Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 26: Lừa dối



Trong phòng tắm rộng rãi sáng ngời yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng hít thở ấm áp vang lên từng nhịp từng nhịp đều đặn bên tai, tựa như một chiếc móc câu mềm mại chạm vào da anh.

Đứng yên một hồi, bên tai nhớ lại lời nói chưa tẩy trang thì không thể đi ngủ được của cô, Ôn Tư Ngật cầm chai dầu tẩy trang mà cô ném ở bên cạnh lên mở nắp và đổ một ít ra lòng bàn tay.

Rạng sáng ngày hôm sau, một luồng nắng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ len lỏi vào, theo sự chuyển động của thời gian, chúng nghịch ngợm phả lên đôi mắt đang nhắm chặt của cô gái.

Cô gái say giấc nồng không chịu được sự phiền nhiễu của ánh sáng, hàng mày sáng bóng nhíu lại, cô trở mình ngủ tiếp.

Mãi đến một tiếng sau, những tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, lọt vào màng nhĩ.

Hàng mi dài của Chu Thanh Thanh run run, cuối cùng cô từ từ mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc lấy lại sự tỉnh táo, cơn đau nhức hậu say rượu từ thái dương xộc thẳng đến, cô đỡ đầu ngồi dậy trên giường, chiếc chăn bông trượt xuống theo da thịt trơn bóng, xếp chồng ở eo cô.

Ngồi thừ ra vài giây, Chu Thanh Thanh mới dần tỉnh táo hoàn toàn và nhớ lại chuyện hôm qua mình đã uống say bí tỉ.

Thật ra cô rất hiếm khi để mình uống say, ít đến mức chỉ có hai lần, một lần là khi còn bé cô phải xuất ngoại và rời xa Văn Thủy Dao, lúc ấy hai bạn nhỏ chỉ mới mười mấy tuổi nên đau lòng vô cùng, thế là lén lút giấu phụ huynh lấy rượu trong tủ lạnh ra vừa uống vừa ôm đầu khóc lóc, còn học theo tình tiết kết nghĩa thề thốt trong phim truyền hình, cái gì mà không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm mà cầu cùng năm cùng tháng cùng ngày về với trời. Gào khóc nước mắt nước mũi giàn giụa như quỷ khóc sói tru muốn uống máu ăn thề, cuối cùng đành dùng đầu ngón tay cắt không rách của mình để kết thúc một cách qua quýt.

Sau đó khi đã tỉnh rượu, Chu Thanh Thanh tỉnh giấc trên giường vào ngày hôm sau và được người khác kể lại lịch sử đen tối của mình một cách cực kỳ sống động, cuối cùng cô và Văn Thủy Dao quyết định chôn vùi đoạn lịch sử đen tối xấu hổ này xuống đất, không hề nhắc đến nó lần nào. Một lần khác là vào tiệc rượu ngày tốt nghiệp đại học, cô uống nhiều, hôm sau tỉnh giấc trong phòng, mẹ bưng canh giải rượu đến cho cô. Bà ngồi bên mép giường thở than chân thành dặn dò cô sau này hạn chế uống rượu khi ở ngoài, dù có uống cũng đừng để bản thân say.

Mặc dù không biết sau khi say bản thân như thế nào nhưng cô luôn nhớ kỹ lời dạy bảo của mẹ trong lòng, về sau chưa từng uống say một lần nào nữa.

Ngày hôm qua… Thật sự là một việc bất ngờ.

Ai ngờ được nồng độ cồn của loại rượu kia lại cao đến vậy, cô cũng chỉ uống mỗi một ngụm mà thôi.

Cô phiền muộn xoa xoa đầu, lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên bên ngoài, Chu Thanh Thanh vội vàng nói: “Mời vào.”

Tiếng nói vừa dứt, một dì giúp việc mặc đồng phục lập tức bưng một phần canh giải rượu đi vào: “Cô Chu, cô dậy rồi sao, đây là canh giải rượu, cô có thể uống một chút.”

“À, được, cảm ơn.” Chu Thanh Thanh gật đầu một cái, đang định nhận lấy thì vô tình nhìn thấy trên người mình chỉ mặc một chiếc váy ngủ dây màu xanh, phần da thịt đầy đặn trắng nõn trước ngực lộ rõ ra.

