Sau một thời gian nghỉ ngơi thư giãn, không còn phải bận tâm tới việc tu đạo, Hạ Du bỗng cảm thấy đầu óc nhẹ nhõm hơn hẳn.
Trải qua khoảng thời gian thả lỏng này, Hạ Du phát hiện ra một tài năng mới của bản thân mà trước giờ hắn chưa bao giờ nghĩ tới,. Hắn không ngờ là bản thân mình thế mà lại có tâm hồn thi sĩ ra phết,.
Buổi sáng, nhìn mặt trời mọc, lắng nghe tiếng suối róc rách, cảm nhận sương lạnh trên cành, Hạ Du tức cảnh sinh tình viết ra một bài thơ về bình minh,.
Buồi chiều, mặt trời xuống núi, dõi theo ánh nắng chiều tà, lắng nghe chim hót nơi xa, Hạ Du lại yên lặng viết một bài thơ về hoàng hôn,.
Chỉ tiếc rằng nơi đây không có giấy bút, những bài thơ tuyệt vời của Hạ Du không được lưu lại cho ngoại nhân thưởng thức,. Nếu không tương lai Hồng Hoang sẽ có thêm vị thánh thứ 7: Thi thánh Hạ Du,.
Thời gian dần trôi,.
Thay vì trở thành một tiên nhân cường đại với vô số các thần thông pháp thuật, thì theo thời gian, Hạ Du lại dần trở thành một thi sĩ ẩn thế không quan tâm đến sự đời,.
Không phải Hạ Du từ bỏ tu tiên, chỉ là con đường tu tiên khó đi quá nên hắn mới tạm nghỉ trong chốc lát,.
Ban đầu, khi mới tiếp xúc với thần thông pháp thuật, Hạ Du cũng háo hức lắm chứ,.
Mấy năm đầu, hắn cũng không ăn không ngủ, dành cả ngày lẫn đêm để thí nghiệm các loại pháp thuật có trong truyền thừa,.
Tu tiên mà, phép thuật mà, ai biết đến mà không hứng thú?
Ai mà không có một thời trung nhị, mong ước được trở thành siêu nhân, thần thánh?
Ngày bé xem Tây Du kí hắn cũng từng mong ước trở thành Tôn Ngộ Không đâu!
Nhưng khổ nỗi, tu tiên khó khăn quá! Mỗi lần tìm hiểu cái nào kiến thức hơi phức tạp một tí là Hạ Du lại nhức đầu, buồn ngủ không thể nào tiếp tục được,.
Từ khi chính thức bắt tay vào tu đạo, phải cẩn thận quan sát, tìm hiểu sự vận động của các loại hạt linh khí, phải đối mặt với những kiến thức vô cùng mơ hồ khó hiểu thì Hạ Du mới biết rằng quá trình tu tiên không hề dễ dàng như mọi người vẫn nghĩ,.
Không phải cứ xuyên việt tới tu tiên thế giới là ai ai cũng có thể tu luyện thành tiên, tự động sở hữu vô vàn các loại pháp thuật,.
Cuộc đời nào phải viết sách, tu tiên đâu giống trong truyện,.
Nếu là trong truyện, tác giả chỉ cần viết: Sau 5 vạn năm gian nan vất vả khổ tu, Hạ Du của chúng ta đã đột phá cảnh giới, sở hữu vô tận thần thông phép thuật,...
Chỉ cần một câu 5 vạn năm gian nan, vất vả khổ tu là Hạ Du có thể đương nhiên vượt qua, nhận lấy thành quả 5 vạn năm tu luyện,.
Nhưng đây là ở ngoài đời, 5 vạn năm khổ tu đâu phải thứ một phàm nhân vừa mới xuyên việt như Hạ Du có thể vượt qua,. Không biết người khác thế nào nhưng Hạ Du biết chắc mình không làm được,.
Là một người có chút tự kỉ, Hạ Du thích ở một mình không sai, nhưng đó là thư giãn, hưởng thụ một mình mà không phải gian nan, khổ cực một mình,.
