Vừa rồi1 anh ta suy tính là chính xác, bệnh viện này vừa mới trải qua cuộc chiến Tần Nguyễn đơn phương giết quỷ, nên sẽ có rất nhiều âm khí tiết ra ng2oài, lan ra toàn bộ bệnh viện.
Tần Muội vừa bước chân vào khoảng sân mà âm khí đã như tìm thấy được một vật chủ, điên cuồng lao về phí7a cơ thể anh ta. Những cảm xúc đau lòng, khổ sở, phẫn nộ ấy không có cách nào diễn tả được bằng lời.
Có những tổn thương và đau đớn đã tạo thành, cô chỉ có thể làm được một số chuyện trong khả năng mà thôi.
Hoắc Chi thoáng im lặng, như hiểu ra điều gì: “Tôi hiểu rồi.” Lúc này Dung Kính đi lên phía trước, nhiệt tình chào hỏi.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn lại, khuôn mặt tươi cười của đối phương đập vào mắt cô.
Nhận ra là Dung Kính, cô mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.” Nếu như không có thông tin liên lạc của cô, chỉ cần sau này nhớ lại chuyện tối nay, bọn họ sẽ tuyệt đối không tiếp tục đi tìm đường chết nữa.
Đột nhiên, Tần Nguyễn vươn tay về phía ba người Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt, hút sạch âm khí trên người họ.
Trước khi đi, cô lại dặn dò ba người: “Các anh về nhà đi thôi, trời tối cẩn thận nhìn đường.” Anh ta khoe khoang: “Nguyễn Nguyễn, ngồi xe này cực ngầu luôn! Đi, anh đưa em đi hóng mát!”
Nhìn chiếc xe thể thao cao cấp sang trọng trước mắt, trong mắt Tần Nguyễn không khỏi lóe lên một tia kinh ngạc.
Bây giờ đang là ban đêm, nếu như là ban ngày khi ánh mặt trời chiếu xuống thì không biết chiếc xe này còn lóa mắt đến mức nào. Trải nghiệm kinh dị đêm nay đã hoàn toàn làm anh ta bỏ đi kế hoạch kiếm tiền dựa vào một buổi phát sóng trực tiếp cực kỳ nguy hiểm như vậy.
Tần Nguyễn nhìn anh ta một lúc rồi nói: “Anh tự giải quyết cho tốt.”
Đó là một lời cảnh cáo, cũng là gạt bỏ việc không liên quan đến mình. Lưu thiếu cũng nhân cơ hội tiến lên, còn nhiệt tình hơn Dung Kính: “Chúc mừng năm mới, Tam thiếu phu nhân, tôi là bạn tốt của Tần nhị thiếu, tôi tên Lưu Dương, gia đình làm trong ngành bất động sản.”
Trong lòng Tần Muội thầm nói, chúng ta không quen, tổng cộng mới chỉ gặp nhau được vài lần thôi, còn lâu mới đến được chữ bạn tốt.
Tần Nguyễn nghe Lưu Dương tự giới thiệu mình là bạn của anh hai cô, thì trên mặt vẫn duy trì nụ cười thân thiện, khách sáo nói: “Xin chào Lưu thiếu, chúc mừng năm mới.” “Hơn một trăm bộ, có thể mua nhiều hơn một chút cũng được.”
Tần Nguyễn không xác định được tổng số là bao nhiêu, đêm nay cô đã đưa tiễn hơn một trăm đứa trẻ.
Có rất nhiều phiên bản truyền thuyết lưu truyền về bệnh viện đầy quỷ này, kiếp trước cô cũng biết, nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, đêm nay cô không khỏi kinh ngạc và cảm thấy buồn. Lưu Dương vội vàng xua tay, cười rạng rỡ: “Đừng gọi như vậy, cứ gọi tôi Lưu Dương là được rồi.”
Vị này chính là Hoắc tam phu nhân của gia tộc đứng đầu ở thủ đô, nếu có thể kết bạn với cô, sau này anh ta sẽ có thể đứng thẳng trong nhà.
Những con em nhà giàu khác cũng nhanh trí, vội vàng tiến lên chào hỏi, Tần Nguyễn đều thân thiện chào hỏi từng người một. Tần Muội hơi rũ mắt xuống, cô nói: “Lát nữa anh gọi điện thoại cho anh cả thì đừng bảo là em tìm anh ấy, cứ nói qua loa thôi, chúng ta sẽ lén lút đi tìm anh ấy.”
Lần này, cuối cùng thì Tần Muội cũng cảm thấy có vấn đề.
Anh ta kinh ngạc nhìn về phía Tần Nguyễn, sắc mặt hơi trầm xuống, lộ ra một chút không vui: “Làm sao vậy, anh cả làm cho em không vui à?” Những người này đều là con nhà giàu có, công việc kinh doanh của gia đình họ không phải buôn đồ xa xỉ, thì cũng là những vật dụng thiết yếu hàng ngày mà người bình thường không thể sống thiếu, xuất thân gia đình phần lớn đều là người đứng đầu các ngành.
Đương nhiên, đây không phải mục đích chủ yếu mà Minh Chính Hạo muốn có được thông tin liên lạc của Tần Nguyễn.