Cả người tỉnh táo lại ngay tức khắc, cô ý thức được nơi này là nhà của Ôn Tư Ngật, vì vậy theo bản năng kéo chăn lên che lại.

Dì giúp việc vội vàng nói: “Đừng lo lắng, quần áo trên người cô là do tôi thay giúp đó.”

Chu Thanh Thanh gật đầu.

Cô biết rồi.

Cô không lo lắng về vấn đề này mà chỉ cử động theo bản năng thế thôi, nghĩ thôi cũng biết Ôn Tư Ngật không phải là loại người như vậy, hơn nữa theo thói ưa sự sạch sẽ của anh thì thấy cô say như chết thế kia chỉ muốn vứt bỏ cô xa xa là đằng khác ấy chứ.

Đang định nói cảm ơn thì dì giúp việc lại cười tít mắt bảo: “Tôi đến hơi muộn nên sếp Ôn đã tẩy trang mặt giúp cô.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Được rồi.

Uống canh giải rượu xong, khi Chu Thanh Thanh rửa mặt và thay quần áo xong đi xuống, Ôn Tư Ngật đã ngồi trong phòng ăn.

Trên tay cầm một tờ báo đã được gấp gọn, chắc hẳn là anh mới đọc xong.

Chu Thanh Thanh kéo ghế đối diện anh ra ngồi xuống, im lặng hai giây, cuối cùng cô quyết định vẫn nên lịch sử bày tỏ sự biết ơn của mình: “Chuyện hôm qua, cảm ơn anh.”

Nếu anh không đến đó kịp thời thì e rằng cô sẽ phải trải qua một đêm thê thảm trong xe, nằm dí trong đó ngột ngạt đến chết.

Cô cầm chiếc sandwich trong đĩa lên cắn một miếng: “Nghe bảo hôm qua anh còn tẩy trang giúp tôi nữa, không ngờ anh cũng tốt bụng thật đấy, cảm ơn lần nữa nhé.”

Ôn Tư Ngật bưng ly cà phê trước mặt lên uống một ngụm: “Không cần khách sáo.”

“Dù sao cô cũng làm việc cho tôi một năm, thấy nhân viên uống say tôi cũng không tuyệt tình đến mức vứt bỏ cấp dưới của mình một bên không quan tâm được, tất nhiên sẽ không giống người nào đó, động một tí lại kéo sếp mình vào danh sách đen.”

Chu Thanh Thanh: “…”

Móc mỉa ai vậy?

Tôi chặn anh đấy, thì làm sao?

Hơn nữa cô đã từ chức rồi, anh là sếp của cô cái quỷ gì chứ?

Chu Thanh Thanh mặt dày vờ như không nghe thấy, trực tiếp hỏi đến vấn đề mà mình khá quan tâm: “Hôm qua lúc say tôi không làm gì chứ?”

Không cần nghĩ cũng biết nếu sau khi say cô mà ngoan ngoãn hiểu chuyện thì mẹ cô đã không phải dặn dò cô không được uống say khi ở ngoài rồi.

Những chuyện khác chẳng có vấn đề gì cả, cô chỉ muốn hỏi thử xem tối hôm qua mình đã làm gì, không nói… Lời nào không nên nói ra chứ?

Ôn Tư Ngật ngước mắt lên: “Mất trí nhớ rồi à?”

Cô gật đầu: “Thật sự không có ấn tượng gì hết.”

“Ừm…” Ôn Tư Ngật đặt ly cà phê trên tay xuống, thong thả ung dung nói: “Cũng không làm gì.”

“Thật hả?” Hai mắt cô sáng rực lên.

“Đa số thời gian là gào rống hét to, may mà nhà tôi cách âm tốt, nếu không giọng cô đã làm phiền người dân khác xung quanh rồi.” Giọng điệu bình tĩnh của anh cũng không che giấu được ẩn ý chê bai như có như không trong đó.

“…”

Chu Thanh Thanh cầm nĩa lên hung hăng đâm vào một miếng lạp xưởng trong đĩa, sau đó dùng dao ăn cắt ra từng miếng từng miếng, thay vì nói cô đang cắt lạp xưởng thì trái lại trông cô như đang cắt thịt Ôn Tư Ngật hơn.

