Sau khi ổn định cơ thể, mồ hôi lạnh túa ra1 toàn thân anh ta. Đôi mắt anh ta hơi mở to, cẩn thận quan sát những dấu bàn tay và dấu chân màu đỏ thông qua màn hình quan sát của máy quay, chúng đang bò dọc theo bức tường về phía cửa phòng.
Khi Minh Chính Hạo sắp xông ra khỏi cửa phòng, thì bỗng có một tiếng động rất lớn vang lên. Nó lóe lên rất nhanh trước ống kính.
“Đệt!” “Ahhhh!!!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
“Thật sự có bóng quỷ này! Ghê quá! Cái gì thế này, chẳng lẽ hôm nay chúng ta xông vào ổ quỷ à!” Nếu như Minh Chính Hạo, A Phong và những người trong phòng phát sóng trực tiếp có thể mở Thiên Nhãn, thì họ sẽ nhìn thấy khắp nơi trong bệnh viện này toàn là vong hồn.
Cơ thể của những con quỷ này không trọn vẹn, đôi mắt đờ đẫn thất thần, hoặc đứng hoặc nằm, thậm chí còn có những cơ thể nằm giãy giụa chật vật trên mặt đất. A Phong gần như ngay lập tức hướng máy quay vào góc phòng, quay được bóng đen ở đó một cách chính xác, bóng đen khẽ run lên, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Minh Chính Hạo lao về phía trước vài bước, cùng bóng đen đồng thời xuất hiện trong ống kính máy quay. Mọi người có nhìn thấy thứ ở trong phòng không? Có thấy không?” Giọng nói hoảng hốt của Minh Chính Hạo vang lên trong hành lang: “Vừa rồi có bóng một con quỷ xẹt qua, nói cho tôi biết mọi người có nhìn thấy không?”
Giọng nói của anh ta vẫn còn vang vọng ở cuối hành lang. Còn thứ bị ném ra khỏi tay anh ta, trông nó giống như một chiếc điện thoại di động, nhưng thực chất là một chiếc ốp điện thoại mà thôi.
Giờ nó nằm im lìm trên mặt đất, và bị dính một lớp bụi bẩn. A Phong cũng không suy nghĩ nhiều, ôm máy quay, đờ đẫn gật gật đầu.
“A!!!” Trên người nó mặc bộ đồng phục bệnh nhân kẻ sọc, và đôi mắt trắng dã kinh dị của nó đang nhìn thẳng vào cô.
Tần Nguyễn khẽ than nhẹ một tiếng, đưa tay thu nó, chuẩn bị thu thập tất cả các vong hồn có thể đầu thai, giao hết cho sứ giả Địa Phủ mang đi. Lũ ma quỷ ở trong này ăn thịt uống máu con người, đến ngay cả xương cốt cũng sẽ bị đám ác quỷ nhai nát nuốt vào trong bụng.
Minh Chính Hạo giao lưu với người hâm mộ một lúc, sau một đợt nhận được quà tặng khen thưởng và cổ vũ, anh ta lại cầm điện thoại chiếu sáng, dùng tư thế thấy chết không sờn bước vào trong phòng. A Phong quay người, thu lại động tác chạy trốn của Minh Chính Hạo vào trong khung hình.
Nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn chật vật của Minh Chính Hạo mà trên mặt A Phong lộ ra biểu cảm nín cười. Minh Chính Hạo tạo ra bầu không khí đáng sợ, A Phong nương theo bầu không khí đó mà càng lắc máy quay mạnh hơn.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn âm u, cô lạnh lùng nhìn bọn họ tìm đường chết. Minh Chính Hạo và A Phong không chú ý đến khung bình luận, vì họ biết phòng phát sóng trực tiếp sẽ sôi động như thế nào sau tiếng hét vừa rồi.
Tần Nguyễn ung dung đi theo phía sau bọn họ, thỉnh thoảng lại thu dọn mấy con quỷ nằm trên bậc cầu thang. Minh Chính Hạo và A Phong đứng ở phía bên trái trên tầng hai, trước cửa phòng đầu tiên trong hành lang.
Máy quay chĩa vào bên trong căn phòng, ống kính lắc liên tục, bọn họ còn tạo ra rất nhiều tiếng ồn. Trong lòng vẫn còn sợ hãi, nghĩ nếu thật sự làm rơi vỡ thiết bị của công ty, thì anh ta không bồi t2hường nổi.
Ánh sáng điện thoại di động của Minh Chính Hạo chiếu thẳng vào mặt A Phong, giọng điệu của anh ta có chút l7o lắng: “Đầu óc cậu để đi đâu thế!” Lúc Tần Nguyễn lên lầu, mỗi một bậc thang mà cô bước lên đều có bóng dáng của vong hồn.
