Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 987: Tam gia bị thử, hai vợ chồng đã được định sẵn là kẻ thù không đội trời chung



Tần Nguyễn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén tàn khốc bắn về phía Lam Án: “Anh có thể giúp tôi giải thích nghi vấn này khôngk?”

Lúc này, Lam Án còn cái gì mà không hiểu, rõ ràng là anh ta bị lừa.

Nhìn thấy ánh mắt không vui cùng ctức giận của Tần Nguyễn, gân xanh trên mặt anh ta biến mất, dần lộ ra một khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt. Giọng nói dễ nghe êm tai, nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm khôn lường.

Lam Án cau mày, nhìn người đàn ông đang đến gần, toàn thân anh ta tỏa ra sự thù địch và kháng cự mạnh mẽ.

Lúc Hoắc Vân Tiêu đi ngang qua anh ta, anh khinh thường liếc Lam Án một cái, trong miệng cũng khẽ hừ một tiếng.
Tràng hạt Khôn Thiên Minh là pháp bảo bản mệnh của Đại Đế Phong Đô, nghe đồn nếu chuỗi hạt này bị phá hủy thì ngay cả Thiên tử Bắc Âm, vị thần của Địa Ngục, cũng sẽ bị rơi vào Địa ngục A Tỳ mãi mãi.

Trí nhớ trong đầu của Hoắc Vân Tiêu giống như có một tấm màn, sau khi nghe thấy tên chuỗi hạt Khôn Thiên Minh, tấm màn kia bị công phá mãnh liệt, những ký ức mơ hồ như nước chảy công phá bức tường ký ức, tràn vào trong đầu anh.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt đột nhiên thay đổi, khí chất cao quý ưu nhã không còn giữ được nữa, anh như là bị ký ức đau thương nào đó cuốn lấy, cánh tay đang ôm eo Tần Nguyễn siết chặt lại.
Vẻ mặt của Lan Án đột nhiên thay đổi, anh ta mím chặt môi, đôi mắt màu xanh lục trở nên âm trầm.

Khi chưa biết thân phận của nhà họ Hoắc, anh ta cho rằng người đàn ông mà Tần Nguyễn tìm được chỉ là một người bình thường. Nhưng khi biết được thân phận thực sự của đối phương, anh ta lại chỉ muốn giấu Tần Nguyễn đi.

Tần Nguyễn kề sát vào cơ thể Tam gia, trên mặt lộ ra vẻ rối rắm, ánh mắt nhìn Lam Án có chút phức tạp.
Sắc mặt cô tái nhợt, nhưng hai mắt lại không chịu thua mà trừng lên nhìn Lam Án, bàn tay đặt trên bàn cũng khẽ run.

Lam Án nhìn thấy tất cả những điều này, môi anh ta mím chặt, trên khuôn mặt quyến rũ nổi lên những đường vân xanh kỳ lạ.

Anh ta cắn răng, nói: “Ba năm, nhiều nhất là ba năm nữa thì tất cả chân tướng sự thật đều sẽ lộ ra. Đến ngày đó hy vọng cô có thể giữ cho trái tim mình kiên định, không bị tổn thương.”
Để chứng thực lại một lần nữa, Lam Án liếc nhìn chuỗi tràng hạt ở trên cổ tay Hoắc Vân Tiêu: “Tam gia có biết thứ anh đang đeo trên tay là vật gì không?”

Hoắc Vân Tiêu khẽ giật mình, anh cúi đầu xuống nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, đáp: “Là vật cộng sinh từ khi tôi sinh ra đến nay.”

Lam Án nói từng chữ, hỏi: “Anh đã từng nghe nói qua về tràng hạt Khôn Thiên Minh chưa?”
Lam Án đứng đối diện nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Tam gia, trong mắt lóe lên đủ loại cảm xúc.

Anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì từ lời nói đến việc làm, anh ta đều không phát hiện đối phương đang giả vờ.

Người này chưa hề khôi phục trí nhớ, vậy thì chủ nhân cũng không cần quá lo lắng.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn vào người đàn ông nhã nhặn đang chậm rãi đi tới.

Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu mang theo một chút ánh sáng dịu dàng, và còn thoáng có sự xa cách lạnh nhạt nữa, ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người anh, tạo nên một vầng sáng dịu dàng.

Ánh mắt hờ hững của anh rơi vào người Lam Án, anh cười rất nhẹ: “Anh đang muốn chia rẽ tình cảm của tôi và vợ tôi sao?”
Đôi mày thanh tú của Tần Nguyễn nhíu lại: “Có liên quan gì đến anh ấy?”