Ôn Tư Ngật: “…”

Hai giây qua đi, anh mới lên tiếng: “Tửu lượng cô không tốt, sao hôm qua lại uống nhiều rượu như vậy?”

Bình thường dù có sự kiện xã giao, cô cũng chỉ uống khoảng hai ly theo phép lịch sự mà thôi.

Thật ra Chu Thanh Thanh chẳng uống được bao nhiêu, hơn nữa bây giờ nhớ lại vẻ mặt của cậu nhân viên phục vụ kia lúc bưng rượu đến, cô càng nghĩ càng thấy kỳ lạ. Khi mới bưng hai ly rượu ra, cậu ta vốn định đưa một ly khác cho cô nhưng Mễ Lạp đã vươn tay lấy một ly trên khay của cậu ta cho cô trước, lúc ấy hình như tay người nhân viên phục vụ đó run nhẹ lên một cái.

Sau khi đổi hai ly rượu mới, thao tác của cậu ta nhanh cực kỳ, vội vàng đặt một ly trong đó xuống cho cô trước khi Mễ Lạp đưa tay đến.

Tiếc rằng khi đó cô đã uống phải một ngụm rượu mạnh khiến cả bụng nóng hừng hực, vì thế cô không đụng đến ly đồ uống kia.

Nhưng Chu Thanh Thanh lười nói những chuyện này cho Ôn Tư Ngật biết, liên quan gì đến anh đâu, thế nên cô chỉ đáp một câu qua loa: “Không có gì.”

Cô không muốn nói, Ôn Tư Ngật cũng không muốn tiếp tục truy hỏi. Anh đứng dậy khỏi ghế: “Sáng nay tôi có việc, cần thứ gì thì cô nói với thím Trương là được.”

Dưới lầu, vệ sĩ và tài xế đã chờ sẵn bên ngoài, chỉ chốc lát sau lại nghe thấy tiếng động cơ của xe.

Ôn Tư Ngật đã rời đi.

Chu Thanh Thanh tạm thời không có việc gì cần lo nghĩ, an nhàn thảnh thơi ăn hết bữa sáng, sau đó nhờ thím Trương gọi một nhân viên mát xa chuyên nghiệp đến nhà. Hôm qua sau khi uống say, chẳng hiểu tại sao cả người cảm thấy hơi đau nhức.

Nhớ lại bình thường khi ở nhà, những lúc tức giận cô hay tập một bộ “quyền quân đội”, vì thế cô thực sự nghi ngờ tối qua mình không chỉ gào thét mà nói không chừng còn tập một bài quyền nữa ấy chứ.

Trên tấm lưng thon gầy và trắng nõn, nhân viên mát xa đổ một ít tinh dầu lên da cô rồi bắt đầu xoa bóp với lực tay vừa phải.

Chu Thanh Thanh nằm hưởng thụ nhàn nhã, tay cầm điện thoại nhắn tin.

Cô đã phát hiện ra điều bất thường, nhân viên phục vụ bưng rượu kia chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ làm những việc thế này, vì thế cô không khỏi đổ sự nghi ngờ này lên Khổng Chính Hạo – ông chủ đứng sau lưng cậu ta. Ban đầu nhìn theo góc độ đối phương là bạn trai của đàn chị mình nên cô cảm thấy anh ta phần nào tốt hơn, cho rằng chỉ đơn giản là anh ta dầu mỡ như thế.

Mặc dù Khổng Chính Hạo là ông chủ quán bar nhưng bây giờ anh ta đang lấy lòng Ngu Tùng Tùng, nhờ ai đó điều tra đôi chút về lý lịch của anh ta không phải là việc khó.

Gửi tin nhắn đi xong, Chu Thanh Thanh lại suy tư chuyện khác.

Mấy ngày nữa thôi là đến tiệc sinh nhật của mẹ Ôn Tư Ngật – bà Hứa Thu Bạch, Lý Thành Vọng bàn bạc thất bại một lần rồi, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Ôn thị tuyệt vời này.

Từ sớm đã biết đây không phải một buổi tiệc sinh nhật bình thường, Lý thị vốn đang nóng lòng muốn liên kết với Ôn thị sẽ tặng món quà lớn gì đây?

