Bừng tỉnh lại sau khi hồi sinh tại điểm lưu, Quốc vô thức đưa tay sờ lên lồng ngực của mình. Khi đã xác nhận rằng bản thân vẫn còn sống, cậu vẫn không bớt hoảng loạn đi chút nào, trái lại trên mặt còn tràn đầy sự sợ hãi và kh·iếp đảm.
Trong trận chiến vừa rồi, vì quá nóng nảy muốn khắc phục nỗi sợ nên cậu đã mắc sai lầm... Một sai lầm không thể nào cứu vãn.
Cái thứ kia mà là "thuốc an thần" cái quái gì cơ chứ!? Gọi là thuốc chó điên nghe có khi còn đúng hơn!
Với trí nhớ mơ hồ của mình về giai đoạn đó, Quốc không nhớ rõ cụ thể mình đã làm thế nào để đánh bại Quỷ Phụ... Tuy nhiên, có một điều mà cậu vẫn nhớ, đó là sự xuất hiện của Holmes - kẻ đã ra tay chấm dứt cơn điên đoạn của cậu.
Với cơ thể đang run rẩy như thế này, Quốc không thể cứ thế mà tiếp tục đâm đầu vào nguy hiểm được. Vì vậy, cậu quyết định ngồi xuống một chút, vừa là để lấy lại sự bình tĩnh, cũng vừa là cơ hội để sắp xếp mớ thông tin lộn xộn trong đầu mình.
Thế rồi cậu quyết định tra cứu thông tin về kẻ địch mới mà cậu vừa thu thập được bên trong Từ Điển Thế giới.
[Quỷ Phụ (Thủ lĩnh): Một kì tích, và cũng là bi kịch được sinh ra bởi lòng thù hận của một cô g·ái đ·iếm khi quyết định t·ự s·át bên trong màn sương đỏ. Dưới tác động của màn sương quỷ dị, bao cảm xúc tiêu cực của cô vào khoảnh khắc lâm chung đã được phóng đại, khiến cô vô thức dung nạp toàn bộ xác thịt xung quanh mình để trở thành một con quái vật của hận thù và tiếc nuối]
Quốc im lặng một lúc. Có vẻ như cậu vừa suy nghĩ lại về hành động của mình... Mặc dù điều đó vẫn không khiến cậu thôi việc đánh Boss, nhưng ít nhất nó vẫn đủ để cậu thay đổi cách nhìn nhận về Quỷ Phụ.
[Jack the Ripper (Trùm ẩn): Hắn là tên đồ tể đã tàn sát vô số nhân mạng với mục tiêu chủ đạo là g·ái đ·iếm. Hắn lang thang khắp nơi dưới bộ dạng của một gã thám tử lịch sự và chuyên nghiệp đang trên đường truy lùng kẻ s·át n·hân đã ám ảnh mình suốt nhiều năm trời. Tuy nhiên, vào một số thời điểm chưa được xác định, hắn sẽ trở thành một cỗ máy g·iết chóc cực kì năng suất hoạt động theo đúng như những gì đã được lập trình]
"Ra vậy... Tên Holmes đó thực chất là một gã s·át n·hân chuyên đi săn gái bán hoa sao? Đó hẳn là lí do khiến hắn có mặt ở khu phố đèn đỏ"
Quốc như hiểu ra vấn đề, nhưng đồng thời lại tạo ra thêm nhiều mối nghi hoặc khác: "Vậy thì tại sao hắn lại chủ động tặng cho mình v·ũ k·hí phòng thân cơ chứ? Nếu hắn thực sự muốn bẫy mình thì cần gì phải nhất nhất khuyên mình không nên đến Phố Đèn Đỏ, Lò Mổ và Bệnh Viện Tâm Thần?"
Trong cơn nghi hoặc, Quốc quay lại xem thật kĩ mô tả của vật phẩm "thuốc an thần": [Liều thuốc an thần được phát minh bởi tiến sĩ Blackwell. Nó được các bác sĩ xác nhận là có tác dụng giúp người sử dụng trở nên bình tĩnh hơn trong đa số trường hợp. Tác dụng phụ vẫn chưa được nghiên cứu kĩ càng, không nên sử dụng nếu chưa có sự cho phép của bác sĩ"
"...Nghĩa là thứ này vẫn được tính là thuốc chữa bệnh rồi? Vậy thì tại sao khi đến tay mình nó lại hoạt động như thế?"