Trên mặt Lam Án thỉnh thoảng lại nổi lên những đường vân màu xanh lá, áp chế những cảm xúc trập trùng trong lòng anh ta.

Anh ta ngước đôi mắt màu xanh sẫm lên, nhìn thật sâu vào Tần Nguyễn rồi chậm rãi nói: “Cuộc sống hiện tại của cô có vui vẻ không? Nếu như có một ngày cô bị xiềng xích nặng nề quấn lấy, ở trong vực sâu thống khổ, không ai có thể cứu được cô, mà thủ phạm lại chính là Tam gia, đến lúc đó cô nên làm cái gì?”
Anh ta chỉ tay vào Hoắc Vân Tiêu và kiên định nói: “Hắn ta không phải là người yêu của cô.”

Hoắc Vân Tiêu bị người dùng tay chỉ trỏ như vậy, đôi mắt lạnh nhạt cũng lóe lên sự lạnh lẽo, anh ôm lấy eo Tần Nguyễn, cười khẽ: “Tôi thật sự tò mò, anh làm thế nào để đưa ra dự đoán về chuyện chưa xảy ra ở ba năm sau?”

Nụ cười trên mặt anh không chạm đến đáy mắt, tiếng nói rất nhẹ, mang theo sự chất vấn cùng uy nghiêm của người ở đứng ở vị trí cao.
Tần Nguyễn phát giác bầu không khí không thích hợp, bèn đứng dậy đi về phía Hoắc Vân Tiêu: “Sao anh lại tới đây?”

Hoắc Vân Tiêu không khỏi nở nụ cười, đưa tay ôm lấy eo của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng nói: “Anh biết có khách tới thăm nên qua xem thế nào, không ngờ lại nghe thấy có người đang chia rẽ tình cảm của chúng ta, hòng gây ra mâu thuẫn gia đình.”

Trên người anh có khí chất dịu dàng khó tả, lúc này anh nhìn Tần Nguyễn đầy trìu mến, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ.
“Cái gì mà chân tướng, cô ấy phải giữ trái tim kiên định cho ai cơ?”

Sau lưng bỗng vang lên một giọng cười trầm thấp du dương.

Hoắc Vân Tiêu được Hoắc Khương thông báo, lập tức chạy tới, những lời Lam Án nói đã lọt vào tai anh.
Không hiểu vì sao, trong lòng cô có một loại cảm giác mãnh liệt, không muốn Lam Án đối đầu với Tam gia.

Cô bèn khéo léo thuyết phục: “Lam Án, anh đi đi, núi Kỳ dân cư thưa thớt, không tranh quyền thế, anh và Linh Phong sống ở nơi đó rất tốt.”

Lam Án kiên trì nhìn Tần Nguyễn, anh ta lắc đầu cự tuyệt: “Tôi sẽ không đi, tôi biết cô không tin tôi.”
Lam Án đaưa tay lên đỡ trán, trên khuôn mặt lạnh lùng toát ra vẻ bối rối, anh ta nhẹ giọng thì thào: “Thì ra là cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ.”

Tần Nguyễn nghe không rõ, lông mày nhíu lại, đầu ngón tay bực bội gõ xuống mặt bàn, gõ ra tiết tấu hỗn loạn.

Cô trừng mắt với đối phương và hỏi: “Rốt cuộc thì các người là ai, muốn làm cái gì?”
Khuôn mặt lạnh lùng của Lam Án nở ra một nụ cười mỉa mai: “Hoắc Tam gia, anh thực sự không biết thân phận của mình sao? Bản thân việc anh và A Nguyễn ở bên nhau đã là sai lầm rồi, quan hệ giữa hai người nhất định là kẻ thù không đội trời chung, chẳng lẽ hai người còn muốn trải qua cục diện hỗn loạn giống như nhiều năm trước một lần nữa hay sao?”

Nụ cười trên mặt Hoắc Vân Tiêu thu lại, ánh mắt nặng nề của anh nhìn vào Lam Án: “Anh đang nói cái gì?”

Trong mắt anh hiện lên vẻ không hiểu và thăm dò, còn cả sự đề cao cảnh giác với Lam Án.
Tay còn lại ấn mạnh vào ngực, cơn đau truyền đến từ trái tim khiến cơ thể anh hơi gập người xuống.

Một hình ảnh rõ ràng hiện lên trong đầu Hoắc Vân Tiêu, quả tim đẫm máu bị moi ra khỏi lồng ngực, tiếng khóc xé lòng quen thuộc vang lên bên tai.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.