Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 10: Trai đơn gái chiếc



Dương Tiếu Di bị nhốt ngoài cửa, sau chốc lát đờ đẫn là cảm giác kinh hoàng tột độ. Cô bỗng nhớ đến cánh truyền thông mình đã sắp xếp bên ngoài, nghiến răng tức giận giậm chân một cái rồi vội vàng xoay người đi xử lý.

Cô vốn đã lên kế hoạch đâu ra đấy, các khách được mời tham gia tiệc tối hôm nay có rất nhiều người là ảnh hậu, tiểu sinh [1] đỉnh lưu. Cô đã liên hệ với một số paparazzi giả vờ đến chụp ảnh các tiểu sinh đang nổi tiếng kia, sau đó đi nhầm đến chỗ này và vô tình chụp được ảnh của mình với Ôn Tư Ngật.

[1] Tiểu sinh: bắt nguồn từ Kinh kịch, chỉ những diễn viên nam trẻ tuổi, ngoại hình nổi bật.

Chuyện ngẫu nhiên thế này dù có bị chụp được thì cô cũng có thể vờ như không hề biết gì, trở thành người bị hại, có làm cách nào cũng không thể nghi ngờ động cơ của cô được. Vì đó là phòng của Ôn Tư Ngật, cô chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.

Có sự hỗ trợ của Chu Thanh Thanh, mọi thứ vốn đang rất vừa vặn.

Nhưng không ngờ bây giờ tình hình lại thành ra như vậy, lúc này mà paparazzi đến thì sẽ rất phiền phức mà cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cô chỉ đành liên hệ lại để paparazzi rút lui trước, còn về trong phòng… Nếu lúc này cô vào giải quyết thì chắc chắn là chưa đánh đã khai.

Phải giả vờ không biết gì mới có thể phủi sạch quan hệ!

Thời gian hoạt động của thiết bị kia chỉ kéo dài một tiếng, không có vấn đề gì đâu.

Bên trong phòng, sau khi dần thoát khỏi cảm xúc phiền muộn khó nói kia, Chu Thanh Thanh cũng nhanh chóng nghĩ xem nên giải quyết cục diện hiện tại thế nào. Cách tốt nhất bây giờ chính là — Giả vờ không biết gì!

Không chột dạ, vì cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, có gì mà phải chột dạ chứ?

Cô từ từ mở mắt, lập tức đối diện với ánh mắt dò xét của Ôn Tư Ngật. Ánh đèn phả vào trong đôi con ngươi đen láy của anh, trông nhàn nhã và mang ẩn ý sâu xa.

Lưng cô áp sát lên cửa, cổ tay bị anh nắm chặt giữ bên đầu, mà trước người cô là cơ thể hơi khom xuống toát lên sự áp bức của anh. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi Chu Thanh Thanh có thể ngửi được hương nước hoa mùi gỗ điều thanh nhã ở ống tay áo của anh.

Hàng mi dài và cong vút của Chu Thah Thanh run nhẹ, sau hai giây đối mặt với anh, cô nghi ngờ hỏi: “Sếp Ôn, thế này là sao? Vừa nãy cô Dương…?”

Đoạn, cô giật giật cổ tay mình đang bị anh nắm chặt: “Tôi ra ngoài xem tình hình của cô Dương giúp sếp nhé? Hình như khi nãy cô ấy ngã xuống, không biết có nghiêm trọng không.”

Lúc này Ôn Tư Ngật mới ung dung thả tay cô ra, lùi lại một bước, cất giọng thảnh thơi: “Ừ, tôi cũng không biết.”

Chu Thanh Thanh thở hắt ra một hơi, vô cùng lo lắng nói: “Tôi nên đi xem thử một chút.” Nói rồi cô xoay người chuẩn bị mở cửa. Tay nắm cửa bị đè xuống, cánh cửa bị kéo ra phía sau, kéo kéo thêm vài cái.

Không động đậy.

Chu Thanh Thanh nhíu mày, tăng thêm lực kéo cửa thêm một lần nữa nhưng nó vẫn bất động.

