Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 973: Hồ nhất ngạn khóc, đừng đùa anh nữa được không?



Tần Muội ở bên cạnh nói xen vào: “Anh cả, nếu như anh không muốn kết hôn thì ba cũng không thể ép buộc anh được mà, thật sự không cần thiết 1kéo Anh Ngạn... chị Ngạn cùng diễn trò đâu.”

Tần Muội nhìn gương mặt quyến rũ và những đường nét nữ tính lộ ra khắp cơ thể của Hồ N2hất Ngạn mà không biết nên gọi là anh hay chị nữa. Vẻ mặt Tần Nguyễn hơi lạnh: “Do buổi phát sóng trực tiếp vừa nãy à? Tôi cũng đâu lộ mặt.”

Hoắc Chi trả lời: “Có người vẽ ra chân dung của cô, giống đến sáu, bảy phần ạ.”
Bọn họ dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm Hồ Nhất Ngạn, hai khuôn mặt trông rất giống nhau lộ ra vẻ suy tư, như thể họ đang đánh giá xem có phải Hồ Nhất Ngạn thực sự có khả năng sinh sản hay không, và tò mò liệu đứa trẻ được sinh ra là người hay hồ ly.

Dưới ánh nhìn chăm chú của ba anh em, trong lòng Hồ Nhất Ngạn cảm thấy ớn lạnh, rùng cả mình, cô ta không ngừng lùi về phía sau: “Mấy người đủ rồi nhé!”
Hồ Nhất Ngạn bị gọi là chị mà toàn thân nổi hết da gà, gương mặt quyến rũ hấp dẫ7n hơi giật giật.

Vẻ mặt Tần Cảnh Sầm ôn hòa, anh ta nói với giọng điệu bình thản: “Anh có thể từ chối việc kết hôn, nhưng một năm, 7hai năm không kết hôn thì không có vấn đề gì. Nhưng nếu đến ba năm sau anh vẫn không có đối tượng kết hôn thì sao? Sức khỏe của ba không tố2t, vì chuyện lập gia đình của anh mà suốt ngày lo lắng, thế thì anh thành đứa bất hiếu rồi.”
Giống như hai đứa em của mình, Tần đại thiếu cũng nhìn chằm chằm vào bụng của Hồ Nhất Ngạn bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Em thật sự có thể sinh con?”
Tần Nguyễn nhìn Hồ Nhất Ngạn bằng ánh 0mắt lạnh thấu xương, gương mặt càng nhìn càng mê người của cô ta khiến cô có cảm giác rất quen thuộc.

Trong lòng cô nảy sinh một ý nghĩ kỳ quái, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, cô lên tiếng hỏi đối phương: “Có phải tôi đã từng gặp chị ở nơi nào không?”
Vẻ mặt không được tự nhiên của Hồ Nhất Ngạn hơi thay đổi, trái tim bất an đập thình thịch, ở sâu trong lòng cô ta dâng lên một chút cảm giác vui mừng.

Cô ta giơ bàn tay trắng muốt xinh đẹp lên, vuốt mái tóc dài xõa trên mặt, ngón tay khẽ run, giọng cố gắng giữ bình tĩnh: “Gặp ở đâu cơ?”
Tần Nguyễn cau chặt mày, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi.”

Khi cô quay người lại, vẻ không vui trên mặt đã giảm bớt, cô mỉm cười nói với Tần Cảnh Sầm và Tần Muội: “Anh cả, anh hai, em phải về đây, các anh cũng nên về nhà sớm đi.”
Tần Nguyễn coi Hồ Nhất Ngạn như chị em, thân mật dùng bả vai của mình đụng vào vai của cô ta, cô thấp giọng hỏi: “Chị dâu, nói một chút đi mà.”

Hồ Nhất Ngạn muốn khóc: “Tôi là Cửu Vĩ Hồ, không phải là yêu tinh.”
Hồ Nhất Ngạn bị cô nhìn mà tê cả da đầu, cô ta vội vàng trốn ra sau lưng Tần Cảnh Sầm.

