Edit: An Tĩnh
Về chỗ ngồi, Chu Thanh Thanh mở word ra và gõ tựa đề trước, sau đó mở một bản kiểm điểm đã lưu từ lâu trong thư mục “rác thừa”, chọn lọc các từ ngữ bên trong đó rồi bắt đầu sao chép sửa đổi.
Dĩ nhiên cũng không thể sao chép toàn bộ, trong đó phải bổ sung một số câu miêu tả về sự việc ngày hôm qua, cuối cùng thêm lời xin lỗi chân thành và rút ra bài học của bản thân ở phần kết, sau đó nữa là lời cảm ơn lãnh đạo và cảm ơn công ty, như vậy một bản kiểm điểm tám trăm chữ đã hoàn thành.
Hai trăm chữ còn lại mới là phần cuối cùng cần cô tự viết.
Cô không tin Ôn Tư Ngật lại có thời gian để kiểm tra từng chữ, hù dọa ai chứ!
Viết bản kiểm điểm xong, Chu Thanh Thanh lại bắt đầu kiểm tra danh sách học bổng trường đại học Đông gửi đến, sắp xếp lịch trình hội nghị vào buổi chiều, vân vân.
Bộ phận dự án gửi cho cô một phần danh sách kế hoạch, Chu Thanh Thanh rảnh rỗi bèn đứng dậy đi đến phòng in, ở trong phòng đã có một người đang đóng dấu tài liệu.
Chu Thanh Thanh thấy cô ấy nhỏ giọng chào hỏi mình thì cũng tùy ý gật đầu đáp lại rồi xoay người in tài liệu.
Cô gái kia cầm tài liệu đã đóng dấu xong vội vàng đi ra ngoài.
“Chờ đã.” Chu Thanh Thanh bỗng gọi.
“Trợ lý Chu, cho hỏi tôi đã gây ra vấn đề gì ạ?” Người trợ lý bị cô gọi lại ôm chặt tài liệu, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng nhìn thế nào vẫn thấy có chút nơm nớp lo sợ.
“…”
Cô gái này có biểu cảm gì đây?
Chu Thanh Thanh cảm thấy kì lạ, chỉ vài tờ giấy rơi dưới đất: “Tài liệu của cô rơi kìa.”
Cô trợ lý kia thở phào một hơi, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt: “Cảm ơn trợ lý Chu đã nhắc nhở.”
Cô ấy còn tưởng mình mắc lỗi gì, vì lúc đi vào sắc mặt trợ lý Chu không được tốt lắm. Cô ấy mới vào công ty hai tháng, vẫn chưa qua thời gian thử việc.
Chu Thanh Thanh nhìn cô trợ lý Gigi mới đến công ty hơn hai tháng, không hiểu tại sao cô ấy lại sợ mình như vậy: “Trông tôi đáng sợ lắm à?”
Trợ lý Gigi là do cô phỏng vấn tuyển vào, chỉ là dạo trước phần lớn thời gian cô đều ở nước ngoài nên không gặp cô ấy nhiều. Biểu hiện của cô ấy khá tốt, trong lúc phỏng vấn công việc cô đã cho cô ấy điểm A rất nhiều lần, dáng vẻ cô ấy như chuột thấy mèo thế kia là sao?
Gigi thấy Chu Thanh Thanh hỏi, thành thật trả lời: “Xin lỗi trợ lý Chu, tôi có một tật xấu đó là đi học sợ giáo viên, đi làm sợ lãnh đạo, lúc nào cũng thế cả, không phải cố ý đâu.”
Chu Thanh Thanh: “…”
Cô không cách nào phản bác lại tật xấu này được.
Gigi thấy thế bèn tiến đến gần hơn một bước, lấy hết can đảm nói: “Hơn nữa tôi rất ít khi gặp trợ lý Chu, mỗi lần gặp trông trợ lý Chu rất khó đến gần nên tôi hơi sợ.”
Cô ấy cảm thấy trong toàn công ty, nếu bàn về khuôn mặt lạnh lùng thì ngoài sếp Ôn ra chính là trợ lý Chu.
Tuy khuôn mặt trợ lý Chu lạnh lùng.
Nhưng thật ra các đồng nghiệp lâu năm đã từng nói với cô ấy rằng trợ lý Chu rất tốt bụng, thường xuyên mời họ ăn trưa, cũng hiếm khi phê bình người khác, nếu mắc sai lầm quá lớn thì cô sẽ đuổi việc thẳng.