Bọn chúng giống như những con rối bị mất đi linh hồn, ở lại nơi mà chúng chết khi còn sống. Bầu không khí trong căn phòng tối om rất rùng rợn, rác thải bừa bãi khắp nơi, trên tường còn có một số hình vẽ bậy bạ kỳ quái.
Khi ống kính phóng to lên mới nhìn thấy những bức vẽ xấu xí lộn xộn đó đều được sơn bằng màu đỏ như máu. Minh Chính Hạo khóc không ra nước mắt, run rẩy nói: “A Phong, đừng nói lung tung!”
Khi hai người đang nói chuyện, một bóng đen khác lóe lên trong ống kính máy quay, lần này nó ở rất gần A Phong và Minh Chính Hạo. Trong đêm tối, chỉ dựa vào ánh sáng của điện thoại di động thì không thể nhìn rõ cảnh vật cách vài mét xung quanh, trong bóng tối truyền đến những âm thanh sột soạt kinh dị.
Vẻ mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, cũng không để ý tới, cô vừa xử lý quỷ vừa bước từng bước vững vàng đi tới tầng hai. Hai người họ, một người khiêng thiết bị, một người cầm điện thoại chiếu sáng lao lên trên lầu.
Các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đầy nghi ngờ, nhưng sau khi tiếng hét vang lên thì lại bùng nổ, tất cả đều bày tỏ sự chờ mong với chuyến thám hiểm tiếp sau đó. Rõ ràng là một cảnh hài hước đấy nhưng cô lại cười không nổi, bởi vì cô nhìn thấy rõ mấy con ác quỷ đang tiến đến gần bọn họ.
Về phần mánh lới mà Minh Chính Hạo và A Phong dùng để tạo bóng quỷ, Tần Nguyễn cũng không biết họ làm thế nào, chỉ biết nếu bọn họ không trốn đi thì đêm nay chắc chắn sẽ có đổ máu. Đúng lúc này, trên lầu vang lên một tiếng hét thảm.
A Phong và Minh Chính Hạo liếc nhìn nhau, bọn họ không những không lo lắng mà còn rất mong đợi. Nhìn thấy rõ ràng đồ vật trong góc, anh ta sợ tới mức ném điện thoại ra ngoài, miệng rống to: “Đệch mợ! Thật sự có quỷ đấy!!”
Anh ta rú lên, rồi quay người lao ra khỏi cửa. Minh Chính Hạo và A Phong nhìn thấy cảnh tượng này mà trong lòng rối loạn, sống lưng lạnh toát.
A Phong thở hổn hển, sợ hãi hỏi: “Thật là đáng sợ! Chẳng lẽ thật sự có quỷ sao?” Tần Nguyễn khoanh tay, muốn dựa vào vách tường phía sau, nhưng quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt quỷ trắng xanh.
Đó là một con quỷ với đôi mắt trắng dã, toàn thân tràn ngập sát khí màu đen. Cánh cửa gỗ cũ kĩ bị một sức mạnh vô hình đóng sầm lại.
Minh Chính Hạo không biết gì về sự xuất hiện của thứ chưa xác định được, anh ta cho rằng đó là do cơn gió thổi làm cửa đóng lại, bèn đưa tay sờ vào cái nắm cửa, nhưng tay anh ta lại cảm thấy nhớp nháp. Nhưng vừa rồi anh ta có cảm giác rõ ràng rằng 0có thứ gì đó đang kéo cổ mình lại.
Minh Chính Hạo nghe những lời anh ta nói lại lầm tưởng là vì hiệu ứng phát sóng trực tiếp, liền vỗ vai anh ta an ủi: “Chắc là ảo giác của cậu thôi, nếu có thứ kia thật thì chúng ta đã bị xơi tái từ lâu rồi.” Họ càng sợ hãi, những người trong phòng phát sóng trực tiếp càng phấn khích.
“Ô ô ô...” Ngay sau đó, một tiếng kêu khóc kinh dị vang lên. A Phong theo sát phía sau, cố gắng hết sức để quay lại Minh Chính Hạo và khung cảnh xung quanh.
Chân của bọn họ giẫm lên mặt đất bừa bộn, trong căn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh lạ của vật thể bị giẫm lên. Vô số vong hồn bao phủ toàn bộ cầu thang, gần như chất đống thành một ngọn núi nhỏ, điều này cũng khiến tốc độ xử lý quỷ của Tần Nguyễn chậm lại.
Nơi cô đi qua có ánh sáng vàng lóe lên, và vô số vong hồn được thu gom lại A Phong ôm chặt thiết bị trong ngực, vẻ mặt hú hồn hú vía, nói: “Tôi cũng không bi7ết chuyện gì vừa xảy ra nữa, tôi có cảm giác ở phía sau như có thứ gì đó đang kéo tôi lại.”
Anh ta quay đầu nhìn xuống2, bậc thang ở phía sau lưng chỉ có rác rưởi, không nhìn thấy người nào.