Cô ta níu lấy cổ áo của Tần Cảnh Sầm, tức hổn hển nói: “Tần Cảnh Sầm, anh giải thích cho họ đi chứ!”
“Anh cả, anh đối với Hồ Nhất Ngạn là nghiêm túc sao?”

Vừa rồi cô nói mấy câu trêu ghẹo chỉ là để thăm dò anh trai thôi.
Tần Nguyễn gật đầu: “Ừm, vậy chị có thể sinh con không?”

Đúng là cha rất quan tâm đến chuyện kết hôn của anh cả, cũng luôn mong ngóng được bế cháu.
Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt của Hồ Nhất Ngạn, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt, cô khẽ lắc đầu: “Tôi không nhớ nổi, chỉ là luôn cảm thấy tôi biết chị thôi.”

Không biết nghĩ đến cái gì, cô nói: “Chị có biết Lam Án và Trường Uyên không? Tôi nhớ lần trước chúng ta gặp mặt, chị nói mình gặp được bạn cũ, sau đó thì bọn họ xuất hiện.”
“Khụ.” Tần Nguyễn ho một tiếng: “Lý do này không có sức thuyết phục rồi.”

Cô cũng không tin những gì Hồ Nhất Ngạn nói, cho rằng cô ta chỉ thuận miệng nói thế để chuyển hướng sự chú ý của cô mà thôi.
Nhưng Tần Cảnh Sầm vẫn luôn mỉm cười không lên tiếng ngăn cản, nên cô biết trong lòng anh ta có suy nghĩ của riêng mình.

Tần Cảnh Sầm khẽ mỉm cười, anh ta cất giọng nói nhẹ nhàng không vội vã: “Bất kể là A Yến hay Hồ Nhất Ngạn, họ đều theo anh đi qua những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Khi đó anh không biết họ là cùng một người, có lẽ anh đã có một chút suy nghĩ mông lung, nhưng bây giờ không còn cách nào đi truy xét đến cùng được nữa. Hồ Nhất Ngạn vẫn luôn ở bên cạnh anh, bọn anh chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhiều năm qua cũng không có vấn đề gì cả. Anh đã thử tìm một ai đó để ổn định cuộc sống, cố gắng chấp nhận một người khác hòa vào cuộc sống của anh. Nguyễn Nguyễn, em có biết không, ở trên đời này cái gì cũng có thể cố gắng ngụy trang, chỉ duy nhất có tình cảm là không thể, tình cảm giả vờ sẽ làm tổn thương người khác và chính bản thân mình. Nếu đó không phải là người mà mình muốn, thì cho dù đối phương hoàn hảo đến đâu, mình cũng không thể nào chấp nhận được.”
Tần Cảnh Sầm đưa tay xoa đỉnh đầu của Tần Nguyễn, ấm giọng nói: “Được rồi, em đừng lo lắng cho anh nữa, trở về đi.”

Tần Nguyễn dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh trai: “Anh cả, Hồ Nhất Ngạn cho em cảm giác rất kỳ lạ, rất có vấn đề, mà hình như cảm giác của anh ta đối với anh rất thuần khiết, anh nhớ bảo vệ tốt chính mình đấy, đừng để mình bị thua thiệt.”
Nhắc đến chuyện của em gái, khuôn mặt dịu dàng của Tần Cảnh Sầm trở nên nghiêm nghị, hơi thở trên người cũng tràn ngập u ám, giọng anh ta hơi trầm xuống: “Nguyễn Nguyễn là em gái của anh, con bé chỉ có hai người anh trai.”

Bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị và u ám của anh ta, Hồ Nhất Ngạn cụp mắt xuống, miệng lẩm bẩm nói: “Chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, huyết mạch của A Nguyễn không phải là thứ mà con người có thể kéo dài được.”
Cô thu lại nụ cười trên mặt, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hoắc Chi cúi người, giọng cung kính và nghiêm túc nói: “Phu nhân, cô đã lên top tìm kiếm thịnh hành trên các nền tảng mạng xã hội khác nhau rồi ạ, trên mạng đã có người tìm ra được danh tính và lai lịch của cô, bên phía chủ nhân đã sắp xếp xóa đi, vì để tránh rắc rối, xin cô mau chóng về nhà.”
Lông tóc toàn thân Hồ Nhất Ngạn dựng đứng, hai tay theo bản năng ôm bụng, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Cô ta phủ nhận không có chút độ tin cậy nào cả.
Tần Muội trêu chọc: “Chị dâu thẹn thùng à, em hiểu.”