“…”

Cô vừa đoán đây có phải trò quỷ do Dương Tiếu Di bày ra không vừa khó hiểu nói: “Hình như cửa bị hư rồi, sơn trang này của chủ tịch Tần đã xây dựng nhiều năm rồi nhỉ?”

“Không sao, để tôi gọi cho lễ tân bảo họ đến xử lý.” Chu Thanh Thanh lấy điện thoại ra với vẻ mặt nghiêm túc, mới mở ra xem thì từ lông mày cho đến nhịp tim đều giật lên, trong lòng thầm mắng rốt cuộc Dương Tiếu Di muốn làm gì mà chuẩn bị đầy đủ thế này, thậm chí còn chẳng có sóng điện thoại!

Suýt thì khiến cô sụt hố mà chết rồi cái tên đồng đội heo này!

Thấy cô nhìn điện thoại bất động, Ôn Tư Ngật một tay đút túi quần, hất hàm hỏi: “Sao không gọi đi?”

Chu Thanh Thanh: “… Hình như tín hiệu trên núi không tốt lắm, không gọi được.”

Sau đó tiếp tục kiểm tra hệ thống gọi nhân viên của khách sạn, quả nhiên cũng vô dụng.

Hiệu quả cách âm của căn phòng này cực kỳ tốt, trừ khi có người đứng ngoài cửa nếu không người qua lại bên ngoài rất khó nghe được âm thanh phát ra từ bên trong phòng. Hơn nữa ở khách sạn này ngoại trừ nhân viên làm việc ở đại sảnh tầng một thì hôm nay vốn dĩ không có nhiều người thuê phòng. Khi nãy họ đi đến đây, dọc theo dãy hành lang vô cùng yên tĩnh, huống chi là phòng nằm ở khúc rẽ này.

“Cũng hỏng à?” Giọng nói của Ôn Tư Ngật vang lên sau lưng.

“Đúng vậy.”

“Xảy ra chuyện gì?”

Giọng Chu Thanh Thanh khe khẽ: “Tôi cũng không rõ lắm…”

Sau lưng phát ra tiếng bước chân vô cùng vững vàng và nhanh nhẹn của anh, Ôn Tư Ngật đi đến trước tủ đầu giường, cụp mắt nhìn dây nối bị cắt đứt trên đó, sắc mặt không thay đổi, môi mỏng thốt ra một tiếng: “À?”

Rồi anh quay người lẳng lặng nhìn Chu Thanh Thanh trước mặt mình, giọng nói trầm xuống tựa như bóng đêm nồng đậm trong sương mù dày đặc khó thấy, u ám và dài đằng đẵng: “Cô không biết sao?”

Chu Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên, không hiểu ý của anh.

Bầu không khí trong phòng im lìm đến độ khiến người ta gần như khó hít thở.

Tầm mắt hai người giao nhau, cô đối diện với ánh mắt lạnh nhạt và đã không còn ý cười thoải mái nữa của anh.

Bầu không khí bị đè nén đến cùng cực hệt như sự tĩnh lặng trước một cơn bão lớn, căng thẳng và nặng nề cứ như một sợi dây bị kéo căng ra.

“Tôi…” Cô giật giật môi, muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này Ôn Tư Ngật lại nghiêng người qua, chống một cánh tay lên mặt tường sau lưng cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, động tác đơn giản lại mang theo sự kiểm soát mạnh mẽ. Anh chậm rãi cúi đầu, giọng điệu từ tốn: “Cô và Dương Tiếu Di cùng nhau bày trò, cô ta không nói cho cô biết việc sử dụng máy gây nhiễu tín hiệu à?”

“Phựt” một tiếng.

Sợi dây trong đầu Chu Thanh Thanh đột ngột đứt lìa.

Anh biết từ lúc nào?

Vậy là anh đã biết rõ rồi mà khi nãy vẫn còn cố ý xem cô giả vờ diễn?

Nhưng sao anh có thể biết được, xuyên suốt buổi tiệc tối nay ngoại trừ khoảng thời gian bàn bạc công việc với chủ tịch Tần ra thì cô vẫn luôn đi theo bên cạnh anh. Anh không thể gặp Dương Tiếu Di và Dương Tiếu Di cũng sẽ không nói cho anh biết, nếu không lúc nãy cô cũng không cần phải diễn như vậy rồi.