Nếu là 5 vạn năm ngồi thư giãn, đọc truyện thì có lẽ hắn sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái,. Nhưng nếu 5 vạn năm chỉ làm đi làm lại một công việc khô khan, hóc búa như ngồi giải phương trình hay dịch tài liệu thì người nào có thể chịu nổi,.
Trong khi, tu tiên lại còn khó khăn và mệt mỏi hơn những công việc đó rất nhiều,.
Đấy là còn chưa kể, với một đống kiến thức lộn xộn khó hiểu bên trong truyền thừa, nếu không có người dạy thì dù Hạ Du muốn học cũng không biết bắt đầu từ đâu,.
Ngày xưa lúc đi học, Hạ Du cũng là nho nhỏ một cái học bá,.
Không giống với những đứa khác vừa nhìn thấy chữ nhiều là đã đau đầu,. Hạ Du đối với chữ nghĩa là có thiên nhiên hảo cảm,.
Nhưng đối mặt với những kiến thức tu tiên vô cùng thâm sâu khó hiểu bên trong truyền thừa, Hạ Du cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán,.
Truyền thừa bên trong Ngũ Hành Ngưng Đạo Quyết dùng để ngưng tụ đạo quả đột phá Thái Ất Kim Tiên cảnh giới, hắn đã đọc đi đọc lại không biết là bao nhiêu lần mà vẫn không thể hoàn toàn hiểu rõ, không có cách nào thi triển,.
Cho nên, sau nhiều lần vò đầu bứt tóc không có kết quả, Hạ Du mới quyết định buông xuôi, âu cũng là có thể chấp nhận,.
"Kiếp trước vừa học vừa làm đã mệt mỏi quá rồi,. Kiếp này xuyên qua tu tiên thế giới lại còn phải căng não ra tu đạo thì ai chịu nổi,. Thôi, đợi về sau Hồng Quân giảng đạo rồi mình theo học cũng được". Hạ Du tìm cách thuyết phục chính mình,.
Quả thật, với thiên phú và tư chất vô cùng tốt của Ngũ Châm Tùng, việc Hạ Du tu đạo muộn một chút, ảnh hưởng cũng không phải là rất lớn,.
Hơn nữa, làm một trong thập đại cực phẩm tiên thiên linh căn, tiên thiên đại trận bảo hộ Hạ Du cùng Ngũ hành đảo vô cùng cường đại,. Thánh nhân chưa ra, hắn là sẽ không gặp phải nguy hiểm,.
An toàn không lo, tuổi thọ vô tận, Hạ Du nếu dành vài cái nguyên hội tiếp theo làm cá ướp muối, cũng là có thể lý giải,.
Thế là sau đó, Hạ Du tu đạo một ngày nghỉ ba ngày, ngày ngày ngắm cảnh làm thơ, sống một cuộc sống không tranh với đời, không hề có một tí giác ngộ nào của một nhân sĩ xuyên việt,.
Mùa xuân: Nhìn cây lá đâm chồi,.
Mùa hè: Xem trăm hoa đua nở,.
Mùa thu: Lặng ngắm lá vàng rơi,.
Mùa đông: Lạnh rồi, đi ngủ thôi,.
Cứ thế, Hạ Du một mình tại chốn Hồng Hoang, cô độc ngắm cảnh đã mười mấy năm,.
Nhưng tiên cảnh dù đẹp thế nào, ngắm nhiều cũng có lúc chán,. Mệt mỏi, Hạ Du lâm vào ngủ say,. Lần này, một ngủ chính là mười năm,.
Trong mơ, hắn thấy được khoảng thời gian kiếp trước của mình,. Một cuộc đời không mấy suôn sẻ nhưng cũng không thiếu những kỉ niệm đẹp khiến hắn chẳng thể nào quên,.
Sau khi tỉnh dậy, Hạ Du lâm vào trầm tư,. Hắn nghĩ đến tương lai của mình,.
