Hôm Nay Trợ Lý Chu Thành Công Chưa

Chương 46: Hôn hít



Mấy giây sau.

“Được rồi, đừng nhúc nhích nữa.” Ôn Tư Ngật bỗng nhiên cầm chân cô.

“Ồ.”

Sau khi đi dạo để tiêu thực, cuối cùng Chu Thanh Thanh cũng có thể đi ngâm suối nước nóng. Thay quần áo xong, nhân viên phục vụ đưa cô đến suối nước nóng đã được chuẩn bị trước cho cô.

Chu Thanh Thanh sờ thử một cái, rất nóng, mùa đông mà ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất.

Mới vừa cởi áo khoác chuẩn bị xuống nước thì bất chợt nhận ra mình quên chưa tháo hoa tai, ở đây cũng không có chỗ để cất nên cô đã nhờ nhân viên phục vụ mang về phòng giúp mình.

Sau khi bước xuống suối nước nóng, cô thư thái thở hắt ra một hơi.

Bên trong cô chỉ mặc đồ bơi dạng quần rất mỏng nhẹ, xuống nước chốc lát, lớp vải mong mỏng đã dán chặt vào người.

Nước suối ấm áp bao lấy cơ thể, thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều giãn nở ra, cô nhắm mắt lại hưởng thụ.

Cơ thể ngâm nước nóng cũng ấm áp vô cùng.

Chu Thanh Thanh nhắm hai mắt, câu nói “Anh thích em” đầy bình tĩnh của Ôn Tư Ngật dường như lại vang vọng bên tai.

Đuôi mắt cô vô thức cong lên.

Nội tâm ngứa ngáy muốn chia sẻ với người khác, kìm nén một hồi, cuối cùng cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra, mở Wechat của Văn Thủy Dao rồi gửi dấu chấm than qua.

Văn Thủy Dao: “?”

Văn Thủy Dao: “Gửi một dấu chấm than là ý gì đây?”

Chu Thanh Thanh: “Đang hơi vui.”

Văn Thủy Dao: “Không chỉ hơi thôi đâu nhỉ?”

Chu Thanh Thanh suy nghĩ giây lát, miêu tả cảm giác ấy: “Cậu có biết cảm giác ấy không, là cảm giác mà cuối cùng cũng có một ngày cậu được ăn loại kẹo ngọt mà cậu vốn dĩ rất muốn ăn?”

Văn Thủy Dao: “Cảm giác gì?”

Chu Thanh Thanh: “Rất ngọt ngào!”

Đúng, rất ngọt. Có lẽ cảm giác trong lòng cô bây giờ chính là vừa ngọt ngào lại vừa có chút không thể thích nghi được.

“… Cậu đang nói nhảm đấy hả?”

Văn Thủy Dao vừa nghe cũng biết quan hệ của họ có sự tiến triển.

“Không phải cậu bảo cậu không cần tình yêu chỉ có 10% của anh ta à? Thấy ngọt ngào dễ dàng thế sao?”

Chu Thanh Thanh cong mắt gõ chữ: “Nhưng tự dưng tớ phát hiện, tình yêu anh ấy dành cho tớ không chỉ có 10%.”

“Vậy là bao nhiêu?”

Ừm… Câu hỏi này có hơi làm khó cô. Cô muốn nói là 100% nhưng lại cảm thấy nói thế trông bản thân chẳng khiêm tốn chút nào, cuối cùng sau khi chọn tới chọn lui, cô trả lời: “Rất nhiều.”

Văn Thủy Dao: “Cậu đỉnh ngón cái/ngón cái/ngón cái.”

Ngâm mình được 20 phút, Chu Thanh Thanh cảm thấy cũng đủ rồi nên đứng dậy rời khỏi suối nước. Cô lau nước trên người, sau đó cầm áo choàng tắm màu trắng mặc vào và cột thắt lưng lại.

Tóc cô ướt sũng, lau mất một lúc mới không còn nhỏ nước.

Lúc này, nhân viên phục vụ riêng của cô đi đến: “Cô Chu, chúng tôi có chuẩn bị một ít thức uống, có cần tôi mang lên cho cô không ạ?”

“Được, mang đến cho tôi đi.”

“Không thành vấn đề.” Nhân viên phục vụ nói vào điện thoại vô tuyến, sau đó đưa cô về phòng: “Đúng rồi, tôi đã để hoa tai của cô ở bàn trà trong phòng giúp cô rồi ạ.”