Thế thì những chuyện này cũng chỉ có thể do anh đoán ra mà thôi.

Đúng vậy, Ôn Tư Ngật thông minh và nhạy bén biết bao, hơn nữa anh còn cực kỳ giỏi giả heo ăn thịt hổ, gần như không có bất cứ mưu mô nào thoát khỏi ánh mắt anh. Chỉ dựa vào một chút dấu vết mà anh đã đoán ra được những thứ này cũng chẳng có gì lạ.

Nếu anh chỉ đoán thì chưa có chứng cứ xác thực.

Nếu bây giờ cô chột dạ hoặc thừa nhận thì mới thật sự rơi vào cạm bẫy dày đặc mà anh thiết lập, chưa đánh đã khai.

Nghĩ thế, Chu Thanh Thanh khéo léo nhướng mày, dùng sức đẩy tay anh ra, giọng tức giận cao vút lên: “Tôi không biết, cô ta không nói với tôi.”

Ôn Tư Ngật rút tay về, chân mày cũng nhíu chặt lại.

“Đúng vậy, lần trước tôi có nói giúp Dương Tiếu Di một lần, đó là vì trước đó tôi đã giải thích chuyện tai tiếng của sếp với Dương Tiếu Di nhưng sếp lại không vui. Tôi nghĩ mình hiểu sai ý nên bây giờ mới nói giúp cô ấy một lần nữa, vậy mà ở trong mắt sếp lại thành tôi và Dương Tiếu Di cấu kết với nhau làm việc xấu sao?”

Cô đang nói về chuyện lần trước mình tung tin đồn bậy bạ ở phòng nước và bị anh bắt gặp. Lúc ấy quả thật cô có nhắc qua chuyện của Dương Tiếu Di, đầu óc hoạt động nhanh nhẹn, tức khắc nghĩ đến lý do này.

Trái lại Ôn Tư Ngật lại bị chọc giận bởi hành động già mồm át lẽ phải của cô: “Cái cô gọi là giải thích chính là bảo tôi ghét phụ nữ, xu hướng tính dục có vấn đề?”

“Tôi thừa nhận đúng là tôi từng thổi phồng vấn đề lên.” Chu Thanh Thanh mở to mắt, không mấy vui vẻ nói: “Nhưng hóng hớt tin đồn mà, phải nói lố lên mới được chứ. Vì chuyện này mà sếp nghi ngờ tôi cấu kết với Dương Tiếu Di ư?”

“Từ cấu kết không phải dùng như thế.” Gân xanh trên trán Ôn Tư Ngật giật giật không ngừng.

“Tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài nên tiếng Trung không tốt.” Chu Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn anh, giọng vô cùng nghiêm túc: “Tôi làm việc bên cạnh sếp luôn cẩn trọng, tích cực cố gắng, tuy thỉnh thoảng có mắc lỗi sai nhưng sự chăm chỉ trong công việc của tôi sếp luôn thấy được mà, nếu không sếp đưa tôi theo bên mình làm gì? Làm không tốt bị phê bình tôi nhận nhưng vô duyên vô cớ bị đổ oan thì lòng tôi sẽ dần nguội lạnh.”

Dứt lời, cô tức giận mở điện thoại ra, muốn cho anh xem lịch sử nhắn tin của mình với Dương Tiếu Di để chứng minh lần này bản thân hoàn toàn trong sạch. Trong đôi mắt giảo hoạt sáng ngời giờ đây đã ánh lên một lớp nước mong mỏng, thoạt nhìn như tủi thân đến cùng cực, cô nói: “Vậy sếp xem thử đi, xem thử có tin nhắn chúng tôi bày mưu tính kế không, sếp xem —”

Ôn Tư Ngật nhắm mắt, bỗng nhiên nói: “Im miệng.”

Chu Thanh Thanh lập tức dừng lại, im lặng: “…”

Rất nghe lời.

Thấy anh không nói gì thêm, cô lẳng lặng tắt điện thoại, đan hai tay để trước người đứng yên tại chỗ.

Sau cuộc trò chuyện ầm ĩ, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh một cách khó diễn tả thành lời.