Hồ Nhất Ngạn quay đầu nhìn Tần Cảnh Sầm, chỉ thấy trong đôi mắt ôn hòa của anh ta hiện lên nụ cười trêu tức, cô ta sắp khóc đến nơi: “Mấy người đừng đùa tôi nữa được không?”
Tần Nguyễn nhìn anh một cái, lại nói: “Ba vẫn luôn muốn được làm ông nội đấy.”

Tần đại thiếu không có chút áp lực nào, nói: “Bây giờ khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy, dùng tử cung nhân tạo có thể sinh ra con cháu cho nhà họ Tần, mà nếu không thì vẫn còn A Muội.”
Tần Muội cười hì hì tiến lên phía trước: “Thế chị dâu muốn trực tiếp kết hôn luôn cũng được, ba nhất định sẽ rất vui.”

Hồ Nhất Ngạn xoa xoa mặt, động tác thô bạo phóng khoáng, không hề có một chút ý thức nào về việc hiện tại bản thân đang là phụ nữ, cô ta cắn răng nói với Tần Muội: “Ý của tôi không phải là như vậy.”
Nếu như Hồ Nhất Ngạn có thể sinh con, vậy thì chắc chắn có thể thỏa mãn kỳ vọng làm ông nội của ông ấy lúc còn sống.

“Không! Tôi không sinh được!”
Một Tần Cảnh Sầm đã đủ chó má rồi, giờ lại còn thêm hai anh em Tần Nguyễn và Tần Muội nữa, cái mạng nhỏ này của cô ta cũng sắp đi đời.

Tần Nguyễn đứng tại chỗ, nhìn thấy Hoắc Chi từ xa bước nhanh tới.
Tần đại thiếu nhấc cánh tay đang đặt trên vai Hồ Nhất Ngạn ra và đi về phía Tần Nguyễn.

Hai anh em dạo bước trong hầm để xe ánh sáng lờ mờ, trong mắt Tần Nguyễn ánh lên vẻ lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ nghiêm túc.
Tần Cảnh Sầm gật đầu: “Được, đi đường nhớ cẩn thận.”

Tần Nguyễn mỉm cười gật đầu, trước khi rời đi cô còn nói với Tần Cảnh Sầm: “Anh cả, em muốn nói mấy câu với anh.”
Giọng anh ta hơi khàn, trầm thấp, có cảm giác nguy hiểm khó diễn tả.

Hồ Nhất Ngạn khẽ nguyền rủa một tiếng, cô ta tức giận đến mức hai mắt trợn trừng, bực mình nói: “Không thể! Ông đây không sinh con được!”
Tần Cảnh Sầm hỏi: “Em và Tam gia ở nhà hôm nào?”

Tần Nguyễn không xác định: “Chắc là trong hai ngày này.”
Nếu như không sinh được thì tại sao phải bảo vệ cái bụng của mình, chẳng lẽ bên trong đã có đứa trẻ rồi.

Ánh mắt của Tần Nguyễn tha thiết nhìn chằm chằm vào bụng Hồ Nhất Ngạn, trong mắt lộ ra sự trìu mến như lúc mới có Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Bị ba anh em phản bác, Hồ Nhất Ngạn vừa tức vừa bực.

Cô ta che phần gáy bị đánh và nhìn Tần Cảnh Sầm bằng ánh mắt lên án: “Anh cái gì cũng không biết mà lại bảo tôi nói bậy bạ!”
Hồ Nhất Ngạn nắm lấy áo của Tần Cảnh Sầm, người không ngừng run rẩy, mặt cũng tái mét: “Em Nguyễn à, tôi và Tần Cảnh Sầm chỉ đang đóng kịch để cho bác yên tâm thôi.”