Chu Thanh Thanh hiểu ý cô ấy.
Cô cũng hết cách, trời sinh đã có khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, nếu không cười thì đúng là trông rất dữ. Gigi ít khi tiếp xúc với mình, dĩ nhiên sẽ cảm thấy sợ cô.
Cô nghĩ đây cũng là nguyên nhân dù thường bị Ôn Tư Ngật giáo huấn nhưng cô không hề bị mất uy tín trong nhóm thư ký.
Một khuôn mặt lạnh lùng cao quý thật sự khiến người ta cảm thấy khó mà chọc vào, từ đó vô tình quên mất thật ra cô là một cô gái có thiên phú chọc cười.
Chu Thanh Thanh bất lực cười với Gigi: “Không sao, làm việc cho tốt là được, tôi sẽ không ăn cô đâu.”
Gigi đứng ngớ ra tại chỗ: “Cảm ơn trợ lý Chu, tôi sẽ cố gắng.”
Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy trợ lý Chu cười, khi cười lên đúng là khác hẳn trợ lý Chu bình thường, Làm sao để miêu tả nhỉ, có lẽ là cảm giác như băng giá tan ra chăng. Ngoại trừ cơn lạnh thì chỉ còn lại vẻ đẹp tuyệt trần.
Khi đi đến cửa, Gigi quay đầu lại, chân thành nói: “Nhìn kỹ thì khi trợ lý Chu cười lên không còn lạnh lùng nữa.”
…
Chu Thanh Thanh về chỗ ngồi suy nghĩ một hồi, chẳng lẽ bình thường mặt cô tối tăm lắm sao?
Mỗi ngày tôi tự xét ba điều về bản thân, tôi không sai.
Chắc chắn là vì làm việc chung với tảng băng Ôn Tư Ngật nên dần dần bị anh ảnh hưởng.
Cô vốn muốn lợi dụng chuyện của Dương Tiếu Di để thăm dò suy nghĩ của Ôn Tư Ngật, ai ngờ không thu hoạch được gì còn bị anh giễu cợt một phen.
Chẳng phải anh không dễ nói chuyện sao? Nói một câu “đừng tọc mạch chuyện tôi có muốn liên hôn với người phụ nữ khác không” khó lắm à?
Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?
Có đồng ý mối hôn sự mẹ Ôn sắp xếp không đây?
…
Chu Thanh Thanh bị đả kích suy tư một hồi lâu, quyết định thử lại lần nữa, muốn lấy được chút thông tin xác thực từ miệng anh.
Mười giờ, làng du lịch Thành Tây khánh thành, Chu Thanh Thanh phải đi kiểm tra và tham gia lễ khánh thành chính thức với Ôn Tư Ngật.
Trong công việc, Chu Thanh Thanh tạm thời cất ý định của mình đi, trên đường đi, sau khi báo cáo với Ôn Tư Ngật về việc làng du lịch đã hoàn thành, cô lại trao đổi công việc với người phát ngôn đại diện.
Chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng vào làng du lịch, khi cửa xe mở ra, khoảng mười mấy người quản lý cấp cao của công ty chi nhánh ăn mặc trang trọng đã chờ sẵn ở cổng từ sớm để đón tiếp.
Trong đó có giám đốc Trần Vĩ bước nhanh xuống lầu: “Sếp Ôn, mọi thứ bên trong đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.”
Đoàn người đi vào đại sảnh, toàn bộ khu vực đón tiếp khách sạch sẽ ngăn nắp, trang trọng nhưng không kém phần thoải mái, rất phù hợp với ý tưởng xây dựng “sắc xanh” và “thiên nhiên” của làng du lịch. Suốt đường đi, Trần Vĩ nhiệt tình giới thiệu, giải thích đầy đủ các vấn đề ở mỗi một phòng và mỗi một kiểu kiến trúc, có thể thấy được sự tận tâm của đối phương.