Đó chắc chắn là tiền đặt cược mà anh đã nói.

Chủ tịch Ôn có muốn không cô không chắc chắn nhưng cô nhất định phải nhúng tay vào.

__

Điều tra hành tung của Khổng Chính Hạo thật sự quá dễ dàng.

Cô có hỏi qua Mễ Lạp, đêm hôm đó phản ứng của cô ấy hơi bất thường, cụ thể ra sao thì Mễ Lạp không nói, mà Chu Thanh Thanh cũng không hỏi thêm.

Cô trầm tư nhìn hình ảnh được gửi đến trong điện thoại, không biết phải nói chuyện này với Mễ Lạp thế nào.

Thật ra cô không phải là một người thích nhúng tay vào cuộc sống của người khác, cũng không tùy ý khoa tay múa chân gì với sự lựa chọn của họ.

Nhưng Khổng Chính Hạo không phải là một người tốt đẹp gì, cô cảm thấy mình nên nói cho đàn chị Mễ Lạp biết.

Nghĩ vậy, Chu Thanh Thanh nhắn tin cho Mễ Lạp.

Khách sạn Uy Đăng là một trong những khách sạn năm sao cao cấp nhất tại Thâm Thành, trong đại sảnh rộng rãi sáng ngời người qua kẻ lại, cũng có khách đang làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân. Mễ Lạp ngồi trên ghế sofa luôn nhìn về phía lối vào với sắc mặt tái nhợt, nắm chặt tay Chu Thanh Thanh.

Chu Thanh Thanh vỗ vai cô ấy một cái tỏ ý bảo cô ấy thả lỏng: “Đừng căng thẳng, em sẽ ở bên cạnh chị.”

Từ sau khi Chu Thanh Thanh nói cho cô ấy biết tin đó, cả thế giới của Mễ Lạp dường như sắp sụp đổ, cô ấy không dám tin Khổng Chính Hạo lại lén lút làm chuyện đó sau lưng mình nhưng cô ấy cũng biết Thanh Thanh sẽ không lừa gạt cô.

Cô rất hoảng loạn, không biết phải làm sao nhưng cũng muốn chính mắt nhìn thấy để bản thân có thể từ bỏ hoàn toàn, vì vậy cô đã khẩn cầu Chu Thanh Thanh đến đây với mình, vì cô đã quá bất lực và không thể đi một mình.

Chu Thanh Thanh thấy cô ấy như vậy cũng không đành lòng nên đã đồng ý sẽ đi cùng cô ấy.

Ngồi đợi ở đại sảnh gần nửa tiếng, Mễ Lạp siết ngón tay mạnh đến mức móng tay gần như trắng bệch. Lúc này, bỗng thang máy đi xuống và một đôi trai gái bước ra, người phụ nữ mềm mại nũng nịu rúc vào lòng người đàn ông, thỉnh thoảng lại hôn anh ta một cái, mà người đàn ông với chiếc bụng bia và nụ cười đầy dầu mỡ bên cạnh cô ta chính là Khổng Chính Hạo.

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, cả khuôn mặt của Mễ Lạp tức khắc tái nhợt.

Cô ấy không dám tin, Khổng Chính Hạo thường ngày cô muốn gì được nấy lại thật sự giấu cô lén lút ăn vụng…

“Khổng Chính Hạo!” Mễ Lạp đứng lên, không dám tin gọi tên anh ta.

Người đàn ông vốn đang hôn hít thân mật với người phụ nữ nghe thấy giọng nữ quen thuộc bèn quay đầu lại, khi thấy mễ Lạp đang đứng ở ghế sofa phía trước thì anh ta nhất thời hoảng hốt, vội vàng đẩy người phụ nữ bên cạnh ra rồi bước nhanh đến: “Mễ Lạp, em nghe anh giải thích…”

“Em đã tận mắt nhìn thấy rồi anh còn muốn giải thích cái gì nữa?” Một hàng nước mắt chảy dài xuống từ mắt Mễ Lạp, trông cô ấy có vẻ đang cực kỳ tổn thương.