Tần Nguyễn nghiêm túc gật đầu: “Em biết chứ, hai người có diễn kịch thì cũng phải diễn cho đầy đủ chứ.”
Hồ Nhất Ngạn mím môi, mặt lộ vẻ do dự.

Cô ta nhìn đôi mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn rồi dùng giọng điệu nửa thật nửa giả nói: “Em không phải là người, Trường Uyên, Lam Án và tôi đều là người của em, mà anh trai em cũng là một người hoàn toàn khác...”
Tần đại thiếu không vui, nói: “Em lẩm bẩm cái gì đấy?”

Hồ Nhất Ngạn tức giận nói: “Không có gì, tôi chỉ đang nói linh tinh thôi.”
Tần Nguyễn đâm thẳng vào điểm quan trọng: “Nhưng anh ta là yêu tinh, còn anh là người.”

Tần Cảnh Sầm nhướng mày, giọng nói của anh ta trầm thấp chậm chạp: “Ngay cả giới tính của cậu ấy anh cũng không thèm để ý, thì làm sao lại để ý đến những thứ này?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tần đại thiếu tỏ ra không vui, anh ta lạnh lùng trừng mắt với Hồ Nhất Ngạn: “Nói bậy bạ cái gì đấy!”

Tần Muội cũng khó chịu, cả giận nói: “Đúng đấy, ba anh em bọn em bò ra từ cùng một bụng mẹ đấy, làm sao không phải là ruột thịt được, chị có muốn bịa chuyện cũng phải bịa cho giống chứ.”
“Bốp!”

Hồ Nhất Ngạn còn chưa nói xong, Tần Cảnh Sầm đã đánh vào gáy cô ta một cái.
Khóe môi Hồ Nhất Ngạn cong lên nở một nụ cười thoải mái, cô ta nhìn Tần Nguyễn bằng đôi mắt mỉm cười: “Có một số việc chỉ có bản thân em mới có thể tìm ra đáp án, tôi nói cho em biết em cũng sẽ không tin.”

Tần Nguyễn cười khẩy: “Chị không nói thì tôi làm sao biết mình tin hay không.”
Thấy Hồ Nhất Ngạn không nói thật, Tần Nguyễn bèn khoanh tay đi một vòng quanh cô ta, tò mò hỏi: “Chị sẽ luôn như thế này sao? Chị có khả năng sinh con không? Mà này, nếu như chị sinh con ra thì nó sẽ là con người hay là con cháu của hồ ly chín đuôi? Mà không phải gia tộc nhà chị truyền đời làm thầy cúng ư? Hồ Anh lần trước cũng chỉ là con hồ yêu nhỏ, nhìn cũng không có năng lực lớn như chị, có thể giấu được cả yêu khí.”

Tần Nguyễn đưa ra mấy câu hỏi, không những làm Hồ Nhất Ngạn sợ ngây người, mà ngay cả Tần Cảnh Sầm lẫn Tần Muội cũng đều suy nghĩ về vấn đề này.
Hồ Nhất Ngạn yếu ớt nói: “Vậy cần gì phải đính hôn cho rắc rối ra.”

Đến lúc đó, nhỡ người trong số mệnh của Tần Cảnh Sầm xuất hiện, cô ta cũng có thể rút lui.
Tần Cảnh Sầm tỏ vẻ không tin tưởng mấy, anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn và Tần Muội, ánh mắt ba anh em chạm nhau, trên mặt cả ba cùng nở nụ cười.

Tần Nguyễn híp mắt cười, nói với Hồ Nhất Ngạn: “Chị dâu à, chẳng phải chị và anh cả đã hứa với ba là năm nay sẽ đính hôn à, thế thì sau đó kết hôn luôn được rồi.”
Cô sợ cuối cùng anh trai lại bị thua thiệt về mặt tình cảm.

Tần Cảnh Sầm cười nhẹ: “Anh hiểu rõ tính tình của cậu ấy, yên tâm đi, cậu ấy không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.