Nói đoạn, cô ấy đi đến cửa phòng 1101 rồi lấy thẻ mở cửa phòng ra chuẩn bị mở cửa.

Nhưng đây là phòng của Ôn Tư Ngật mà.

Chu Thanh Thanh nhắc nhở: “Tôi ở phòng 1102.”

Nhân viên phục vụ lập tức buồn rầu nói: “Xin lỗi cô, tôi nhớ nhầm.”

Hôm nay quả thật quá bận rộn, cô ấy lại đang cảm nhẹ, làm việc suốt cả ngày khiến đầu óc cô ấy có chút choáng váng. Cô ấy liên tục nói xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi ạ.”

“Không sao không sao.” Chu Thanh Thanh nói: “Ai cũng có lúc mắc sai lầm mà, không có gì, tôi đi lấy về là được rồi.”

Lúc này chắc là Ôn Tư Ngật chưa về phòng đâu nhỉ? Cô đi lấy là được rồi.

Khách ở phòng 1101 là bạn trai của cô gái này nên nhân viên phục vụ cũng không do dự, lập tức cầm thẻ mở cửa phòng vạn năng mở cửa giúp cô.

Lúc này, trong điện thoại vô tuyến của nhân viên phục vụ vang lên tiếng nói chuyện, thông báo thức uống đã được làm xong.

“Không sao, cô đi làm việc đi, tôi tự đi lấy là được rồi.”

“Vâng, cảm ơn cô ạ.”

Chu Thanh Thanh đẩy cửa phòng ra, phòng cô và Ôn Tư Ngật dính liền nhau nên cách bố trí cũng tương tự nhau.

Vừa đi vào phòng, cô đã nhìn thấy đôi hoa tai để trên bàn trà ở phòng khách.

Cô đi vào lấy hoa tai của mình rồi chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng tay còn chưa chạm đến tay nắm cửa thì cửa phòng vệ sinh sau lưng bỗng nhiên mở ra. Cô quay đầu thì thấy Ôn Tư Ngật đi từ bên trong ra.

Cô ngơ ra một giây, không ngờ anh đã về phòng rồi: “Sao anh về nhanh vậy?”

Cô còn tưởng anh sẽ ngâm mình thêm một lúc.

“Trả lời email.” Ôn Tư Ngật đóng cửa phòng vệ sinh lại. Anh nhìn cô vẫn còn mặc áo choàng tắm, ngay cả tóc cũng còn ướt sũng, nước nhỏ ra từ tóc cô chảy dài xuống dọc theo chiếc cổ mảnh mai trắng nõn như tuyết của cô, lăn qua xương quai xanh tinh xảo như ngọc tuyết, cuối cùng là phần cổ áo chưa đóng lại hoàn toàn.

Anh cụp mắt: “Vừa về à?”

“Ừm ừm, ngâm mình thoải mái lắm.”

“Đến phòng anh làm gì?” Giọng anh có vẻ hơi khàn.

Chu Thanh Thanh không nhận ra, vẫn đang giải thích: “Nhân viên phục vụ vô tình để hoa tai của em ở phòng anh nên em đến lấy. Không phải cố ý muốn vào phòng anh đâu.”

Ôn Tư Ngật đã đi đến trước mặt cô, dường như cũng không thèm để ý cô nói gì. Vì giây sau anh đã cúi người ghé đến gần, một tay đặt sau gáy cô, eo hạ thấp, sống mũi cao chạm sát vào chóp mũi cô, anh cất giọng nói trầm thấp đầy cuốn hút và hơi khàn: “Không sao.”

Chu Thanh Thanh dựa sát ra tủ ở huyền quan phía sau lưng, hàng mi dài cong vút run run tựa như bị giật mình: “Vậy bây giờ em có thể về chưa…”

Ôn Tư Ngật dùng ngón tay vuốt v3 khóe môi cô: “Nhưng hình như anh không muốn để em đi lắm.”

“Thanh Thanh.” Anh gọi tên cô rồi khẽ thở dài: “Thật ra khả năng kiềm chế của anh không tốt lắm.”

“Ví dụ như bây giờ, anh rất muốn hôn em.”

Chu Thanh Thanh cảm thấy hình như tai mình đỏ bừng cả lên rồi. Cô cố gắng mở to đôi mắt hồ ly trong veo, ngực hơi phập phồng nhưng cô không do dự đáp: “Được.”

