Hắn ghé sát vào người Tần Nguyễn, trong lòng cảm thấy sợ hãi mà nói: “Hoắc phu nhân, nếu cô cần hỗ trợ thì2 cứ nói với tôi, mọi người trong khách sạn sẽ toàn lực phối hợp với cô.”
“Vậy thì tốt quá!” Tần Nguyễn híp mắt cười, ngón trỏ điể7m nhẹ lên cằm, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tề Lăng đang nằm co quắp trên mặt đất, cô hỏi Liêu Du: “Lúc trước chị điều tra ra được mỗi tuần Tề 7Lăng đều có một buổi tụ tập đúng không?” Tần Nguyễn nheo mắt lại, liếc nhìn dáng vẻ chật vật của Tề Lăng.
Dưới sự áp chế của Liêu Du, hai tay gã nắm chặt, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tần Nguyễn nở một nụ cười rạng rỡ: “Em thấy tay của hắn không thành thật lắm, chúng ta có thể bắt đầu từ tay trước.”
Liêu Du hiểu ngay, chị ta nở nụ cười âm u: “Ý kiến này hay đấy, chính đôi tay này đã đẩy tôi từ trên lầu xuống, tôi đã muốn cắt chúng đi từ lâu rồi.” Nửa tiếng sau, vị khách đầu tiên bấm chuông cửa.
Những người trong phòng quay ra nhìn nhau, cuối cùng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tần Nguyễn.
Hoắc Chi nhìn thấy cảnh này thì trên mặt hiện lên vẻ không vui, cô ta bèn đứng dậy đi về phía cửa. Liêu Du buông cổ của gã ra, lấy di động ở đầu giường và ném cho gã.
Ánh đỏ trong mắt chị ta rút đi, đôi mắt đen nhánh không có tròng trắng nặng nề nhìn gã: “Đừng nghĩ giở trò, tôi không đùa với anh đâu, anh thật sự sẽ chết đấy.”
Tề Lăng run rẩy gật đầu, mở điện thoại ra tìm kiếm danh bạ và bắt đầu gọi điện. “Không được! Tôi không đồng ý!”
Tần Muội đứng ra chặn ở trước người Tần Nguyễn, mặt mày đầy lửa giận.
Vì để giải quyết vấn đề phiền phức càng sớm càng tốt, Bối Cận Châu lên tiếng tán thành lời đề nghị của Liêu Du: “Tôi cảm thấy biện pháp này không tệ.” Liêu Du đã bắt đầu để Tề Lăng liên hệ với đám người kia.
Tề Lăng vừa nghe nói muốn mình lừa những người kia đến thì liên tục lắc đầu: “Không được, bọn họ không phải là người mà chúng ta có thể chọc nổi đâu, tôi không thể làm như vậy, bọn họ sẽ giết tôi mất!”
Vẻ mặt của Liêu Du cực kỳ lạnh lùng, chị ta bóp cổ gã uy hiếp: “Anh mà không gọi điện thoại, thì tôi sẽ cho anh xuống Địa Ngục ngay bây giờ!” Lần này Tề Lăng không gọi điện thoại cho những người kia mà gửi thẳng ảnh chụp của Tần Muội cho bọn họ, vừa gửi đi không bao lâu đã nhận được tin nhắn hỏi thăm số phòng của những người kia.
Còn những người không ở thủ đô, Tần Nguyễn gửi số điện thoại di động của những người kia cho Viên Chí Vi của Cục Điều tra Hình sự, để bọn họ tìm cách bắt những người đó về quy án.
Trên đường đến đây, Tần Nguyễn đã liên hệ với Viên Chí Vi để ông ta cử cấp dưới đến canh giữ cửa vào của khách sạn Hoàng Đình, sẵn sàng bắt người bất cứ lúc nào. Có thể nói là bọn họ đã chuẩn bị đủ cả, chỉ đợi bắt ba ba trong rọ. Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay sờ nhẹ vào chóp mũi của mình, chột dạ nói: “Không phải vẫn còn đám phụ nữ chưa gọi điện thoại à, dáng dấp anh hai tôi đẹp trai như vậy, dùng anh ấy để làm mồi nhử là quá chuẩn. Sau đó, lại chỉnh sửa ảnh một tí, làm đẹp thêm một chút cũng có thể coi như ảnh nữ được.”
