Hồi Kí Hadidu

Chương 49: Thức tỉnh trong thế giới mới



Chương 1: Thức tỉnh trong thế giới mới

Hạ Du mở mắt ra, cảm giác đầu tiên ùa đến là sự lạnh lẽo từ bề mặt nơi anh nằm. Không gian xung quanh bao phủ bởi ánh sáng trắng nhạt, không hề chói lóa nhưng lại đủ để anh không thấy rõ mọi thứ.

“Mình đang ở đâu?” Anh đưa tay che mắt, cố gắng ngồi dậy. Một cơn đau nhẹ chạy dọc khắp cơ thể, nhưng cảm giác đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một sự nhẹ nhõm bất thường.

Khi tầm nhìn dần rõ ràng hơn, anh nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, bao quanh là những bức tường trơn bóng phản chiếu ánh sáng. Trên trần, những luồng ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra mà k·hông r·õ n·guồn g·ốc từ đâu. Mọi thứ trong căn phòng đều có thiết kế hiện đại đến mức khó tin: đường nét tinh tế, không một góc thừa.

Hạ Du hoảng loạn. Đây không phải ngôi nhà nhỏ của anh, không phải Trái Đất mà anh từng biết.

“Xin chào, Hạ Du.” Giọng nói bất ngờ vang lên, trầm ổn và đều đặn như giọng đọc tự động từ một thiết bị thông minh. Anh giật mình, nhìn quanh nhưng không thấy ai.

“Ai đó? Ai đang nói?” Anh hét lên.

“Đừng hoảng sợ.” Giọng nói lại cất lên, nhưng lần này, nó vang vọng ngay trong đầu anh. “Tôi là O-Muse, AI Trợ lý Âm nhạc. Tôi được tích hợp vào hệ thần kinh của anh để hỗ trợ anh hoàn thiện các bản nhạc một cách dễ dàng.”

“Âm nhạc? Tôi... tôi không hiểu. Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”

“Anh đã được chuyển sinh đến thế giới Azuris. Đây là một hành tinh khác, nơi giải trí và nghệ thuật là trung tâm của cuộc sống. Anh đ·ã c·hết ở Trái Đất, nhưng linh hồn anh được tái tạo tại đây.”

Những lời nói ấy như một cú sét giáng xuống. Hạ Du ngẩn người.

“Mình đ·ã c·hết? Chuyện này không thể nào... mình chỉ nhớ chiếc xe tải... rồi sau đó...” Anh đưa tay lên trán, cố gắng hồi tưởng lại nhưng chỉ có một khoảng trống đen ngòm.

“Anh không cần phải quá lo lắng,” O-Muse tiếp tục. “Thay vì coi đây là kết thúc, hãy coi đây là cơ hội thứ hai của anh. Một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.”

“Cơ hội thứ hai” Hạ Du dần lấy lại tỉnh táo. “Chuyển sinh?” “AI tích hợp trong đầu?” Điều này có vẻ giống tình tiết trong các cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà anh từng đọc. “Nếu đây thật sự là một cuốn tiểu thuyết hy vọng tên tác giả sẽ cho anh một cái kết có hậu” Hạ Du thầm nghĩ, anh có chút mong đợi cuộc sống sau này của mình.

Sau khi hỏi thăm O-Muse về hoàn cảnh hiện tại của bản thân, biết được ngoại trừ quyền công dân bị hạn chế do chưa đủ thời gian sinh sống, anh có thể yên tâm sinh hoạt ở đây mà không gặp vấn đề gì.



Hạ Du quyết định ra ngoài để tự mình khám phá thành phố này. Khi cánh cửa tự động của căn phòng mở ra, Hạ Du bước vào một hành lang rộng lớn, dẫn đến một quảng trường rực rỡ. Anh chưa từng thấy nơi nào như vậy: những tòa nhà cao chọc trời với thiết kế uốn lượn như những dải lụa, ánh sáng neon xanh lam và tím phản chiếu khắp nơi. Tiếng nhạc vọng lại từ mọi hướng, khiến anh như đang bước vào một buổi hòa nhạc liên tục không bao giờ dừng.

“Đây là BogCai kinh đô âm nhạc của Azuris,” O-Muse giải thích. “Ở đây âm nhạc, nghệ thuật và giải trí là trung tâm của mọi thứ. Những nghệ sĩ thành công không chỉ là người nổi tiếng, mà còn là biểu tượng văn hóa và tinh thần của toàn xã hội.”

Hạ Du ngây người, nhìn dòng người tấp nập. Họ không giống những con người vội vã, tất bật ở Trái Đất. Ở đây, ai cũng có vẻ thảnh thơi, vừa đi vừa cười nói, hoặc dừng chân thưởng thức những buổi biểu diễn nhỏ bên đường.

Anh dừng lại ở một sân khấu nhỏ, nơi một ban nhạc biểu diễn. Giai điệu họ chơi lạ lẫm, kết hợp giữa những âm thanh điện tử và các nhạc cụ cổ điển. Những người đứng xem vỗ tay nhịp nhàng, hòa mình vào không khí.