Quốc thực sự không hiểu nổi vấn đề này.
"À, còn một điều nữa. Cái màn sương khiến mình ớn lạnh đó... Mình cũng phải tìm hiểu"
[Sương đỏ kì quái: Không rõ nguồn gốc xuất hiện, cũng không ai biết nó sẽ gây ảnh hưởng cụ thể như thế nào lên sinh vật sống, chỉ biết rằng mỗi nơi sương đỏ đi qua đều xuất hiện t·hảm k·ịch. Nhiều người cho rằng nó sẽ khiến con người trở nên điên loạn, cũng có không ít người cho rằng nó hoàn toàn vô hại và không ảnh hưởng gì tới tâm lí và thể chất của người hít phải nó. Cho đến nay, bí ẩn về màn sương đỏ này vẫn còn là một ẩn số trong mắt đa số học giả]
[...]
[Lời khuyên: Đừng sử dụng thuốc an thần khi đang chiến đấu trong màn sương]
"...Hệ thống, đừng có bảo là mày thấy thương cảm quá nên đưa ra gợi ý cho tao đấy?"
[...]
[Hệ thống chỉ là sinh mệnh vô cơ, không có tình cảm nên không hiểu bạn đang nói gì. Để đảm bảo trải nghiệm tốt nhất về mặt cốt truyện, bạn với tư cách là một người chơi không nên đặt ra quá nhiều câu hỏi với hệ thống]
Nói thế tức là nếu muốn hiểu thêm về màn sương đỏ, cậu buộc phải chấp nhận việc bị spoil mất cốt truyện?
...Thôi được rồi. Không nên hỏi thì không hỏi. Có rất nhiều thứ khi tự mình khám phá ra sẽ mang lại trải nghiệm tốt hơn nhiều có phải không?
Mà nói gì thì nói...
Self-aware vẫn là một cái gì đấy rất vi diệu.
Mất một hồi tra cứu thông tin rồi lại cảm thán, rốt cục thì Quốc cũng cảm thấy bình tĩnh lại đôi chút. Tuy rằng tay chân vẫn còn đang run rẩy thật đó, song sau cùng thì cậu vẫn không muốn phải bỏ cuộc giữa chừng thêm một lần nữa.
Đã cố gắng đến đây rồi, còn lâu mới có chuyện cậu quay đầu lại.
"Cơ mà việc phải c·hết trong tay lũ Boss này đau khổ thật sự. Lần tới nếu có cơ hội, mình nghĩ mình nên tự kết thúc bằng một viên đạn, như thế tính ra còn đỡ thống khổ hơn nhiều"
Đó là một suy nghĩ cực kì nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng rất thiết thực. Thay vì để bị hành xác đến mức suýt mindbreak thì việc tự giải thoát cho bản thân một cách nhanh gọn rõ ràng là một phương án thông minh hơn nhiều.
Quốc hít sâu một hơi, đứng dậy và tiến vào bên trong phố đèn đỏ.
"Quỷ Phụ thì hơi khó g·iết, nhưng cái tên Jack đồ tể kia sau cùng cũng chỉ là một con người. Chỉ cần tận dụng tốt cơ hội, mình có thể kết liễu hắn ta chỉ với một viên đạn"
"Mình nghĩ ra cách rồi"
"Việc này khá nguy hiểm, và đồng thời cũng cực kì tiêu tốn tài nguyên hiện có... Nhưng chuyện đó không sao cả. Mình chỉ là người mới, thế nên thứ đáng quý nhất với mình bây giờ chính là kinh nghiệm. Tài nguyên thì có thể kiếm lại được nếu mình chăm chỉ khám phá... Nhưng nếu mình không thể vượt qua cửa ải này, bao nhiêu cơ hội đều sẽ đóng lại. Việc đánh cược là điều cần thiết. Mình tin là mình sẽ làm được"
Nếu đã có kế hoạch, cậu hoàn toàn có quyền thử. Đã có chỗ dựa là save point thì cùng lắm là c·hết một mạng thôi.
Nên nhớ rằng cậu có quyền làm lại bao nhiêu lần cũng được, còn chúng thì không.