Mà ngoài hai chữ kia ra, Ôn Tư Ngật cũng không nói gì nữa.

Chu Thanh Thanh đoán phản ứng của anh có lẽ là tin tưởng lời giải thích của cô, hoặc dù không tin thì anh cũng không có chứng cứ. Nếu không sao anh lại có phản ứng như bây giờ được.

Tóm lại bất kể anh có tin hay không, chỉ cần cô “tự chứng minh bản thân” đúng lúc là được.

Anh không có chứng cứ thì làm gì gây khó dễ cho cô được? Cùng lắm thì lại bị trừ tiền thưởng cuối năm vài năm thôi.

Thật ra Chu Thanh Thanh vốn chưa kịp thủ tiêu lịch sử nhắn tin của mình với Dương Tiếu Di vì cô không dự đoán được tình huống cần phải chứng minh bản thân như bây giờ. Sở dĩ cô dám mở lịch sử nhắn tin ra, đó là vì cô biết Ôn Tư Ngật sẽ không xem.

Anh kiêu ngạo và tự cao, cực kỳ khinh thường hành vi xem điện thoại của nhân viên.

Sợ hãi vượt qua cuộc khủng hoảng bất ngờ không nguy hiểm, nhưng có một vấn đề khó khăn vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Chu Thanh Thanh đi đến cửa phòng dùng lực kéo vài cái mà nó vẫn bất động, cô lại tiếp tục đập mạnh cửa một cái nhưng sau vài lần bên ngoài vẫn chẳng có chút động tĩnh gì. Cuối cùng cô nản lòng hỏi: “Sếp Ôn, nếu sếp biết Dương Tiếu Di có vấn đề thì còn kéo tôi vào phòng theo sếp làm gì?”

Dĩ nhiên cô biết anh muốn đùa giỡn mình, nếu không thì bản thân anh tự đóng cửa lại là được rồi, cần gì phải kéo cô theo.

Ôn Tư Ngật nâng cổ tay lên xem giờ, không có tâm trạng gì nói: “Nếu ngày mai phóng viên xuất hiện ở cửa, việc cô ta vào phòng tôi sẽ rất khó giải thích.”

Hừ, còn liên hệ cả phóng viên à, Dương Tiếu Di chuẩn bị đầy đủ ra phết.

Ở giới giải trí, một nam một nữ bị chụp ảnh ở chung một phòng trong khách sạn chẳng khác gì một chiếc búa đá, quả thật khó giải thích.

Nhưng mà!

Chu Thanh Thanh bất mãn: “Vậy chúng ta ở chung một phòng thì dễ giải thích à?”

Ôn Tư Ngật ngước mắt: “Cô là trợ lý của tôi, có gì mà khó giải thích.”

“…”

Mạng sống của trợ lý cũng là mạng sống đấy!

Với tình hình bây giờ, đơn giản là cô đã tự mang đá đập lên chân mình.

Tìm cả buổi trời vẫn không có cách giải quyết, Chu Thanh Thanh quyết định không tìm nữa. Dù sao sáng mai khi nhân viên vệ sinh của khách sạn đến quét dọn họ cũng được ra ngoài. Còn không thì nếu sáng mai Ôn Tư Ngật mãi không xuất hiện, đoàn vệ sĩ của anh cũng sẽ đến tìm, vậy nên Chu Thanh Thanh không cần lo lắng họ sẽ không ra ngoài được.

Dĩ nhiên Ôn Tư Ngật cũng biết điều này, thành thử anh hoàn toàn không gấp gáp.

May mà khi nãy trong lúc vội vàng cô không bỏ lại túi đồ, bên trong có quần áo để thay và cả túi đồ mỹ phẩm của cô nữa. Căn phòng này vốn là phòng của Dương Tiếu Di, cũng rất rộng rãi nhưng vì không phải dạng phòng thượng hạng nên chỉ có một phòng tắm.

Hiện tại cũng đã muộn, là một trợ lý xứng đáng hẳn là phải để cấp trên đi rửa mặt trước và nhường chiếc giường duy nhất trong phòng cho anh.