“Sản xuất ở đây phát triển đến mức không ai cần phải lo lắng về nhu cầu cơ bản. Thay vào đó, người dân tập trung vào giải trí và nghệ thuật. Ngành công nghiệp này mang lại danh vọng, tiền bạc và quyền lực cho những người đủ tài năng.”

“Vậy tôi thì sao?” Hạ Du hỏi. “Tôi không có tài năng gì đặc biệt. Tôi phải làm gì ở thế giới này?”

O-Muse trả lời ngay lập tức: “Anh có tôi. Tôi có thể giúp anh sáng tác âm nhạc, tối ưu hóa giai điệu và thậm chí phân tích thị hiếu của khán giả.”

Hạ Du không trả lời, chỉ bước đi. Anh cần thời gian để hiểu hết những gì đang xảy ra. Khi anh đi ngang qua một quảng trường lớn, ánh mắt anh bị thu hút bởi một màn hình khổng lồ chiếu hình ảnh của một ca sĩ. Người này đang trình diễn một bài hát, giọng hát mạnh mẽ, biểu cảm cuốn hút, khiến đám đông bên dưới reo hò như điên dại.

“Mọi người ở đây đều thế này sao?” Hạ Du hỏi, không giấu nổi sự ngưỡng mộ.

“Không phải ai cũng như vậy,” O-Muse trả lời. “Nhưng người dân ở đây đều rất nhiệt tình với các tiết mục giải trí, đặc biệt là âm nhạc.”

Hạ Du thở dài. Anh từng là một kỹ thuật viên âm thanh ở Trái Đất, đam mê âm nhạc nhưng chưa bao giờ dám công khai các sáng tác của mình. Anh mong có một ngày các tác phẩm của mình cũng sẽ được chào đón nồng nhiệt như vậy.

“Vậy tôi cần làm gì để bắt đầu? Tôi không biết hát và các sáng tác tại trái đất của tôi có vẻ không đủ hay để nổi tiếng tại đây.” anh nói.

O-Muse gợi ý: “Anh hãy sử dụng những bài hát nổi tiếng mà anh từng nghe ở Trái Đất. Đó là những bài hát đã được khảo nghiệm bởi đại chúng, chắc chắn sẽ được tiếp nhận tại đây.”

“Nhưng...” Hạ Du ngập ngừng. “Chẳng phải điều đó là sai sao? Tôi đâu phải người sáng tác ra chúng.”



“Anh cần tồn tại và hòa nhập với thế giới này. Mặc dù phúc lợi xã hội tại Azuris rất cao đủ để người dân không làm mà vẫn có ăn nhưng rất tiếc anh cần sinh hoạt tại Azuris thêm 5 năm trước khi tôi giúp anh trở thành công dân ở đây. Trước khi đó anh cần kiếm rất nhiều tiền để trang trải chi phí sinh hoạt. Căn phòng và 10000 Silver là những thứ duy nhất tôi có thể cung cấp cho anh lúc này. Sau đó anh sẽ phải tự kiếm tiền để nuôi sống bản thân.” O-Muse đáp lại, giọng đều đều.

“Và đây là cách nhanh nhất để anh bắt đầu. Tôi có thể giúp anh thay đổi và làm mới chúng để các bài hát trở nên phù hợp với thị hiếu ở đây.”

Hạ Du im lặng hồi lâu. Là một người được ăn học tử tế, có tam quan bình thường, Hạ Du có chút băn khoăn khi sử dụng thành quả của người khác để làm lợi cho bản thân. Nhưng nghĩ đến việc phải sinh tồn một mình tại thế giới lạ lẫm, anh chỉ có thể thở dài: “Coi như là mình đang tuyên truyền văn hóa xuyên thế giới. Nếu có cơ hội trở về mình sẽ tìm cách để trả ơn họ”.

Sau khi xác định được mục tiêu hành động, Hạ Du quyết định tìm một nơi để ăn tối, khám phá ẩm thực tại thế giới mới có lẽ sẽ là một trải nghiệm thú vị.

Hạ Du bước vào một nhà hàng nhỏ nằm nép mình bên một con phố sôi động. Bên ngoài, ánh sáng từ các bảng hiệu neon hòa quyện với tiếng nhạc nhẹ nhàng tạo nên một không gian ấm cúng. Cửa kính tự động mở ra khi anh tiến gần, và ngay lập tức, một làn hơi ấm dễ chịu cùng hương thơm ngào ngạt của các món ăn ùa vào mũi anh.

Nhà hàng không quá đông khách, nhưng không khí bên trong rất thư thái. Những chiếc bàn gỗ bóng loáng được đặt cách nhau vừa đủ để giữ sự riêng tư. Ánh sáng vàng dịu nhẹ từ những chiếc đèn treo tạo cảm giác gần gũi.