Quốc ngầm hạ quyết tâm, đi men theo con đường cũ để tìm đến vị trí của Quỷ Phụ.
Lần này với sự tỉnh táo hơn lần trước, cậu đã để ý kĩ hơn về mọi thứ trên đường đi. Cậu nhận ra những cái xác xung quanh cậu không có cùng một kiểu c·hết. Có cái thì bị xé nát, thiếu sót, có cái thì bị cắt chém, phanh thây. Điều này có nghĩa là họ không có cùng nguyên nhân t·ử v·ong.
"Xem ra mình đã đoán đúng, phố đèn đỏ là địa bàn đang bị tranh đoạt bởi hai con quái vật hùng mạnh... Mà nhiều khả năng bọn chúng chính là Quỷ Phụ và Jack the Ripper"
Cậu suy đoán như vậy là hoàn toàn có cơ sở. Bởi vì trong lần thất bại trước đó, Jack the Ripper đã xuất hiện kết liễu cậu ngay sau khi cậu hạ gục Quỷ Phụ. Điều đó có nghĩa là hắn ta đã âm thầm mai phục ở bên ngoài, lặng lẽ theo dõi trận chiến từ rất rất lâu rồi.
Việc lao vào trận chiến trong lúc cậu đang nổi điên rõ ràng là không hề khôn ngoan khi có nguy cơ hắn ta sẽ bị cả cậu lẫn Quỷ Phụ hội đồng... Vậy nên hắn đã kiên nhẫn chờ đợi, đợi đến khi trận chiến đã ngã ngũ, một bị hạ gục một b·ị t·hương nặng, đó là lúc hắn ta sẽ xuất hiện thu lưới toàn bộ.
Hoặc chí ít thì cậu nghĩ một t·ên s·át n·hân thông minh như Jack the Ripper sẽ làm thế.
Đến cả hệ thống còn khẳng định đối tượng chủ yếu Jack muốn g·iết chính là g·ái đ·iếm thì Quốc cũng dám tin rằng hắn ta sẽ không nói dối về mục đích tối thượng của mình.
Rất có thể Jack muốn chiếm đoạt toàn bộ khu vực này để có thoải mái tàn sát tất cả g·ái đ·iếm còn sống sót.
"Phù"
Lên thôi.
Quốc lẩn khuất trong các toà nhà u ám, chỉ không quá lâu sau đó đã có thể gặp lại Quỷ Phụ. Và đây cũng chính là lúc cậu cần phải cân nhắc lại rất nhiều vấn đề.
"Lần trước mình g·iết được nó là vì mình dính debuff điên cuồng... Nhưng lần này thì không rồi. Trong trường hợp không sử dụng thuốc an thần, sức mạnh thể chất của mình sẽ vô cùng yếu kém. Đừng nói là đánh tay đôi, ngay cả mấy đứa con mà Quỷ Phụ sinh ra mình cũng không đối phó nổi..."
"Nhưng không sao..."
"Kế hoạch là kế hoạch. Chỉ cần không xảy ra quá nhiều biến số, mình vẫn có thể kiểm soát được tình hình"
"..."
"Phù..."
Quốc lại hít một hơi thật sâu. Cậu có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập một cách điên cuồng và lượng Adrenaline khổng lồ không ngừng cuộn trào trong huyết quản.
C·hết một lần tại đây khiến cậu nảy sinh bóng ma tâm lí tương đối, nhưng đồng thời nó cũng tạo cho cậu một ham muốn chinh phục vô cùng mãnh liệt. Có thể cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, vẫn lóng ngóng tay chân, vẫn không thể chiến đấu một cách dũng cảm và can trường như một chiến binh...
Thế nhưng khi lại nghĩ về mục đích mà mình tiến vào cái nơi điên loạn đẫm máu này, cậu vẫn sẽ lựa chọn chiến đấu bất kể có sợ hãi đến đâu đi chăng nữa.
Cậu không cố gắng để làm quen hay khắc phục nỗi sợ hãi nguyên thủy của mình. Thay vào đó, cậu chấp nhận nỗi sợ, chấp nhận điểm yếu và lấy đó làm động lực để tiếp tục tiến lên.
"Tái chiến nào, cái nghịch cảnh c·hết tiệt!"
Bang~
Tiếng súng khai cuộc vang lên, cuộc chiến khó khăn lại lần nữa bắt đầu.