Hơn nữa tối hôm nay Chu Thanh Thanh biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn, không hề gượng ép chút nào. Sau khi chuẩn bị quần áo xong xuôi, cô nhìn về phía Ôn Tư Ngật đang ngồi trên ghế sofa, nhắc nhở ấm áp: “Sếp Ôn, quần áo chuẩn bị xong cả rồi, sếp vào rửa mặt trước đi.”

Không biết do nhiệt độ trên núi quá thấp hay do cô bị cảm thật mà vừa dứt lời, Chu Thanh Thanh lại mất kiểm soát hắt hơi ba cái liên tục, khí chất mất sạch hoàn toàn.

Ôn Tư Ngật không thèm nhìn, chê bai quay mặt đi: “Cô đi trước đi.”

Chu Thanh Thanh giả vờ khách sáo xua tay: “Không được không được, sếp Ôn đi trước đi ạ.”

“Được rồi.” Ôn Tư Ngật tức giận: “Tôi sợ đến lúc đó lại có người ở ngoài tung tin tôi khắt khe với cấp dưới.”

Còn gọi là tung tin à?

Chu Thanh Thanh âm thầm mắng một câu, không làm bộ làm tịch nữa, đáp lại anh: “Sao lại thế được, sếp Ôn rất tâm lý.” Nói rồi cô cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Phụ nữ đi tắm có hơi mất thời gian, nhất là phụ nữ xinh đẹp. Vậy nên khi Chu Thanh Thanh tẩy trang, tắm rửa, gội đầu, sau đó dưỡng da cho mình kỹ càng, sấy khô tóc rồi đi ra khỏi phòng tắm thì đã qua một giờ sáng.

Đây là cô đã cố ý tăng nhanh tốc độ rồi đấy.

Dù sao cũng là trai đơn gái chiếc ở chung phòng, trước khi đi ra, Chu Thanh Thanh vẫn mặc áo ngực vào cẩn thận. Bộ đồ ngủ màu xanh nhạt cực kỳ tôn da, đôi môi đã tẩy trang sạch sẽ vẫn đỏ mọng, làn da trong veo tựa như trứng gà bóc. Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn bị hơi nóng của nước xông trở nên hồng hồng như hoa hồng bung nở sau cơn mưa, trong gam màu rực rỡ ấy lại toát lên vẻ mềm mại, tinh khôi đối lập.

Chu Thanh Thanh sửa soạn mọi thứ xong xuôi, mở cửa đi ra khỏi phòng tắm. Cô ló đầu ra nhưng phát hiện Ôn Tư Ngật không ngồi trên ghế sofa.

Cô đi ra thêm vài bước nữa mới nhìn thấy bóng người đứng trước cửa sổ sát đất.

Anh đã cởi áo vest ngoài ra, chỉ còn lại áo sơ mi trắng thẳng thớm bên trong, ống tay áo xắn lên lộ ra những đường gân xanh rõ nét, cổ tay anh rất trắng, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đã cháy phân nửa. Nửa bên mặt anh ẩn trong bóng tối, nửa sáng nửa tối.

Anh rất ít khi hút thuốc, Chu Thanh Thanh làm việc bên cạnh anh đã lâu nhưng từ đó đến nay chỉ từng thấy một hai lần.

Vì bị nhốt ở đây nên anh không vui sao? Quả thật là vậy, đối với Ôn Tư Ngật, hiếm khi có chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát của anh, hôm nay là một ngày ngoại lệ. Anh cảm thấy không vui vì chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.

Ôn Tư Ngật không vui, cô lại vui.

Đây là chuyện vui vẻ duy nhất đối với Chu Thanh Thanh trong buổi tối xuất quân bất lợi này.

Sau khi lấy gối và chăn dự phòng trong ngăn tủ ra, cô tự giác trải lên ghế sofa rồi xoay người nhắc nhở: “Sếp Ôn, sếp đi rửa mặt được rồi.”

Ôn Tư Ngật không quay đầu lại, chỉ thờ ơ đáp một tiếng: “Ừ.” Nhưng vẫn không có ý định đi.

Chu Thanh Thanh không quan tâm anh đi tắm lúc nào, nằm xuống ghế sofa ngủ ngon lành.