Trần Vĩ có thể đảm nhận một dự án lớn như vậy, không chỉ năng lực tốt, làm việc chu đáo mà đầu óc cũng thông suốt khéo léo vô cùng. Mặc dù chưa từng gặp trợ lý hiện tại của sếp lớn nhưng anh ta đối xử với Chu Thanh Thanh rất lịch sự: “Hôm nay thời tiết bên ngoài nóng quá, bộ phận thức uống của chúng tôi đã pha chế riêng một loại đồ uống lạnh cho sếp Ôn, hương vị rất ổn, sau khi khai trương sẽ bắt đầu mở bán, mời sếp Ôn uống thử trước ạ.”
Đoạn, anh ta ra hiệu cho người phụ nữ mặc váy ôm sát mông màu đen, tóc uốn xoăn sóng lớn, trang điểm tinh xảo phong cách trưởng thành bưng hai ly sinh tố dương mai lên.
Ngô Lệ tươi cười xinh đẹp tuyệt trần bưng hai ly sinh tố lạnh tiến đến, bàn tay trắng nõn cầm ly, dáng vẻ dịu dàng khôn khéo, lịch sự đưa ly đến cho Ôn Tư Ngật: “Sếp Ôn, mời thưởng thức ạ.”
Người phụ nữ tên Ngô Lệ này là một nhân viên chủ quản nữ trẻ tuổi dưới trướng Trần Vĩ, tuổi tác vẫn chưa quá 30, đường cong cơ thể lồi lõm gợi cảm, bộ ngực đầy đặn và cặp mông căng tròn, chỉ cần chuyển động nhẹ cũng toát lên vẻ phong tình quyến rũ, ngay cả Chu Thanh Thanh cũng kìm lòng chẳng đặng thầm khen ngợi đối phương hấp dẫn.
Vậy nên dù cô ta có đi gần Ôn Tư Ngật, vượt quá khoảng cách bình thường thì Chu Thanh Thanh vẫn giả vờ không thấy.
Ôn Tư Ngật nhận lấy ly từ tay Ngô Lệ, chỉ đáp một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn cô ta quá lâu.
Nụ cười xinh đẹp của Ngô Lệ hơi thay đổi, có chút thất vọng nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, tươi cười đưa ly còn lại cho Chu Thanh Thanh, sau đó khéo léo lùi lại.
Tiếp theo là thăm quan khu phong cảnh. Vì để duy trì cảnh quan tự nhiên nên họ không xây dựng quá nhiều công trình nhân tạo mà chỉ mở rộng một con đường có thể đi lại, xung quanh là một số những tảng đá hình thù mang tính thẩm mỹ cực cao, mặt đường lát đá cuội không quá bằng phẳng. May mà Chu Thanh Thanh đã đổi sang giày đế bằng từ sớm.
Vậy mà nhân viên làm việc ở đây là Ngô Lệ dưới chân vẫn mang đôi giày cao gót mười phân. Dù là vậy nhưng cô ta vẫn đi cùng đoàn người mà không nói năng tiếng nào, cứ thế đi hơn một tiếng đồng hồ.
Lúc sắp đến lối ra, phía trước có xây một đài phun nước được sử dụng đá tự nhiên hoàn toàn, đài phun nước được lắp đặt tần số và độ cao khác nhau, độ cao thấp của nước có thể điều khiển bằng công tắc hoặc kiểm soát bằng tông giọng của con người, tông giọng cao thì cột nước sẽ phun cao, một phút sau lập tức biến thành bốn đóa hoa nhỏ tách rời nhau.
Ngô Lệ tích cực tiến lên biểu diễn cho đoàn người xem: “Hệ thống cảm ứng giọng nói của đài phun nước rất nhạy, điều này thu hút sự yêu thích của các du khách dành cho âm nhạc, tôi sẽ biểu diễn cho sếp Ôn xem.”
Nói đoạn, cô ta lấy điện thoại đã ghi âm những âm thanh trầm bổng khác nhau ra, chỉ là không biết tại sao hình như phần chuẩn bị âm thanh xảy ra vấn đề nên bị chậm trễ khoảng 30 giây. Khi âm thanh vang lên, dòng nước theo đó bắt đầu thay đổi.
Ngô Lệ đứng rất gần đài phun nước, biểu diễn xong vẫn chưa chịu rời đi mà đứng tiếp một lúc, đột nhiên dòng nước đang phun thẳng thay đổi, nước bắn ra xung quanh.
“A.” Ngô Lệ hét lên, sợ hãi lập tức lùi về sau, cộng thêm mang giày cao gót đứng không vững nên sắp ngã vào người Ôn Tư Ngật đang đứng sau lưng.