“Em nghe anh giải thích.” Khuôn mặt mập của Khổng Chính Hạo đỏ bừng lên, luống cuống tay chân tìm lý do, rồi đột nhiên anh ta chỉ người phụ nữ bị mình đẩy ra kia: “Do cô ta quyến rũ anh, đúng vậy, anh bảo mình đã có bạn gái rồi mà cô ta còn phớt lờ để quyến rũ anh, thấy anh uống say nên đưa anh đến đây thuê phòng…”

“Mễ Lạp, anh thật sự không cố ý, em hãy tin tưởng anh lần này, ở bên nhau lâu thế rồi, anh đối xử với em ra sao em còn không biết ư? Em chính là sinh mệnh của anh, anh đã hao tổn biết bao tinh lực để theo đuổi được em, em là người đặc biệt nhất đối với anh, có em rồi sao anh còn để ý đến cô gái khác được chứ?” 

Lúc này, người phụ nữ kia cũng đi đến nói: “Xin lỗi nhé, do tôi kéo anh ấy đi, chuyện này không liên quan đến anh Khổng đâu…”

Chu Thanh Thanh đứng sau lưng Mễ Lạp, mất kiên nhẫn nhíu mày, bịa lý do vụng về gì đây?

Thực sự có những loại đàn ông với phẩm chất như vậy, bản thân mắc sai lầm nhưng lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người phụ nữ, nếu anh ta thắt chặt dây nịt thì chẳng lẽ phụ nữ còn mạnh hơn cả anh ta sao?

Hai người họ kẻ xướng người họa đúng là buồn nôn, ai mà tin nổi chứ.

Nhưng cô không lên tiếng vì đây là chuyện riêng của Mễ Lạp. Chu Thanh Thanh cảm thấy bản thân đã làm đủ khi nói cho cô ấy biết chuyện giúp cô ấy tỉnh ngộ, còn những việc khác cô sẽ để Mễ Lạp tự xử lý. Thật ra cô không phải là kiểu người thích tham gia vào chuyện của người khác, nếu không phải Mễ Lạp bảo bây giờ cô ấy thật sự rất bất lực, không muốn đối mặt một mình thì cô đã không đến đây cùng cô ấy rồi.

Chu Thanh Thanh nghĩ lý do này rất nhảm nhí vớ vẩn, tưởng rằng Mễ Lạp cũng sẽ không tin, ai ngờ Mễ Lạp cúi đầu im lắng suy tư một lúc lâu, sau đó lau sạch nước mắt rồi hỏi một câu: “Thật sao?”

Chu Thanh Thanh: “?”

Khổng Chính Hạo thấy vậy bèn lập tức nắm bắt cơ hội: “Đương nhiên là thật rồi, Mễ Lạp à, chúng ta ở bên nhau rất lâu rồi, em có thể thấy rõ sự dụng tâm mà anh dành cho em, từ trước đến nay anh chưa từng đối xử như vậy với bất kỳ ai khác. Anh lừa gạt em lúc nào chứ? Em cho anh thêm một cơ hội, anh thề, sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”

“Anh thề anh sẽ dành hết tất cả những gì bản thân có để liều mạng đối xử tốt với em.”

Mễ Lạp trầm mặc không nói tiếng nào, cũng chẳng bảo sẽ tha thứ hay không, chỉ là thái độ cô ấy đã không còn cứng rắn và giận dữ như lúc ban đầu.

Khổng Chính Hạo thấy có cơ hội, lập tức ôm Mễ Lạp vào lòng: “Anh biết mà Mễ Lạp, em vẫn còn yêu anh, thật ra dù hôm nay em không đến thì sau khi về, anh cũng sẽ thẳng thắn nói đúng sự thật cho em biết, cảm ơn em đã tha thứ cho anh, bé cưng, em thật tốt.”

Ngay sau đó, anh ta thấy Chu Thanh Thanh đứng sau lưng Mễ Lạp, kế hoạch trước đó thất bại khiến Khổng Chính Hạo vuột mất mỹ nhân nên anh ta đang cực kỳ tức giận, không ngờ rằng cô có thể điều tra được chuyện anh ta ở khách sạn Uy Đăng.

Nếu đã không có được, vậy thì đừng trách anh ta…

“Mễ Lạp, bình thường em rất đơn thuần, sao hôm nay lại đến nơi này, có phải ai đó đã cố ý nói bóng gió gì bên tai em không?”