Dù là một người sống nội tâm, thích cô độc,. Nhưng nếu tương lai mấy ngàn năm vẫn không thể làm gì, chỉ biết đứng yên một chỗ ngắm cảnh như bây giờ, thì dù tâm Hạ Du có làm bằng sắt cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi,. Không khéo tương lai hắn sẽ bị bức điên lúc nào không hay,.
Cho nên Hạ Du phát hiện bản thân đang gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng,.
Nhục thân của hắn trường sinh không sai, nhưng tâm tính, tình cảm của hắn lại không thể trường tồn,.
Trải qua thời gian dài cô độc, tâm tính của hắn sẽ dần trở lên lão hủ, trống rỗng,.
Viên kia tuổi trẻ tâm, không biết lúc nào sẽ lâm vào tuổi già,.
Thời gian sẽ dần mài rơi tình cảm của Hạ Du, biến hắn thành một kẻ vô dục vô cầu, thậm chí làm hắn đánh mất chính mình,.
Cho nên Hạ Du cần phải hành động để giữ lại tính người của mình,.
Dù xuyên qua thành một gốc cây, hắn cũng phải giữ vững bản ngã của mình là một thanh niên thế kỉ 21 vui tươi yêu đời, mà không phải là một ông lão vô dục vô cầu, cả đời chỉ biết tu luyện,.
Mấy vị tiên thần bên trong Hồng Hoang, từ khi sinh ra đến lúc c·hết đi, cả cuộc đời mấy chục tỉ năm chỉ biết bế quan với tu luyện, thì chắc gì đã có nhiều kinh nghiệm sống, kỉ niệm vui vẻ bằng một phàm nhân chưa tới 30 như đời trước Hạ Du,.
Cho nên, cuộc sống mà không có trải nghiệm, không được sống theo ý mình thì trường sinh còn ý nghĩa gì,.
Hơn thế, với phương thức tư duy logic của kiếp trước, dù xuyên qua tu tiên thế giới thì Hạ Du cũng không hoàn toàn tin tưởng cái gọi là trường sinh bất tử,.
Ai rồi chẳng phải c·hết,.
Đến vô biên vô ngần, rộng lớn không thể định nghĩa tinh không vũ trụ theo thời gian rồi cũng sẽ phải hủy diệt, thì Hồng Hoang Thánh nhân có thật sự bất tử bất diệt hay không?
Và dù có thật sự bất tử bất diệt thì khi trải qua tỉ tỉ năm, tỉ tỉ tỉ tỉ năm, sau khi làm hết những chuyện mình muốn làm, thế giới không còn có thứ gì có thể khiến cho họ hứng thú thì vô tận năm tháng dài đằng đẵng sau đó, thánh nhân liệu sẽ có cảm thấy cô đơn, có cảm thấy tuyệt vọng,.
Cho nên, trường sinh cũng không phải thứ đáng giá theo đuổi như vậy,.
Chúng ta coi trọng trường sinh là bởi vì 100 năm tuổi thọ đối với trí tuệ vô cùng phát triển loài người tới nói vẫn còn quá ngắn,.
Nó không đủ để một người theo đuổi, thực hiện ước mơ, hoài bão của mình,.
Trên địa cầu, gần như không có người bởi vì sống quá lâu mà cảm thấy nhàm chán, thời gian của mỗi người là có giới hạn nên thời gian mới trở nên vô cùng trân quý,.
Nhưng sinh linh trong hồng hoang thì khác, bọn chúng có vô tận tuổi thọ, dù không phải thật sự trường tồn mãi mãi thì cũng thừa đủ bọn chúng làm những việc mình thích, theo đuổi những cái bọn chúng chưa biết,.
Đúng vậy, không phải trường sinh, khám phá những điều mới mẻ, theo đuổi những cái chưa biết mới chính là mục đích sống mà Hạ Du vừa mới ngộ ra,.