“Ở Azuris, các nhà hàng không chỉ là nơi để ăn uống,” O-Muse lên tiếng trong đầu anh, “mà còn là địa điểm để giao lưu văn hóa và thưởng thức các loại hình nghệ thuật.”

Một cô phục vụ trẻ, mặc đồng phục màu xanh đậm thanh lịch, tiến đến gần Hạ Du. Cô có đôi mắt sáng và nụ cười nhẹ nhàng, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn.

“Chào mừng đến với nhà hàng Harmonia,” cô nói. “Anh muốn ngồi bàn riêng hay khu vực thưởng thức âm nhạc trực tiếp?”

“Bàn riêng, làm ơn,” Hạ Du trả lời. Anh cảm thấy mình chưa sẵn sàng hòa mình vào đám đông ngay lúc này.

Cô phục vụ dẫn anh đến một góc yên tĩnh gần cửa sổ. Từ vị trí này, anh có thể nhìn ra phố với dòng người tấp nập, nhưng vẫn giữ được không gian riêng để tĩnh lặng.

Một bảng menu hologram hiện lên ngay trước mặt khi Hạ Du chạm vào mặt bàn. Những món ăn được trình bày kèm hình ảnh ba chiều sống động, trông như thật.

“Các món ăn ở đây được thiết kế không chỉ để đáp ứng vị giác mà còn kích thích thị giác và cảm xúc,” O-Muse giải thích. “Hầu hết các nguyên liệu đều được tổng hợp từ công nghệ sinh học, đảm bảo dinh dưỡng tối ưu.”

Hạ Du lướt qua các món, nhận thấy chúng đều mang những cái tên lạ lẫm. Một món có tên “Nốt Trầm Lặng Lẽ” được miêu tả là “súp kem nhung mềm với hương vị nhẹ nhàng,” khiến anh tò mò.



“Món này có vẻ ổn,” anh nói. “Cho tôi một phần.”

Cô phục vụ mỉm cười, ghi nhận đơn hàng rồi rời đi.

Khi chờ đồ ăn, Hạ Du để tâm trí mình trôi theo khung cảnh bên ngoài. Ở Trái Đất, bữa tối của anh thường chỉ là những món ăn nhanh rẻ tiền, trong căn hộ nhỏ chật hẹp. Nhưng ở đây, anh đang ngồi trong một nhà hàng tinh tế, giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ.

“Thế giới này thật hoàn hảo,” anh lẩm bẩm. “Nhưng cũng thật xa lạ.”

“Anh cần thời gian để thích nghi,” O-Muse lên tiếng, phá tan suy nghĩ của anh. “Azuris là một nơi đầy cơ hội, nhưng cũng đầy thách thức. Nếu anh muốn sống sót và phát triển, anh cần phải nhanh chóng học cách thích nghi với nhịp sống và văn hóa ở đây.”

“Biết rồi,” Hạ Du nói, giọng không giấu được sự mệt mỏi. “Nhưng đôi khi tôi vẫn không tin được mình đã ở đây. Cảm giác như đang sống trong một giấc mơ kỳ lạ vậy.”

O-Muse không trả lời. Sự im lặng của nó khiến Hạ Du cảm thấy như nó đang cố ý để anh tự tìm câu trả lời.

Cô phục vụ quay lại, mang theo một khay thức ăn trông như một tác phẩm nghệ thuật. Bát súp được đặt trên một chiếc đĩa lớn, với phần trang trí là những cánh hoa nhỏ nổi trên mặt nước. Mùi thơm béo ngậy của kem hòa quyện với hương thảo mộc khiến Hạ Du không thể cưỡng lại việc thử ngay một muỗng.

“Thế nào?” O-Muse hỏi.

Hạ Du ngừng lại một chút, để cảm nhận hương vị lan tỏa trong miệng. “Ngon thật. Mềm mại và... dễ chịu.”

“Các món ăn ở đây không chỉ nhằm mục đích nuôi dưỡng cơ thể, mà còn giúp cân bằng cảm xúc,” O-Muse giải thích. “Đó là lý do tại sao các nhà hàng luôn được thiết kế để tạo ra sự thư giãn tối đa.”

Hạ Du gật đầu, tiếp tục ăn trong im lặng. Bữa ăn kết thúc nhanh chóng, và anh cảm thấy cơ thể mình như được tiếp thêm năng lượng.

Khi rời nhà hàng, Hạ Du đứng lại trước cửa, ngước nhìn bầu trời đầy ánh đèn neon và những chiếc xe bay lướt qua trên cao.

“Đây là thế giới mới của mình,” anh nói khẽ. “Dù có thế nào, mình cũng phải tìm cách sống sót và tồn tại.”

“Và tôi sẽ giúp anh làm điều đó,” O-Muse đáp lại, giọng nói vang lên một cách chắc chắn.

Hạ Du bước đi, hòa mình vào dòng người đông đúc. Ánh sáng của thành phố BogCai soi rọi từng bước chân của anh, như một lời nhắc nhở rằng hành trình phía trước chỉ mới bắt đầu.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.