Quan trọng nhất chính là Tần Nguyễn có thể bắt quỷ! Khả năng kỳ lạ của cô khiến anh ta muốn ôm đùi. Nghe anh ta nhắc đến Tần Cảnh Sầm, Tần Nguyễn hỏi: “Anh cả cũng không ở nhà?”
Tần Muội thấy cô thích Bóng Tuyết như vậy thì nhét luôn con mèo vào ngực cô, anh ta nói: “Lúc anh đi ra cửa thì đúng lúc thấy anh ấy đi cùng anh Ngạn ra ngoài, không biết là đi đâu.”
Tần Nguyễn nghĩ một chút rồi hỏi: “Hồ Nhất Ngạn?” Dung Kính xoay chìa khóa xe đi về phía trước, cười đề nghị: “Nhị thiếu, Tam thiếu phu nhân, chúng ta cùng nhau đi chơi đi, đúng là một ngày tuyệt vời để gặp nhau, lần này mà bỏ lỡ thì lần sau không biết khi nào mới có thể gặp lại đâu.”
Lưu thiếu ở bên cạnh vểnh lỗ tai lên, cũng góp mồm vào: “Đúng đúng đúng, Tam thiếu phu nhân cho chúng tôi chút thể diện đi, cùng đi chơi với chúng tôi nhé?”
“Được thôi!” Tần Nguyễn còn có việc muốn nói với anh hai nên cũng không từ chối. Trong lòng Tần Nguyễn dâng lên một loại cảm giác kỳ quái, bây giờ nghĩ lại, cô luôn cảm thấy Hồ Nhất Ngạn cho mình một cảm giác rất không thích hợp.
Không chỉ có anh ta, mà cả Lam Án, Trường Uyên, bọn họ đều cho cô một cảm giác quen thuộc rất giống nhau.
Tam thiếu phu nhân, đã lâu không gặp, chúc mừng năm mới!” Chiếc xe của Tần Nguyễn lúc trước dừng ở bên ngoài bệnh viện đã không còn ở đây.
Cô biết là Hoắc Chi đã lái đi rồi. Vừa nãy vì không muốn kinh động đến ba người Minh Chính Hạo mà cô cố ý một mình lái xe tới, cô nghĩ chắc nhóm của Hoắc Chi đã lái xe đi rồi.
Tần Nguyễn vừa muốn gọi điện thoại cho Hoắc Chi thì đã bị Tần Muội lôi kéo đi đến chỗ chiếc Speedtail thể thao số lượng có hạn kia. Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt, ánh mắt của đám thiếu gia con nhà giàu liên tục đảo qua Tần Nguyễn và ba người kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến một người tè cả ra quần, một người bị gãy tay, và một người trông vô cùng chật vật, trên quần áo bê bết máu như thế này chứ.
Nhìn dáng vẻ của ba người này rất quỷ dị, lại xem sắc mặt trắng bệch như tờ giấy và vẻ mặt sợ hãi của họ thì thấy cũng không phải là đánh nhau đơn giản như vậy. Một đoàn người tự lên xe của mình, Tần Nguyễn ngồi vào xe rồi gọi điện thoại cho Hoắc Chi, báo cho cô ta biết hành trình tiếp theo của mình.
Trước khi cúp máy, Tần Nguyễn nói với Hoắc Chi: “Đi mua một ít vàng mã, cả sách báo, văn phòng phẩm, đồ chơi, quần áo giầy dép, những thứ mà trẻ con thích.”
Hoắc Chi lơ ngơ: “Phu nhân muốn mua bao nhiêu ạ?” Tần Nguyễn biết những người này muốn hỏi cái gì, cô làm như không nhìn thấy thái độ muốn nói lại thôi của bọn họ mà quay ra bảo với Tần Muội: “Muộn lắm rồi, chúng ta về đi.”
Cô vuốt lông của Bóng Tuyết ngoan ngoãn trong ngực mình rồi đưa trả nó cho anh hai.
Tần Muội đáp lại, hai anh em nhấc chân rời đi. Nó không muốn nằm ở trên đùi mẹ của hai tiểu ma đầu kia đâu, đây là nữ ma đầu lúc nào cũng có thể uy hiếp đến cái mạng mèo quý giá của nó đấy.
Tần Nguyễn vuốt lông của Bóng Tuyết, cô phát giác nó đang run rẩy dưới lòng bàn tay mình mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
Chẳng lẽ cô còn có thể ăn thịt nó chắc, tại sao nó lại sợ cô như vậy. ...
Tần Muội lái xe lao vùn vụt trên con đường rộng rãi.
Anh ta không hoàn toàn buông thả bản thân, theo đuổi sự kích thích tột độ của việc gia tăng Adrenaline như thường lệ, mà lái xe với tốc độ chậm hơn bình thường rất nhiều. Tần Nguyễn đè tay anh ta lại, lên tiếng ngăn cản: “Không cần gấp đâu, vừa lái xe vừa gọi điện thoại rất nguy hiểm.”
“Được rồi!”
