng nó được, phải bao dung hơn.
Trong không khí thoang thoảng mùi trầm hương, kèm theo đó là một bầu không khí mập mờ khiến người khác phải đỏ mặt.

Tam gia dịu dàng dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn, đừng tức giận nữa được không?”
Hoắc Vân Tiêu nói với giọng điệu nửa đùa nửa giễu, kèm theo đó là cả sự vui mừng.

Tần Nguyễn cũng không thèm nể nang, cô cau mày nói: “Cho dù An Kỳ lúc đầu làm cái gì, thì với sức mạnh của nó, cũng không thể khống chế được việc khí tím và sát khí trong cơ thể anh chém giết lẫn nhau được.”
Đương nhiên, cũng phải cho chúng có dũng khí chịu trách nhiệm sai lầm của chính mình, chuyện lần này tuyệt đối không được nhân nhượng, anh nhất định sẽ giúp em dạy cho chúng một bài học, Nguyễn Nguyễn đừng chấp nhặt với chúng nữa, em cũng là người lớn rồi.”

Tần Nguyễn lắng nghe những lời nói của Hoắc Vân Tiêu, nhưng câu cuối lại khiến cô bực mình.
Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên, cô mạnh miệng nói: “Nói đi nói lại thì vẫn là anh chê em mà.”

“Sao em vẫn còn ghen với con vậy.” Hoắc Vân Tiêu dở khóc dở cười, nắm tay cô, nói: “Đi nào, xuống dưới ăn cơm trước đã, có chuyện gì thì bàn bạc sau.”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, đôi môi ấm áp của anh dính chặt lấy đôi môi đỏ mọng hơi hé mở của Tần Nguyễn.

Môi áp lên môi, hơi thở quyện vào nhau.
Giọng nói của anh trầm ấm và đầy sức hút, khuôn mặt đẹp trai gợi cảm hấp dẫn, đôi mắt dịu dàng hút hồn.

Trái tim Tần Nguyễn đập thình thịch, cô khẩn trương liếm môi.
Nơi bị hôn trở nên nóng bỏng, Tần Nguyễn khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa.

Cơn tức giận trong lòng cô đã được xoa dịu từ sớm bởi vài lời nói của Tam gia rồi.
Trong khoảnh khắc ấm áp mập mờ này, bụng Tần Nguyễn bỗng sôi lên.

Bàn tay đang đặt lên eo cô, chuẩn bị chạm vào làn da ấm áp lập tức dừng lại.
Chỉ một từ thôi lại khiến người khác nghe ra được sự nũng nịu, cho dù là người có trái tim sắt đá đến mấy thì cũng không đành lòng từ chối cô.

Tần Nguyễn nhất định sẽ không bỏ qua chuyện liên quan đến mạng người.
Ngọn lửa giận trong lòng Tần Nguyễn lại bùng lên.

Hoắc Vân Tiêu hơi cong môi cười, xoa đầu Tần Nguyễn: “Chuy0ện này cũng là lỗi của anh, có thể do bọn nhỏ sợ hãi nên mới không nói với em.”
Tần Nguyễn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích.

Hoắc Vân Tiêu biết rõ tính tình Tần Nguyễn, nhưng không chịu cho cô một câu trả lời, anh cúi người ôm cô vào lòng rồi đi ra cửa.
Tần Nguyễn giật mình: “Tại sao A Diêu và A Kỳ lại muốn nói dối em, cứ nói thẳng không được sao?”

Hoắc Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích: “Cũng không tính là lừa em, sau khi anh đau đến mức ngất đi, anh loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa A Diêu, An Kỳ và Lâm Hạo. Lúc đầu anh còn tưởng là mình bị ảo giác, dù sao An Kỳ vẫn còn nhỏ, không ngờ nó lại có năng lực đặc biệt, còn bé như vậy mà đã biết bảo vệ ba rồi.”
Hoắc Vân Tiêu thu lại dáng vẻ lười biếng, ngọn lửa trong mắt cũng rút đi.

Anh bình tĩnh nhìn Tần Nguyễn, nhỏ giọng trêu chọc: “Anh quên mất Nguyễn Nguyễn vẫn chưa ăn sáng, đi nào, anh đưa em đi ăn.”
Hoắc Vân Tiêu nhéo chóp mũi Tần Nguyễn, khẽ thở dài: “Đồ vô lương tâm, anh ở đây dỗ em một lúc lâu như thế vì sợ em tức giận sẽ có hại đến sức khỏe, em cũng nên biết rằng mình không dễ dỗ dành như A Diêu và An Kỳ đâu.”

Giọng nói cưng chiều kèm theo sự thỏa hiệp dịu dàng, truyền đến tai Tần Nguyễn khiến trái tim cô run rẩy.
Tần Nguyễn dùng bàn tay nhỏ bé gãi gãi lòng bàn tay của Tam gia, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh quan sát Tần Nguyễn, nhìn thấy hết khát vọng trong mắt và vẻ mặt mong chờ của cô.
Hoắc Vân Tiêu mím môi, nói: “Em muốn đi cũng được, nhưng đừng giận A Diêu và An Kỳ nữa, bọn nó đang khóc đấy.”

Tần Nguyễn nhăn mũi, thẳng thắn nói: “Cuối cùng vẫn là anh thương bọn nó.”
Hoắc Vân Tiêu cúi người, dùng đầu ngón tay lau vết nước đọng trên khóe môi Tần Nguyễn, anh nhếch miệng cười, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Em muốn đi à?”

“Muốn!” Tần Nguyễn gật mạnh đầu.
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã trở về bình thường, anh vội vàng trấn an: “Sao có thể chứ, anh chỉ lo em tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe mà thôi.”

Miệng nói vẫn chưa đủ, Hoắc Vân Tiêu còn cúi đầu hôn chụt một cái rõ kêu lên mặt Tần Nguyễn.
Động tác vô tình đó khiến môi của cô chạm vào nhiệt độ mát lạnh.

Hoắc Vân Tiêu cho rằng cô đang đòi hỏi, một nụ cười hiện lên trong mắt anh, nụ hôn của hai người càng sâu hơn.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Tam gia, cô hơi híp mắt lại, hỏi: “Anh bênh hai đứa nhóc như vậy là vì cảm thấy em tính toán chi li à?”

Sự chênh lệch về tuổi tác khiến Tam gia và Tần Nguyễn suýt chút nữa không cùng kênh.
Hoắc Vân Tiêu không cho Tần Nguyễn cơ hội phản bác, anh nắm tay cô kéo cô rời khỏi giường.

Tần Nguyễn vẫn ngồi trên giường không nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Hoắc Vân Tiêu, cô nhẹ giọng nói: “Vừa rồi anh cũng nghe thấy Minh Vương giao cho em nhiệm vụ mới rồi đấy.”
Vẻ mặt đáng thương và mong chờ của bọn chúng khiến lòng Tần Nguyễn mềm nhũn, nhưng cô thầm nghĩ không thể cứ tha thứ cho bọn chúng như vậy được.

Tần Nguyễn nghiêm mặt nói: “Sau này không được nói dối mẹ nữa, nếu còn có lần sau, mẹ sẽ cho hai đứa biết thế nào là thịt xào măng.”
Hoắc Diêu chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi: “Ăn ạ?”

Tần Nguyễn ôm cổ Tam gia, vùi đầu vào ngực anh, nhìn hai đứa bé cười đầy ẩn ý.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.