Mễ Lạp tựa đầu vào lòng Khổng Chính Hạo, do dự giây lát, cô ta gật đầu một cái: “Vâng.”

Chu Thanh Thanh: “… ?”

Khổng Chính Hạo nhất thời cười tít mắt: “Bé cưng ngốc, em ngây thơ quá rồi đó, lúc nào cũng bị loại người như vậy lừa dối.”

“Em thử nghĩ mà xem, em có sự nghiệp thành công, lại có một người bạn trai vừa giàu vừa đối xử tốt với em là anh, ai mà không ghen tị với em cho được?”

“Anh nói cho em biết, cái loại quỷ nghèo nàn thất nghiệp như cô ta đang ghen tị với em đấy, thấy em sống tốt, thấy em tìm được bạn trai giàu có, ghen tị đỏ mắt nên mới đến khích bác chia rẽ quan hệ của chúng ta. Em cho rằng cô ta đến đây với em là có lòng tốt ư? Thật ra chẳng biết sau lưng cô ta cười nhạo em thế nào đâu. Em ngốc thật đó.”

Lời lẽ đổi trắng thay đen của Khổng Chính Hạo không hề khiến Chu Thanh Thanh tức giận, cô chỉ nhìn sang Mễ Lạp, bình tĩnh hỏi: “Chị Mễ Lạp, chị cũng nghĩ như thế sao?”

Mễ Lạp cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên nói: “Cảm ơn em nhé Thanh Thanh.”

“Nhưng Chính Hạo cũng đã bảo anh ấy bị quyến rũ rồi, hơn nữa anh ấy cũng nói sau khi về sẽ thẳng thắn nói sự thật với chị, chị tin anh ấy.”

“Thanh Thanh, chị có thể hiểu cho em vì gần đây em thất nghiệp nên tâm trạng không tốt nhưng em đừng khích bác ly gián mối quan hệ của chị với Chính Hạo. Chị biết em rơi xuống đáy vực dẫn đến nảy sinh những suy nghĩ u ám nhưng nếu em thật sự có nhu cầu, em chỉ cần nói với chị một tiếng, vì chúng ta đã từng học chung trường, chị nhất định sẽ giúp đỡ em. Bây giờ em sao vậy, sao lại thành ra thế này… Vì bản thân không hạnh phúc nên muốn chia rẽ tình cảm của người khác ư?”

Khổng Chính Hạo tiếp lời: “Cô ta đang ghen tị vì em tìm được một người bạn trai giàu có đấy.”

“…”

Chu Thanh Thanh cạn lời đỡ trán, đúng là hoang đường, có được chút tiền đã xem mình là bàn thức ăn cao sang ư?

Có lẽ con người thật sự là thế, sau khi ra trường đã không còn giữ được sự đơn thuần nữa rồi. Ở trường, đàn chị rất tốt nhưng không có nghĩa bây giờ cô ta vẫn là người chị ban đầu mà cô quen biết.

Chu Thanh Thanh chỉ có thể nói rằng, cô đã từng nhắc nhở cô ta, không thẹn với lương tâm bản thân.

Cô lạnh lùng “à” một tiếng: “Xem ra thì hai người vẫn rất hợp nhau đấy.”

“Chị Mễ Lạp, trước đây chính chị là người nói với tôi rằng, hồi chị còn bé, ba chị ngoại tình, chị phải nhìn cảnh mẹ chịu cực khổ nhiều năm trời nên sau này chắc chắn sẽ không chọn một người đàn ông lạc lối. Chị là đàn chị của tôi, cũng xem như từng có quan hệ tốt lúc học ở trường. Vậy nên tôi dành sự quan tâm của một người bạn để nhắc nhở chị nhưng chị nghĩ thế nào, muốn làm gì và lựa chọn ra sao, tôi không can thiệp, dù sao thì đây cũng là cuộc sống của chị.”

“Nhưng chị bảo bây giờ chị rất khó chịu, không dám đối mặt một mình, nên đã cầu xin tôi đi cùng chị, sao bây giờ trong miệng chị lại thành tôi ghen tị muốn chia rẽ chị với tên bạn trai tốt đẹp ngoại tình?”