Lần đầu tiên sau khi xuyên việt, Hạ Du có một định hướng rõ ràng cho tương lai của mình,.
Đối với Hạ Du lúc này, có thể làm hết việc mình muốn làm, trải qua cuộc sống mình mong muốn mà không còn gì tiếc nuối, thì sống một tỉ năm với một tỉ tỉ năm cũng không có gì khác nhau,.
Nhưng trong Hồng Hoang muốn được tùy tâm sở dục, làm theo ý mình thì thực lực là không thể thiếu,.
Trong Hồng Hoang, chỉ có kẻ mạnh mới có thể tự quyết vận mệnh của chính mình,.
Cho nên, dù mục tiêu tương lai của Hạ Du là gì, thì lúc này hắn cũng phải tìm cách để nâng cao thực lực mình lên cái đã,.
Nhờ Ngũ Châm Tùng tự động hấp thu linh khí, tu vi của hắn đã sớm đạt tới Kim Tiên viên mãn,.
Nhưng bởi vì không hiểu rõ quyển kia Ngũ Hành Ngưng Đạo Quyết nên Hạ Du vẫn không cách nào thành công ngưng tụ ra đạo quả, đột phá Thái Ất Kim Tiên cảnh giới,.
Sinh linh bình thường mỗi lần chỉ có thể ngưng tụ một mai pháp tắc đạo quả, mà pháp quyết này của Hạ Du một lần cần ngưng tụ năm cái đạo quả nên độ phức tạp cao hơn rất nhiều,.
Hạ Du từng tốn rất nhiều thời gian để tìm hiểu được các thuật ngữ bên trong pháp quyết, nhưng hoàn toàn không có kết quả gì,. Điều này dẫn đến sự buông thả của hắn trong một khoảng thời gian khá dài trước đây,.
Nhưng lần này thì khác, lần này Hạ Du quyết tâm phải ăn thua đủ với nó. Không hiểu ra môn này Ngũ hành ngưng đạo quyết, hắn thề sẽ không ngừng lại,.
Có thể ngộ tính của hắn không cao,.
Nhưng hắn có thể dựa vào phương pháp tư duy logic được rèn luyện từ kiếp trước để phân tích vấn đề.
Hắn có thể chia các vấn đề khó hiểu thành từng cái vấn đề nhỏ, dễ hiểu hơn, rồi thông qua đó, từ từ hiểu ra,.
Thời gian sung túc, truyền thừa đầy đủ Hạ Du không tin là mình lại không thể hiểu được cái này nho nhỏ Thái Ất cảnh pháp quyết,.
Nhưng tu đạo chưa bao giờ là dễ dàng, nhất là với một kẻ xuất thân từ thế giới hiện đại như hắn,.
Những ngày đầu tìm hiểu cái này khó hiểu pháp quyết, Hạ Du giống như một người say đang tìm đường về nhà,. Thường xuyên lạc đường, vấp ngã, lao vào ngõ cụt,.
Nhưng lần này Hạ Du không bỏ cuộc,. Khát vọng cầu sinh, mong muốn được là chính mình khiến hắn vẫn ngoan cường tiếp tục khổ tu,.
Quả nhiên ông trời không phụ lòng người,. Kẻ cần cù cuối cùng cũng được đền đáp,.
Trong một lần linh quang chợt lóe, Hạ Du đột nhiên hiểu ra một cái vấn đề vô cùng quan trọng,.
Ngũ Hành Ngưng Đạo Quyết lập tức không còn vô cùng thâm sâu, huyền bí như trước mà trở lên dễ hiểu rất nhiều,.
Càng đi sâu vào tìm hiểu, Hạ Du lại càng thêm say mê, đắm chìm trong đó,.
Đông qua hè tới, thời gian giống như mũi tên vẫn lao vun v·út hướng về phía trước,.
Hạ Du thì vẫn đắm chìm trong quá trình ngộ đạo của bản thân, quên hết thế gian vạn vật xung quanh,.