Ánh sáng mặt trời dường như xua tan phần nào cái lạnh mùa đông giá rét.
Mùa này, hiếm lắm mới được hôm đẹp trời như vậy, hơn nữa còn vào chủ nhật. Ông trời hôm nay thật là quá chiều lòng người.
Ngoài đường, những cành cây xanh cũng khẽ đưa mình theo gió như đang vẫy gọi mọi người ra ngoài đi chơi.
Gọi ai thì Du không biết chứ chắc chắn không phải gọi mình rồi.
Với một đứa tự kỉ như Du thì còn gì vui sướng hơn khi được thoải mái nằm dài ở nhà đọc truyện.
Thế nên trời nắng với trời mưa thì cũng có gì khác nhau đâu.
Sau khi đọc xong một tình tiết xúc động trong truyện, Du bỗng tự hỏi nếu mình cũng rơi vào tình cảnh như nhân vật chính mình sẽ làm gì.
Không cần suy nghĩ quá lâu, Du đã biết được đáp án của mình. Đúng vậy một đáp án không thể nào mà khác được.
Không biết 2 tiếng "gia đình" trong lòng các bạn có ý nghĩa như thế nào, còn với Du gia đình là những người quan trọng nhất, những người mà Du có thể sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để bảo vệ họ.
Du vô cùng biết ơn vì bố mẹ đã sinh ra mình và càng biết ơn hơn nữa khi biết được bố mẹ đã phải vất vả như thế nào để nuôi dưỡng Du khôn lớn như ngày hôm nay.
Nhưng Du chợt nhận ra một điều rằng Du chưa một lần biết nói cảm ơn với bố mẹ mà chỉ chỉ biết giấu chúng trong lòng. Quả là một điều vô cùng đáng trách.
Không phải Du không muốn nói mà mỗi lần định nói là Du lại cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ không dám nói ra.
Một điều mà đến giờ Du cũng chẳng hiểu tại sao, tại sao mình lại ngượng khi nói cám ơn với bố mẹ, những người quan trọng nhất với Du trong khi nói với người khác thì làm được.
Du là một người sống nội tâm, ít nói và trầm tính. Nhìn thì có vẻ vô tâm nhưng thật ra lại rất tình cảm.
Những người đối tốt với Du, Du rất biết ơn họ nhưng lại chỉ biết để trong lòng mà chẳng bao giờ dám nói cảm ơn.
Hay xin lỗi cũng vậy, càng là những người quan trọng, thân thiết Du lại càng không dám nói xin lỗi.
Thỉnh thoảng có những lúc tức giận, mất bình tĩnh Du đã cáu giận, to tiếng với bố mẹ mặc dù ngay sau đó rất hối hận nhưng lại không dám mở mồm ra xin lỗi và dù luôn tự trách bản thân về điều đó nhưng cũng chưa bao giờ có một câu xin lỗi được nói ra từ Du
Những người thân vẫn thường la mắng, hay góp ý Du vì muốn Du tiến bộ.
Ngay lúc đó thỉnh thoảng Du vẫn tỏ ra có chút bực tức, khó chịu nhưng sau đó lại rất trân trọng những lời góp ý đó và biết ơn họ nhưng để Du nói ra cảm ơn hay xin lỗi thì không bao giờ.
Du vẫn luôn tự trách mình về điều đó và muốn thay đổi, nhưng cứ mỗi khi định nói xin lỗi hay cảm ơn thì dường như có một tảng đá to đang chặn ở cổ họng không cho Du nói ra.
Thế là Du quyết định phải tập, đầu tiên phải tập nói với bạn bè trước bởi vì Du cảm thấy cảm ơn bạn bè dễ hơn cảm ơn bố mẹ rất nhiều.
Bạn của Du thì toàn đứa hiền lành tử tế, không phải do Du chọn bạn để chơi mà thật ra với tính cách của mình thì chỉ có những người như vậy mới chọn Du làm bạn.
Bạn Du thì cũng có nhiều loại. Bạn thân chơi với Du từ lúc cửi truồng, bạn học cùng lớp, bạn cùng đi lính hay bạn xã giao gặp nhau một vài lần rồi quên.
Nhưng Bạn nào Du cũng trân trọng và biết ơn họ.
Đúng vậy là biết ơn theo đúng nghĩa đen.
Trước đây Du là một người rất tự kỉ, không bao giờ gọi điện hay đi chơi với bạn bè, cả ngày chỉ ôm khư khư lấy cái máy tính.
Nhưng lũ bạn vẫn luôn quan tâm, giúp đỡ và tìm cách kéo Du đi chơi.
Chính điều đó khiến Du dần thay đổi và độ tự kỉ cũng được thuyên giảm phần nào. Du vô cùng cám ơn mọi người về điều đó.
Và hôm nay Du quyết sẽ phải nói ra cho chúng nó biết.
Nghĩ đến là làm ngay, Du lập tức lấy điện thoại ra bấm số.
Du: Tuấn ơi, cám ơn mày vì đã làm bạn tao bao lâu nay.
Nó: Ô thằng này hôm nay mày bị chập mạch à, có cần tao đưa đi bệnh viện bảo dưỡng không?
Du nghe xong choáng váng, ngất tại chỗ. Quá đau lòng Du lại bấm số gọi cho thằng khác.
Du: Luân ơi, cám ơn mày vì suốt thời gian qua đã luôn ở bên giúp đỡ tao...
Nhưng mà không đợi Du nói hết câu nó đã ngắt lời: Lại có chuyện gì cần tao giúp hả?
Nghe xong Du ngất lần thứ 2 trong ngày.
Thôi gọi cho con bạn thân, có lẽ con gái sẽ biết quan tâm hơn, nhất là một con diễn giả chuyên đi động viên người khác như nó chắc sẽ cảm nhận được tấm chân tình của Du.
Du: Lan ơi, cám ơn mày vì đã làm bạn tao bao lâu nay, không có mày thì không biết tao sẽ sống như thế nào nữa.
Nó: Chắc vừa bị con nào nó từ chối rồi định quay sang tán bà hả, cút ! không có cửa đâu tút tút tút...
Lần này Du gục hẳn luôn, phải đến gần trưa mẹ gọi mới tỉnh dậy. (Trong đầu vẫn không hiểu sao một con vô tâm, bốp chát như nó có thể làm diễn giả được nhỉ)
Mẹ: Mấy giờ rồi mà còn ngủ lăn lóc ra đấy hả, dậy đánh răng rửa mặt đi.
Du: Mẹ ! Cám ơn mẹ ! Cám ơn vì tất cả! Du xúc động chạy ra ôm lấy mẹ.
Mẹ: Nói linh tinh cái gì đấy, gấp chăn chiếu gọn vào rồi đi đánh răng đi.
Mặc dù mẹ nói vậy nhưng Du có thể thấy được nụ cười ngọt ngào cùng niềm hạnh phúc trên khuôn mặt mẹ, có lẽ lũ bạn Du cũng thế, chắc chúng nó cũng đang cười rất hạnh phúc. (thằng viết không được cái gì ngoài cái giỏi tưởng tượng)