Thẩm Quan không hài lòng, làm nũng dụi vào người tôi, cười với vẻ mặt đáng ghét:
"Tối qua em ăn sạch sẽ anh rồi, hôm nay đã chán ghét anh sao?"
Tôi túm lấy cổ áo anh, ánh mắt đối diện, tay kia vỗ nhẹ vào má anh:
"Đừng giống yêu tinh ngày nào cũng quyến rũ em, trò này không ăn thua đâu."
20
Tối hôm đó, Thẩm Quan bị đuổi sang phòng ngủ phụ.
Anh than thở trong phòng bên cạnh:
"Đúng là phượng hoàng sa cơ không bằng gà, dâng đến tận cửa mà chẳng ai thèm ngó tới.
"Bảo bối, chẳng lẽ anh tệ đến thế sao? Đêm qua em còn khen anh khỏe mà..."
Tôi không nhịn nổi, đeo tai nghe vào.
Sáng hôm sau, như thường lệ tôi đi làm.
Thẩm Quan nhất định đòi đưa tôi đi, và trên xe buýt, chúng tôi lại bị ép chặt vào nhau.
Đến bến, tôi vào tòa nhà văn phòng.
Xác nhận Thẩm Quan đã rời đi, tôi liền gọi taxi đuổi theo chiếc xe buýt, đến bến tiếp theo.
Xuống bến có khá nhiều hành khách, có một người đàn ông trẻ mặc vest đang chờ ở gần đó, thành thạo chỉ huy mọi người xếp hàng, chính là trợ lý của Thẩm Quan:
"Mọi người xếp hàng nhé, mỗi người tám mươi tệ, ai cũng có phần."
Tôi đứng ở cuối hàng, khi đến lượt tôi, anh ta trố mắt ngạc nhiên:
"Phu... phu... ờ... cô Vương, sao cô lại ở đây?"
"……"
Tôi không nói gì, chỉ bỏ đi.
Thẩm Quan gọi cho tôi vô số cuộc điện thoại.
Trời bắt đầu mưa phùn, tôi ngồi trên băng ghế công viên cả buổi.
Mưa không lớn, nhưng chiếc váy voan của tôi đã nhanh chóng bị ướt, dính chặt vào người.
Tôi ôm lấy đầu gối, ngẩn ngơ nhìn mưa rơi trên mặt hồ.
Ngày Thẩm Quan rời đi, tôi lao đầu vào kiếm tiền.
Ban ngày đi làm, buổi tối và cuối tuần tôi vùi đầu vẽ tranh.
Dù gặp nhiều khó khăn, nhưng may mắn là tôi đã bước vào giới hội họa, được ngày càng nhiều người yêu thích, tiền kiếm từ vẽ tranh nhanh chóng vượt quá mức lương.
Sau khi kiếm được ba triệu đầu tiên, tôi nghỉ việc.
Khi có ba triệu thứ hai, tôi mở studio của riêng mình và mua căn hộ lớn có vườn mà mình hằng ao ước.
Trong số bạn bè đồng trang lứa, có lẽ tôi được xem là một tiểu phú bà.
Có lẽ do đã từng thấy giới thượng lưu thực sự giàu có ra sao, tôi vẫn luôn cảm thấy mình nghèo, nghèo đến mức dù cố gắng thế nào cũng không thể xứng với người như Thẩm Quan.
Tôi chưa từng mua món đồ xa xỉ nào, quen với việc đi xe điện hoặc xe buýt, còn đến chợ thì cò kè mặc cả, lúc nào cũng keo kiệt với bản thân.
Khi Thẩm Quan xuất hiện trong cảnh nghèo khó, tôi còn thấy may mắn nghĩ rằng, cuối cùng cũng không phải là anh nhường nhịn tôi nữa.