Khoảnh khắc âm thanh kết thúc, anh nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng chạm xuống.

Hơi thở mát lạnh ập đến, anh hôn và li3m cánh môi cô, động tác rất nhẹ nhàng. Chờ đến lúc cô thoát khỏi khoảnh khắc cứng đơ, dần dần thả lỏng, tác phong nhẹ nhàng của anh bỗng chốc thay đổi.

Anh cạy môi răng cô ra một cách mạnh mẽ và bá đạo, mùi vị của anh ùn ùn kéo đến, miệng lưỡi mềm mại bị anh ngậm m út, hôn vừa sâu vừa mạnh, toàn bộ khoang miệng cô đều bị anh độc chiếm hết.

Nụ hôn kịch liệt này khiến Chu Thanh Thanh hơi không chịu nổi, cô muốn lùi lại một chút nhưng lại bị anh giữ chặt gáy nên không đủ sức để lùi ra sau, chỉ có thể để mặc anh ngậm môi mình hôn từng chút một.

Những ngón tay dài với khớp xương rõ ràng đang giữ cằm cô của Ôn Tư Ngật di chuyển xuống từng chút từng chút rồi đặt ở sau cổ cô, trên mu bàn tay trắng lạnh dần nổi đầy gân xanh.

Chu Thanh Thanh bị hôn đến nỗi cả người mất hết sức lực, cô yếu ớt bắt tay anh lại: “Không muốn.”

Ôn Tư Ngật chậm rãi rút tay về rồi nhắm mắt ôm cô vào lòng. Anh nghiêng đầu hôn lên phần thịt mềm bên cổ cô, giọng đắm chìm, khản đặc vô cùng: “Được, không muốn.”

Chu Thanh Thanh tựa vào lòng anh, được anh ôm chặt. Cô thở hổn hển từng chút trong vòng tay anh.

Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là: Anh còn lâu mới là hệ cấm dục gì đấy!

Khi sờ vào tóc cô, Ôn Tư Ngật cảm nhận được sự ướt át nơi đầu ngón tay. Anh đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông rồi phủ lên đầu cô, giúp cô lau tóc: “Đi tắm đi, đừng để bị cảm.”

Mặc dù trong phòng có mở lò sưởi nhưng để tóc ướt mãi cũng không tốt, đây là sơ sót của anh.

“Ồ.”

Cô vốn định đến lấy hoa tai rồi về phòng sấy tóc, là do anh… Ừm… Làm chậm trễ cô một lúc lâu như vậy mà.

Hơn nữa, “Hoa tai của em rơi mất rồi!”

Khi nãy bị anh nắm cổ tay nên hoa tai trong tay rơi xuống, món đồ nhỏ như vậy cũng không biết rơi ở đâu, đây là đôi hoa tai cô rất thích!

Ôn Tư Ngật hôn lên môi cô một cái: “Anh tìm cho em.”

Sau khi về phòng mình, cô đi vào phòng tắm và nhìn bản thân trong gương. Đôi môi đỏ mọng sưng nhẹ, hệt như đang tô son vậy. Đôi mắt ươn ướt, đuôi mắt ửng hồng, phần da cổ sau tai cũng có chút dấu vết mờ mờ, quá… Xấu hổ. Chu Thanh Thanh chỉ nhìn vài giây rồi quay mặt đi, không nhìn nữa.

Tắm rửa và gội đầu xong, Chu Thanh Thanh đi ra ngoài sấy khô tóc. Lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng, là nhân viên phục vụ khi nãy: “Cô Chu, thật lòng xin lỗi, vừa nãy tôi có gõ cửa nhưng cô không ở đây nên vẫn chưa mang thức uống vào cho cô, bây giờ có cần tôi mang đến giúp cô không ạ?”

Đôi khi ngay cả những nhân viên phục vụ ở những khu nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp thế này cũng cực kỳ tinh tế.

“A được chứ, cô mang lên đi?” Chu Thanh Thanh gật đầu rồi chỉ sang bên cạnh: “Mang thêm một phần cho phòng 1101 nữa nhé.”

“Được, không thành vấn đề ạ.”

Không lâu sau, thức uống hương vị ngọt ngào ấm áp được mang đến, uống một ngụm đã làm ấm bụng, mùi vị cũng khá ổn.

Cô mới uống một ngụm thì nhận được tin nhắn của mẹ, nội dung là hai tấm ảnh, bà ấy và ba chụp chung, phông nền là ngọn núi xanh mà hôm nay cô mới thấy.