Tần Muội khóc không ra nước mắt, mặt mũi tủi thân lên án Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, anh là anh ruột của em đấy!”
Tần Nguyễn bình tĩnh gật đầu, tay đập vào vai anh ta, cô nói bằng giọng nghiêm túc: “Anh hai, em tin tưởng anh.” Tần Muội chụp một vài bức ảnh tạo dáng dưới ánh đèn, sau đó nhờ các chuyên gia chỉnh sửa, chẳng mấy chốc, tất cả các bức ảnh mỹ nam, mỹ nữ đều là Tần Muội đã hoàn thành.
Trong bức ảnh nữ, Tần Muội cúi mặt xuống, làm một mỹ nhân xinh đẹp quyến rũ với đôi chân thon thả.
Người con gái trong ảnh có đôi mắt đẹp, sống mũi thẳng, hình tượng và khí chất tuyệt vời, là một cô gái đẹp tuyệt trần có khí chất đặc biệt. Tần Muội lau đi nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt, ngẩng đầu bốn mươi lăm độ, bi thương, xấu hổ và tức giận nói: “Nhưng anh không tin chính mình!”
Tần Nguyễn nắm chặt tay, cổ vũ anh ta: “Anh hai, cố lên!”
Sau đó, mọi thứ diễn ra một cách có trật tự. Tần Nguyễn gọi cô ta: “Hoắc Chi, để tôi!”
Cô cất bước đi tới và mở cửa phòng ra.
Đứng bên ngoài là một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, lộ rõ phong thái của một quý ông, đối phương có gương mặt trông rất tuấn tú và đứng đắn, làm cho người ta không thể liên tưởng gã với đám súc sinh kia. Những người khác ở xung quanh nghe thấy vậy thì đều tỏ ra rất kinh ngạc, hãi hùng khiếp vía.
Tần Muội không cách nào bình tĩnh lại được, anh ta thì thầm vào tai Tần Nguyễn: “Chơi thế có phải hơi lớn quá không?”
Tần Nguyễn hài hước liếc anh ta một cái: “Lớn á? Em còn cảm thấy hơi nhân từ đấy.” Dáng vẻ chật vật của gã đã phá hỏng hình tượng nho nhã lịch sự thường ngày, giờ gã giống như một con chó rơi xuống nước.
Tần Nguyễn nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ khinh miệt nhìn chằm chằm Tề Lăng, cô lạnh nhạt nói: “Anh không dụ ra được, thì có nghĩa là mồi nhử không đủ lớn.”
Liêu Du bỗng có một ý tưởng, chị ta quay đầu nhìn Tần Nguyễn, trong mắt toát ra ánh sáng quỷ dị. Còn trong ảnh nam, Tần Muội mặc bộ quần áo hợp thời trang, gương mặt đẹp trai lạnh lùng cứng rắn, trông vừa ngầu vừa bất cần đời, mà bên trong vẻ đẹp trai đó lại mang theo một chút phóng túng, nhìn vừa côn đồ vừa ngông cuồng.
Phải công nhận rằng, một anh chàng đẹp trai ngời ngời như vậy có thể nói là được mọi lứa tuổi yêu thích, đồng thời cũng khơi dậy lòng ham muốn tàn phá của những kẻ có tư tưởng đen tối.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Liêu Du, Bối Cận Châu và Tần Nguyễn là chính xác. Liêu Du lạnh lùng trừng mắt nhìn Tề Lăng: “Bọn họ không tới được thì phải làm sao bây giờ?”
Trên người chị ta tràn ra sát khí màu đen không thèm che giấu, hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này.
Tề Lăng ôm chân chị ta mà kêu khóc: “Tiểu Du à, những người đó có địa vị cao lắm, anh thật sự không đắc tội nổi bọn họ.” Liêu Du giẫm lên người Tề Lăng, vẻ dữ tợn trên gương mặt trắng bệch hơi thu lại, chị ta 2gật đầu với Tần Nguyễn: “Đúng vậy, mỗi tuần bọn họ đều gặp mặt nhau tại nhà riêng của một thành viên ở ngoại ô.”