Tần Muội ngượng ngùng thu tay lại, ngoan ngoãn nghe lời em gái. Minh Chính Hạo đã hiểu, nhưng anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại: “Thật sự không thể cho tôi phương thức liên lạc sao?”
Anh ta có thể nhìn ra được mười mấy người đột nhiên xuất hiện này, xét về trang phục hay cách cư xử thì họ đều là những người giàu có hoặc phú quý.
Lại nghe bọn họ tự giới thiệu với Tần Nguyễn thì càng phá vỡ nhận thức của anh ta. Cô nhớ tới người bạn học có gia đình theo nghề thầy cúng truyền đời của anh cả nhà mình.
Năm ngoái ở nhà họ Phó, Hồ Anh - gia tiên của gia đình Hồ Nhất Ngạn, vì hút dương khí của Phó Dận Như mà đã gây ra ồn ào không nhỏ.
Tần Muội gật đầu: “Là anh ấy đấy.” Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi Tần Muội đang lái xe: “Anh hai, vừa nãy anh nói anh cả đi ra ngoài với anh Hồ Nhất Ngạn à, anh có biết các anh ấy đi đâu không?”
Tần Muội khịt mũi, nói: “Ai mà biết được bọn họ đi đâu làm gì, chắc là đi tụ tập bạn bè hoặc là tiệc rượu thôi.”
Tần Nguyễn im lặng một lúc rồi bảo: “Em muốn gặp bọn họ.” Dưới ánh mắt của Minh Chính Hạo, A Phong và Mạnh Kiệt, từng chiếc xe thể thao sang trọng lao vùn vụt lướt qua họ.
Lối vào âm u của bệnh viện nhanh chóng trở nên vắng vẻ.
Gió lạnh thổi tới, Minh Chính Hạo sờ lên cánh tay nổi da gà của mình: “Chúng ta cũng đi thôi, nơi này thật đáng sợ.” Bởi vì anh ta nhớ Tần Nguyễn đang ngồi ở ghế lái phụ ngay bên cạnh mình.
Bóng Tuyết sợ sệt ngồi xổm ở trên đùi Tần Nguyễn, hai cái chân lông xù đến giẫm cũng không dám dùng sức.
Cảm nhận đôi tay trên lưng không ngừng vuốt ve bộ lông của mình, đôi mắt xanh lục của Bóng Tuyết hiện lên vẻ bất bình, mắt ngân ngấn nước, nó sắp khóc đến nơi rồi. Đến lúc đó cơ thể nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đau đớn chỉ là vấn đề nhỏ, sợ rằng tuổi thọ cũng sẽ bị giảm xuống.
<7br>Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất đi tới trước mặt Tần Muội, cô không thèm liếc nhìn đám người Dung Kính, Lưu thiếu lấy một cái, mà cúi đầu2 nhìn Bóng Tuyết nằm trên cánh tay Tần Muội.
Cô đưa tay vuốt bộ lông mềm mại dễ chịu của Bóng Tuyết, rồi cất tiếng cười hỏi: “Sao anh 0hai lại tới đây? Tết rồi mà không ở nhà với ba à.”
Nghe được trong giọng điệu của cô có chút trách móc, Tần Muội thoải mái nói: “Ông già đi chơi cờ với bạn rồi, có cần anh với anh cả ở cạnh đâu.” Ba người họ đi đến chỗ chiếc xe đỗ ở trong góc, Minh Chính Hạo là người bình tĩnh hơn cả trong ba người, nên anh ta nhận nhiệm vụ lái xe.
Chiếc xe nhỏ lắc lư rời đi, bọn họ không nhìn thấy ở khoảng cách hơn mười mét sau lưng họ, có một chiếc ô tô sang trọng mang huy hiệu của nhà họ Hoắc đi theo phía sau.
Tần Nguyễn ngoài miệng không hề nói gì, thái độ thì lạnh lùng xa cách, nhưng hành động lại tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên. Vừa nghe thấy Tần Nguyễn nói muốn đi, Minh Chính Hạo vội vàng đuổi theo: “Chị gái, hôm nay chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, cho tôi xin số điện thoại nhé.”
Tần Nguyễn lắc đầu: “Chúng ta chỉ gặp mặt nhau một lần này thôi, sau này nhớ kỹ phải biết kính sợ quỷ thần, nếu lại phát sinh chuyện như đêm nay thì sẽ không có ai lại đến cứu các anh đâu.”
Minh Chính Hạo vội vàng gật đầu: “Chắc chắn rồi chắc chắn rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ tham gia vào các chương trình phát sóng trực tiếp sự kiện linh dị nữa.” Tần Nguyễn thả lỏng người, dựa lưng vào thành ghế, lười biếng nói: “Không, em chỉ muốn cho hai anh ấy một niềm vui bất ngờ thôi.”
Sao nghe cô nói không giống như niềm vui bất ngờ, mà giống kinh hãi hơn.
Tần Muội không tin, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn và cảm thấy có chuyện gì đó mà anh ta không biết.
Đôi mắt lạnh của Tần Nguyễn liếc nhìn Tần Muội: “Anh đang lái xe đấy, nhìn đường chứ đừng nhìn em.”