Chu Vân Thù: “Phong cảnh ở đây rất đẹp, lần sau đưa con và Tùng Tùng đi chơi.”

Chu Thanh Thanh nằm trên giường lăn qua lăn lại: “Được rồi, con với Tùng Tùng đi cùng thì ba lại không vui.”

Người bên ngoài có lẽ chỉ biết chủ tịch Ngu Thanh Hành của tập đoàn Ngu thị ly hôn vợ mười mấy năm trước nhưng không hề biết thật ra ông ấy yêu vợ như sinh mệnh.

Năm ấy sau khi ly dị với ba, mẹ đã đưa cô đi, cực kỳ quả quyết, quả quyết đến nỗi bà đã từng nói với ba cô sau này không được phép tiết lộ bất cứ thông tin gì về hai mẹ con họ.

Thậm chí có một lần muốn cắt đứt quan hệ hoàn toàn nhưng vì mẹ thật sự không yên lòng về Tùng Tùng nên mới để ba có cơ hội lợi dụng.

Vất vả lắm họ mới phục hôn, nếu cô và Tùng Tùng đi cùng thì chắc chắn sẽ bị ghét bỏ.

Chu Vân Thù: “Nói bậy, sao ba lại không vui được?”

Sau đó bà lại hỏi: “Bé cưng đang làm gì vậy?”

Giây tiếp theo, một yêu cầu gọi video được gửi đến.

Chu Thanh Thanh sợ hết hồn, luống cuống tay chân từ chối: “Mẹ ơi, con đang đi chơi ở ngoài, không tiện bắt máy.”

Chu Vân Thù: “Được, khi nào về nói với mẹ một tiếng. Bé Tùng cũng đang ở ngoài, đợi thằng bé về thì cũng báo mẹ một tiếng nhé.”

Chu Thanh Thanh: “Vâng ạ.”

Sau khi cúp máy, Chu Thanh Thanh nhắn tin hỏi Ngu Tùng Tùng đang ở đâu và biết bây giờ cậu đang ở KTV.

Cô nhắc nhở cậu khi nào về nhà thì nói với cô, sau đó chuyển sang khung chat của Ôn Tư Ngật, bắp chân trắng nõn xinh đẹp quơ quơ sau lưng: “Anh đang làm gì vậy? Tìm thấy hoa tai của em chưa?”

Ôn Tư Ngật: “Đang xử lý chút công việc.”

Ôn Tư Ngật: “Tìm được rồi, lát nữa anh mang qua cho em.”

Nếu anh bận rộn như vậy thì cô không làm phiền anh nữa.

Cô gõ ngón tay lên ảnh đại diện Wechat của anh một cái, nghĩ ngợi giây lát, cô quyết định đổi chú thích khác cho anh, sửa lại thành Ôn Tư Ngật!

Đổi chú thích xong, cô rảnh rỗi xem điện thoại, lát sau lại bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Lướt xem vòng bạn bè, mọi người cũng ra ngoài chơi trong kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán này. Sau khi trả lời tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của vài đối tác, Chu Thanh Thanh tắt điện thoại, đứng dậy thay quần áo. Nghe nhân viên phục vụ nói hình như hôm nay có mời ca sĩ gì đó đến biểu diễn.

Vì Ôn Tư Ngật bận rộn nên cô không làm phiền anh, chuẩn bị tự đi xem một mình, nếu không hay thì về phòng.

Khi đến địa điểm tổ chức cô mới phát hiện ca sĩ được mời hôm nay lại một ca sĩ kỳ cựu có độ nhận biết quốc dân rất cao, hồi còn bé cô đã từng nghe mấy bài hát của ông ấy, không ngờ gươm quý không hề già, bây giờ vẫn có thể đứng trên sân khấu hát hay nhảy khỏe như thế.

Không khí ở hội trường sôi động và náo nhiệt đến mức ngay cả cô cũng bị cuốn theo.

Nghe được vài bài thì thời gian cũng đã muộn.

Lúc này cô nhận được tin nhắn của Ôn Tư Ngật: “Em đi đâu vậy?”

Nhận được tin nhắn, Chu Thanh Thanh lập tức đứng dậy chuẩn bị về khách sạn.

Khi đi ngang qua chỗ bên cạnh, cô chợt nghe một giọng nói quen thuộc đầy kinh ngạc và vui mừng: “Thanh Thanh?!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.