Chu Thanh Thanh nhíu mày, dám làm mấy trò bịp lỗi thời này à!!!
Kỹ năng nữ chính vấp ngã trong phim thần tượng vẫn chưa thất truyền sao?
Thật ra cô cũng muốn giả vờ không thấy để đối phương đạt ước nguyện, nhưng hành động rõ ràng như vậy mà cô còn giả vờ câm điếc thì chắc chắn là không được, nếu còn giả ngố lần nữa khéo Ôn Tư Ngật lại bắt cô tự làm tự chịu mất!
Một trong những vai trò của trợ lý như cô đó là ngăn chặn những “bất ngờ” như thế này thay ông chủ.
Vì vậy chưa đợi Ôn Tư Ngật làm gì, cô đã nhanh tay lẹ mắt tiến tới ôm lấy Ngô Lệ từ phía sau.
Ngô Lệ cảm nhận được sự ấm áp ở eo, khóe miệng thẹn thùng cong lên, che miệng quay người lại: “Cảm ơn anh, sếp —”
“Đừng khách sáo.” Chu Thanh Thanh bình thản nói, nhướng mày: “Sau này cẩn thận chút nhé cô Ngô.”
“…”
Nụ cười trên mặt Ngô Lệ cứng đờ, tại sao lại là cô ta.
Xen vào việc của người khác! Ngô Lệ đè nén cơn bực dọc, mỉm cười nói câu cảm ơn rồi lại nhìn về phía Ôn Tư Ngật: “Xin lỗi sếp Ôn, do tôi thất lễ.”
Ôn Tư Ngật không hề trách lỗi cô ta, giọng điệu bình tĩnh ung dung: “Không có gì.”
Dự án làng du lịch Khê Sơn thi công mấy năm mới hoàn tất và chuẩn bị khai trương, ban đầu đây vốn dĩ là dự án do ba Ôn Tư Ngật khởi công, sau đó chuyển giao lại cho Ôn Tư Ngật. Ngoại trừ Trần Vĩ và một số lãnh đạo cấp cao khác đã từng gặp thái tử gia của Ôn Thị thì đây là lần đầu tiên các nhân viên ở đây gặp sếp lớn. Họ nhận ra sếp Ôn mới nhậm chức không chỉ là một người nhạy bén và sâu sắc, có tầm nhìn xa trông rộng, ăn ngay nói thẳng. Hơn nữa anh còn lịch thiệp tao nhã, dịu dàng và trầm tính, không hề nghiêm khắc và lạnh lùng với người khác như trong lời đồn. Vì vậy mọi người càng thêm kính nể anh, cũng xóa tan nỗi thấp thỏm trong lòng.
Ngô Lệ âm thầm đắc ý, cho rằng Ôn Tư Ngật có ý với mình, cô ta lúc nào cũng tự tin với sức hút của bản thân. Lúc đi ngang qua Chu Thanh Thanh, cô ả cố ý trừng mắt với cô vì đã phá hỏng chuyện tốt của mình.
Chỉ có Chu Thanh Thanh biết rõ phần lớn thời gian, Ôn Tư Ngật vui giận đều không thể hiện ra mặt, khoan dung và nhân ái chỉ là vẻ bề ngoài, cùng lắm đó chỉ là chiếc mặt nạ và thủ đoạn để anh lấy lòng người khác.
Thăm quan khu phong cảnh xong cũng đã đến thời gian ăn trưa, Trần Vĩ chờ một số quản lý cấp cao chuẩn bị phòng vip xong xuôi mới mời Ôn Tư Ngật vào phòng dùng bữa.
Chu Thanh Thanh phải đi bộ hai tiếng liền nên dù có mang giày đế bằng cũng cảm thấy mệt mỏi, cô để một số đồ không quá quan trọng ở đại sảnh, chuẩn bị đi vào phòng bao.
Xét từ ly sinh tố khi nãy Trần Vĩ mời họ uống, cô nghĩ hương vị đồ ăn ở đây cũng sẽ ngon, không hổ là khu du lịch nghỉ dưỡng hạng nhất, ở mảng ẩm thực hẳn đều dùng những nguyên liệu đẳng cấp nhất.