Tần Nguyễn hơi n0hướng mày, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy để Tề Lăng gọi điện thoại cho bọn họ, hẹn những người kia tới đây, nếu thiếu một người thì dùng một bộ phận của hắn để thay thế.”
Liêu Du không hiểu: “Ví dụ như?” Bối Cận Châu ở bên cạnh cũng trầm ngâm nhìn Tần Nguyễn.
Bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy hơi khó chịu, đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười lạnh nhạt: “Làm sao vậy?”
Liêu Du tự lẩm bẩm: “Nếu như những kẻ đó nhìn thấy con mồi là cô, thì tôi nghĩ cho dù bọn chúng có đang ở trên sao Hỏa cũng sẽ tới đây.” Tề Lăng lén liếc nhìn Liêu Du, gã khẩn trương nuốt nước bọt và nói: “Vậy à, được rồi, hẹn hôm khác vậy.”
Sau khi cúp điện thoại, gã gọi thêm vài cuộc điện thoại nữa, nhưng chỉ có hai người đồng ý đến cuộc hẹn, những người khác hoặc là ở nhà với gia đình, hoặc đang không ở thủ đô.
Hơn mười phút sau, Tề Lăng gọi điện thoại khắp nơi, nhưng chỉ hẹn được ba người. Đột nhiên, cô đẩy Tần Muội tới trước mặt mọi người, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười: “Anh hai của tôi có thể đảm nhận việc này.”
“A?” Tần Muội không thể tin quay đầu lại.
Anh ta đứng trước mặt Tần Nguyễn để bảo vệ cô, không ngờ lại bị đẩy ra chịu trận như vậy. Khóe mắt Tần Nguyễn giật giật, đôi mắt hồ ly lộ ra một chút kinh ngạc, tiếng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Chị Liêu Du, chắc chị đang nói đùa?”
Liêu Du lắc đầu, chân thành nói: “Đấy là cô không biết dáng vẻ của mình có lực sát thương lớn đến mức nào đâu.”
Dưới cái nhìn của chị ta, Tần Nguyễn chỉ cần đứng ở đây không hề làm gì, cũng không cần cô lên tiếng thì đã đủ hấp dẫn vô số đàn ông rồi. Giữa mạng của Liêu Du và cắt một phần cơ thể của Tề Lăng, cả hai căn bản là hoàn toàn không thể so sánh được.
Thấy vẻ mặt của cô quá nhẹ nhàng bình tĩnh, một lúc lâu sau Tần Muội mới nói: “... Em vui vẻ là được rồi.”
Giờ phút này, anh ta đã có nhận thức mới về trình độ hung tàn của em gái. Đến ngay cả Tề Lăng chật vật nằm trên mặt đất cũng ngửa đầu lên nhìn Tần Nguyễn, trong mắt gã đúng là có sự kinh ngạc trước sắc đẹp của cô.
Liêu Du khẩn trương liếm môi, tiếp tục dụ dỗ Tần Nguyễn: “Chỉ là dùng một tấm ảnh dụ bọn họ tới đây thôi mà, xin Tần tiểu thư đã giúp thì giúp cho trót, tôi cũng sớm giải quyết xong chuyện này, để không còn làm phiền cô phải giúp tôi nữa.”
Tần Nguyễn không lên tiếng, cô đứng tại chỗ, trong mắt lộ vẻ rối rắm. Người đàn ông trung niên nhìn thấy Tần Nguyễn mà hai mắt sáng lên, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Gã lịch sự đưa tay ra, nở nụ cười ôn hòa: “Em là bạn gái của Tề Lăng phải không? Tôi là bạn của cậu ấy, có việc đi ngang qua đây nên vào xem một chút.”
Tần Nguyễn nhìn xuống bàn tay duỗi ra của gã, cô không bắt tay lại mà tránh người sang một bên, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Người đàn ông trung niên nở nụ cười quyến rũ, rồi bước từng bước tự tin vào phòng.