Thật ra chính cô cũng nhận ra rằng từ sau khi gặp lại nhau, Mễ Lạp luôn vờ khoe khoang nhưng cô không thèm để ý, chỉ cho rằng đây là một mặt tính cách vốn có của con người, chẳng có gì đáng lo ngại cả.

Mễ Lạp không nói tiếng nào, giả vờ tội nghiệp dựa vào lòng Khổng Chính Hạo: “Ai biết được em thật sự muốn tốt cho chị hay có mục đích gì khác.”

Chu Thanh Thanh cảm thấy mình chẳng còn gì để nói nữa. Dứt khoát quay đầu nhìn về phía Khổng Chính Hạo một cách đầy chán ghét.

Cô vốn rất ngại nhìn loại đàn ông như vậy quá nhiều, nói một câu với anh ta thôi cô cũng sợ bẩn miệng.

“Anh là cái thá gì? Có được bao nhiêu tiền? Có được mấy căn nhà? Có được mấy trung tâm thương mại? Mà không biết ngượng miệng đứng đây khoác lác nói tôi ghen tị sự giàu có của anh?”

“Ôi trời, giận rồi à?”

Khổng Chính Hạo bĩu môi, đắc ý nói: “Cô biết gia đình tôi là ai không?”

Chu Thanh Thanh: “Tôi chẳng quan tâm anh là ai, trong mắt tôi, tất cả đều là rác rưởi.”

Cô không có hứng thú tranh cãi tốn nước bọt với hạng người này, nói xong, cô dứt khoát rời đi không quay đầu lại.

__

Chu Thanh Thanh nén cơn giận trong ngực, thở hồng hộc đi ra ngoài khách sạn Uy Đăng, chuẩn bị đến bãi đậu xe lái xe về. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô: “Trợ lý Chu, ở đây.”

Ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc Maybach đen sang trọng đang đậu lặng lẽ bên lề đường.

Cửa sổ ghế sau hạ xuống một nửa, Ôn Tư Ngật mặc âu phục thẳng thớm, sống mũi cao, góc nghiêng sắc sảo lộ ra.

Chu Thanh Thanh đi đến, mở cửa xe ngồi vào, hỏi: “Sao mọi người lại ở đây?”

Sau đó cô nghi ngờ hỏi: “Không phải là đang theo dõi tôi đấy chứ?”

Ôn Tư Ngật ung dung lật tài liệu trong tay, không ngẩng đầu nói: “Buồn cười, tôi theo dõi cô làm gì?”

Chu Hùng kịp thời lên tiếng giải thích: “Là thế này này trợ lý Chu, tôi và sếp Ôn có một sự kiện xã giao ở đây, vừa đi ra thì thấy cô ở đại sảnh, sếp Ôn bảo đến đây chờ cô.”

“À à.” Chu Thanh Thanh gật đầu liên tục.

Ôn Tư Ngật đóng tài liệu lại: “Có một số người, bị phản bội một lần rồi thì không cần qua lại nữa.”

Bản thân Chu Thanh Thanh cũng cảm thấy thế, cô thở dài đáp: “Tôi cũng nghĩ thế đấy.”

Lần này cô thật sự bị đả kích đấy.

Nghĩ vậy, cô bỗng dưng hơi tò mò: “Ôn Tư Ngật, anh từng bị người khác lừa dối phản bội bao giờ chưa?”

“Không có.”

Anh lạnh lùng nói.

“Không một người nào hết á?” Cô không tin.

Ôn Tư Ngật lười biếng dựa ra lưng ghế, chân dài bắt chéo, quay đầu nhìn Chu Thanh Thanh với đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc bình thản, thong thả nói: “Vì người cuối cùng dám lừa dối tôi, cỏ trên mộ đã cao hai mét rồi.”

Chu Thanh Thanh: “…”

__

Lời tác giả:

Tác giả: Dám uy hiếp vợ phải không? Chờ cua lại vợ đi.

Ôn Tư Ngật: ?

PS: Thanh Thanh chỉ muốn lấy tài liệu trong tay nhà họ Lý thôi, cô ấy không gây ra bất cứ chuyện xấu gì với nhà họ Ôn cả, cũng không có vụ đâm sau lưng đâu. Trái lại, cô ấy cẩn trọng nghiêm túc làm việc ở Ôn thị một năm, tạo nên không ít giá trị cho Ôn thị.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.