Đang chuẩn bị đi vào phòng bao thì một cánh tay thon dài nhỏ nhắn bỗng chắn trước người cô, Ngô Lệ nở nụ cười dịu dàng nhìn Chu Thanh Thanh: “Trợ lý Tiểu Chu, trong phòng đều là những vị lãnh đạo chức lớn, mặc dù trợ lý Chu rất vất vả nhưng một trợ lý nhỏ như cô vào trong đó không thích hợp đâu nhỉ?”
“Nhưng mà trợ lý Tiểu Chu yên tâm, tôi có chuẩn bị cơm hộp cho nhân viên ở khu vực đại sảnh bên kia, có chuẩn bị cả một phần cho cô rồi, lát nữa tôi sẽ gọi một dì lao công mang đến cho cô nhé.”
Bữa cơm trưa hôm nay do Ngô Lệ chuẩn bị, từ chén đĩa cho đến đồ ăn đều được cô ta lựa chọn kỹ càng, cô ta dám cam đoan sếp Ôn chắc chắn sẽ hài lòng.
Chỉ là cô trợ lý Chu Thanh Thanh này đúng là làm cô ta chướng mắt quá, mặc dù là trợ lý của sếp Ôn nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một trợ lý mà thôi, tuổi tác nhỏ, thoạt nhìn chỉ là một trợ lý thực tập, chẳng có vai trò gì lớn. Mà bản thân cô ta đã được Ôn Tư Ngật xem trọng, đương nhiên cô ả chẳng xem Chu Thanh Thanh ra gì.
Ngô Lệ vẫn cười dịu dàng, nhưng trong lời nói như giấu dao bén.
Ăn cơm hộp không phải chuyện gì to tát, cũng chẳng thua kém ai, Chu Thanh Thanh cô đây đã từng ăn rồi. Nhưng Ngô Lệ rõ ràng cố ý mượn chuyện này để sỉ nhục cô.
Thậm chí khi nói xong cô ả còn cười khinh một tiếng.
Tiếc rằng cấp bậc quá thấp, cô chẳng buồn qua loa với cô ta, chỉ đứng bất động tại chỗ.
Vậy mà Ngô Lệ lại tưởng cô không dám phản bác lại mình, trong lòng vui sướng không thôi: “Đúng là hơi thiệt thòi cho trợ lý Chu nhưng tôi cũng hết cách rồi, nhân viên mới như cô sẽ không làm khó tôi chứ?”
Ngô Lệ nói vòng vo mấy chục câu mà vẻ mặt Chu Thanh Thanh vẫn thờ ơ, chỉ đáp lại một câu: “Biết rồi.”
Nụ cười đắc ý của Ngô Lệ cứng đờ trên mặt, lập tức nổi giận: “Cô có thái độ gì —”
Chu Thanh Thanh còn hung dữ hơn.
“Tôi bảo cô cút đi, không hiểu à?” Cô lười nói mấy câu vòng vo mang ẩn ý đấu đá với cô ả.
Đương nhiên đây là lần đầu tiên Ngô Lệ thấy kiểu người không im lặng cam chịu ở nơi làm việc, dám cãi lại nhân viên đi trước, thậm chí là mắng thẳng mặt nhân viên khác như Chu Thanh Thanh. Từ “cút” khiến cô ta tức giận suýt thì không kìm được: “Nực cười, một trợ lý quèn như cô còn muốn —”
Chu Thanh Thanh không có tâm tư nhiều lời với cô ta, cúi đầu rút một tấm danh thiếp trong túi xách ra, tùy ý kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, đưa đến trước mặt cô ả: “Nhìn cho rõ.”
“Chức vụ của tôi cao hơn cô rất rất nhiều đấy.”
Ngô Lệ bình tĩnh nhìn danh thiếp, chỉ thấy trên mặt danh thiếp trắng viết rõ ràng:
Trợ lý hành chính chuyên biệt của CEO – Chu Thanh Thanh.
Không phải trợ lý thực tập mà là trợ lý chủ tịch, chức vụ có thể sánh ngang tổng giám đốc và thậm chí là cao hơn một bậc so với giám đốc Trần Vĩ của họ.
Ngô Lệ nhất thời hoảng hốt, cuống cuồng xoay người muốn giải thích lúc nãy chỉ là hiểu lầm và cô ả không hề có ác ý gì cả. Tiếc là Chu Thanh Thanh chẳng có kiên nhẫn để lằng nhằng với cô ta nên đã đẩy cửa đi vào phòng từ lâu rồi.