Có lẽ hôm nay hơi mệt, hoặc có lẽ là vì bị cảm nên Chu Thanh Thanh mới nằm xuống không được bao lâu, mí mắt cứ díp lại liên tục, dần dà cô tiến vào mộng đẹp.

Độ ấm trong phòng đã được điều chỉnh xuống nhiệt độ thích hợp.

Không có tiếng nói chuyện, không gian dần trở nên yên tĩnh.

Ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ mồn một.

Ôn Tư Ngật dập nửa điếu thuốc còn lại trong tay vào gạt tàn, vừa day ấn đường vừa quay người lại. Khi cụp mắt đã nhìn thấy Chu Thanh Thanh nằm trên ghế sofa ngủ say, hít thở đều đặn.

Mới mấy phút trôi qua? Cô cũng thoải mái thật đấy.

Ôn Tư Ngật lặng lẽ cong nhẹ môi.

Chu Thanh Thanh bị cảm nhẹ nên ngủ rất sâu, nhiệt độ trong phòng điều chỉnh lên hơi cao mà cô lại đang đắp chăn kín mít, ngủ một hồi thì thấy nóng. Trong cơn mê man, cô nhíu nhẹ mày, tay chân không an phận quơ quẩy, chớp mắt chăn đã rơi xuống thảm.

Âm thanh vải ma sát nhau sột soạt vang lên, chăn rơi hẳn xuống sàn.

Ôn Tư Ngật nhận được tin nhắn từ vệ sĩ, ngón tay anh chuyển động, trả lời đơn giản.

Lúc này lại có âm thanh vang lên ở chỗ ghế sofa, có lẽ là tiếng trở mình.

Anh hồi âm tin nhắn xong thì tắt điện thoại đi.

Bất động hai giây, khi này Ôn Tư Ngật mới ngước mắt, cất bước đi về phía ghế sofa, liếc nhìn chiếc chăn nằm dưới sàn rồi ngồi xổm xuống nhặt nó lên, tiện tay đắp lên người cho cô gái nằm trên ghế.

Chăn đè lên tay, Chu Thanh Thanh giãy giụa rút tay ra bên ngoài, khuôn mặt nhỏ căng bóng say giấc cũng quay ra ngoài.

Bình thường cô ngủ không quá ngoan, tay chân cứ nhích tới nhích lui, cánh tay dài trắng nõn đè trên mặt chăn bông trắng như tuyết, cổ tay cũng trắng nõn nà tựa như viên ngọc óng ánh.

Chân mày cong nhẹ, hàng mi dài cong cong tựa lông vũ mềm mại che đi mí mắt, chóp mũi vểnh cao, môi đỏ mọng xinh đẹp hệt như ngọn lửa rực cháy, chỉ nhìn một cái đã bị thu hút ánh mắt ngay.

Đêm khuya, bóng tối xen lẫn sương mù dày đặc.

Ôn Tư Ngật day huyệt thái dương, trong đầu bỗng nhiên nhớ lại lúc Chu Thanh Thanh không hề xấu hổ nói với vẻ đẹp của mình cô có thể đại sát tứ phương ở giới giải trí.

Rồi anh lại lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô.

Tuy rất khinh thường lời nói đó nhưng anh không phủ nhận.

Lúc thương lượng công việc xong và đi ra từ phòng nghỉ ở tầng hai, Tần Vinh chu toàn mọi mặt, tâm lý muốn đưa anh đến tận phòng: “Tư Ngật à, phòng 1314 vẫn luôn giữ riêng cho cháu, có thời gian rảnh thì đến chỗ chú chơi một nhiều vào.”

Chu Thanh Thanh làm việc bên cạnh anh mới một năm nên không hề biết mỗi năm trước đây khi đến Kính Hồ, anh đều ở phòng 1314.

Ôn Tư Ngật khẽ cười một tiếng, gương mặt này có xinh đẹp không?

Đúng là rất xinh đẹp.

Anh thôi nhìn, ung dung đứng lên.

Xinh đẹp đến nỗi có lúc anh sẵn lòng dung túng cô trong một số chuyện, không quan tâm những mưu mô tâm cơ vô thưởng vô phạt đó.

__

Lời tác giả:

Ôn Tư Ngật: Rung động, nhưng không thừa nhận.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.