Phần lớn thời gian Chu Thanh Thanh không thích nói nhảm, có thể giải quyết thẳng thì cô sẽ đưa ra quyết định luôn mà không vòng vo.
Ngô Lệ cắn môi đến độ trắng bệch, sao cô ta biết được Chu Thanh Thanh còn trẻ như vậy đã lên chức trợ lý chuyên biệt chứ!
…
Sau bữa trưa sóng gió.
Buổi chiều, Ôn Tư Ngật đi đến khu vực làm việc, Trần Vĩ cung kính đặt báo cáo tiến độ công việc của quý này và những báo cáo do các chủ quản nộp lên bàn làm việc ở trước mặt anh.
Bốn giờ chiều, chuyến kiểm tra công việc làng du lịch kết thúc, họ đi xuống từ thang máy riêng, tài xế đã lái xe đến chờ sẵn ở cổng.
Chu Thanh Thanh đi trước một bước để mở cửa xe cho Ôn Tư Ngật.
“Sếp Ôn, xin anh chờ một chút.” Giọng nói mềm mại của Ngô Lệ vang lên, kèm theo tiếng va chạm của giày cao gót với mặt đất.
Ôn Tư Ngật dừng bước: “Chuyện gì?”
Khuôn mặt Ngô Lệ hơi ửng đỏ, mỉm cười nói: “Tôi tìm sếp đương nhiên là có việc rồi, hẳn là sếp Ôn sẽ hiểu ý tôi.”
Chỉ cần cô ả móc nối với sếp Ôn thì đắc tội với Chu Thanh Thanh có làm sao. Trước đó sếp Ôn cũng không trách lỗi cô ta, chỉ cần cô ta dũng cảm bày tỏ một chút, nói không chừng…
Ôn Tư Ngật khó hiểu, mím môi mỏng hỏi: “Hiểu cái gì?”
Ngô Lệ thấy vậy thì cho rằng anh hiểu ý mình, càng được khích lệ hơn, ngượng ngùng nói: “Tôi đối với sếp… Sếp Ôn muốn tôi làm gì cũng được.”
Ôn Tư Ngật nheo mắt, vẻ điềm đạm ôn hòa lập tức bay sạch, anh khịt mũi.
Vẻ lạnh lùng cao quý trời sinh của một cấp trên lộ ra, giọng nói chẳng hề ấm áp vang lên: “Là nhân viên của khu nghỉ dưỡng mà việc đơn giản như thời gian phun nước của đài phun còn không nhớ rõ đã đủ ngu xuẩn rồi. Vào công ty làm năm năm, thành tựu mỗi năm đều đếm ngược. Ôn Thị không cần một phế phẩm bất tài chỉ muốn dựa vào ngoại hình để đi đường tắt.”
“Còn nữa, ngoại hình cô còn chẳng bằng một phần mười trợ lý của tôi, ai cho cô tự tin?”
Chu Thanh Thanh: ?
Ông trời có mắt, Ôn Tư Ngật còn biết khen ngợi cô sao?
Trái lại anh còn kéo thêm thù hằn cho cô thì có?
“Chu Thanh Thanh.” Khóe môi Ôn Tư Ngật cong nhẹ toát lên vẻ thờ ơ: “Thông báo với Trần Vĩ, làm thủ tục thôi việc cho cô Ngô đây đi.”
Vốn dĩ anh định quay về trước mới đưa ra thông báo, vậy mà bây giờ lại nói luôn.
Sắc mặt Ngô Lệ tức khắc trắng bệch, không thể ngờ đến kết quả này: “Sếp Ôn, sếp nghe tôi giải thích…” Đoạn, cô ả quay đầu thấy Chu Thanh Thanh, bỗng lớn tiếng nói: “Là do trợ lý của sếp, thật ra cô ta cũng thích sếp, uy hiếp tôi không được đến gần sếp, tôi thật sự hết cách nên mới nghĩ ra kế này!”
Cô ta sống không yên thì Chu Thanh Thanh cũng đừng mơ.
Chu Thanh Thanh vốn dĩ đang mang tâm trạng hóng hớt đứng một bên xem “phân cảnh phim thần tượng” đột nhiên cứng đờ khóe miệng: “…”
Đậu xanh!
Cái nồi từ trên trời rớt xuống!