Huyền Lục

Chương 485: Cơ hội cuối



Trọng Tự Phù cùng Định Tự Phù đồng loạt hỗ trợ cho nhau tự nhiên có thể dễ dàng cố định đám Độc Phong Yêu vào một chỗ, đến một chút cựa quậy cũng không cách nào làm nổi.

Những người còn sống cảm thấy thật khó tin, nhất là đám đệ tử Cửu Tiêu Tông, bọn hắn tân tân khổ khổ đánh giết Độc Phong Yêu như vậy mà còn không bằng một người ngoài tùy ý phất tay.

Toàn trường bây giờ trừ bỏ Diệp Vân Hy ra thì ai cũng đang trơ mặt ra nhìn về phía Khương Hy đầy khó hiểu.

“Các ngươi còn không chịu ra tay sao?”, Khương Hy đột nhiên lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt mang theo chút lười biếng.

Hắn vốn đang đợi những người dưới kia ra tay giết sạch đám Độc Phong Yêu nhưng đợi đến gần một phút lại không thấy ai động thủ cả cho nên mới phải nhắc nhở.

Tuy rằng linh thức của hắn đủ cường đại để duy trì tòa phù trận này thêm vài canh giờ nhưng hắn không muốn hao phí vào chuyện vô ích.

Những người dưới kia nghe vậy liền sực tỉnh, sắc mặt có chút hơi ngại ngùng rồi vội vàng xuất thủ đánh giết Độc Phong Yêu, còn những nghi vấn ở trong đầu đợi khi nào chuyện này giải quyết xong rồi hẳn hỏi một lần.

Có Khương Hy xuất thủ cố định đám Độc Phong Yêu rồi thì một đường chém giết này phi thường dễ dàng, đưa cho trẻ con cũng có thể giết được chứ đừng nói là tu sĩ.

Vừa vặn, thời điểm này cũng là lúc những tu sĩ còn sống phát tiết ra vì sự bất lực của mình khi không bảo vệ được đồng môn, đồng đội lúc nãy.

Mặc dù tu chân giới lạnh lùng, bảo toàn chính mình mới là vương đạo nhưng cũng không đại biểu tất cả mọi người đều máu lạnh, đều là đồng môn sinh hoạt với nhau hơn chục năm, ai lại không có chút tình cảm nào được chứ.

Ngồi trên cành cây cao, Khương Hy khẽ gật đầu hài lòng, đệ tử Cửu Tiêu Tông đời này trải qua lịch luyện hồng trần quá ít, tâm cảnh của nhiều người còn chưa vững vàng, trải qua một trận chém giết này hi vọng có thể trưởng thành một chút.

Sau đó, hắn đưa mắt nhìn về phía chỗ đám cận vệ của Đại Nguyệt Hoàng Triều, so ra thì đám cận vệ này thực sự thiết huyết vô tình, mỗi một chiêu bọn hắn xuất ra đều là sát chiêu, không chiêu nào mạnh hơn và cũng không chiêu nào yếu hơn.

Cường độ so với lúc trước khi hắn xuất thủ cơ hồ là giống nhau, tựa như bọn hắn không để tâm đến cái chết của đồng đội vậy.

Khương Hy cũng không khỏi thán phục cách ma luyện của Hoàng Triều, bọn họ thực sự có thể biến một con người trở thành một công cụ giết chóc hoàn hảo.

Hàn Minh Nguyệt cũng không đổi sắc khi nhìn thấy thuộc hạ của mình chết đi, tựa như thể đã quá quen nhìn thấy cảnh này rồi.

Khoảng tầm mười lăm phút sau, đám Độc Phong Yêu cơ hồ đã bị chém chết hết không còn một mảnh, Khương Hy liền phất tay giải trừ phù trận. Hàng loạt phù văn giữa không trung theo đó liền hóa thành quang vụ rồi tiêu tán vào bên trong không trung.

Bắc Liêu Thiên Cương chỉnh đốn lại đội ngũ trong tông một chút rồi quay sang hướng Khương Hy ôm quyền nói:

“Đa tạ Khương đạo hữu đã ra tay giúp đỡ”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Không có gì, đều là người chung một thuyền cả”.

Bắc Liêu Thiên Cương mỉm cười gật đầu, hắn đưa mắt nhìn ra các đệ tử phía sau một chút rồi nói tiếp:

“Khương đạo hữu, ta có thể mạn phép hỏi một câu được chứ?”.

Khương Hy nghe thế liền từ tốn nhảy từ trên cành cây cao xuống, hai chân nhẹ nhàng đáp đất không sinh ra chút tiếng động nào, hắn nói:

“Đạo hữu muốn hỏi tại sao ta không xuất thủ sớm hơn đúng chứ?”.

Bắc Liêu Thiên Cương gật nhẹ đầu, câu hỏi của hắn đúng là như vậy, đúng hơn thì đây là câu hỏi chung của toàn trường.

Khương Hy cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì cả, phù trận cường đại như thế này thì đáng ra nên xuất ra ngay từ đầu mới phải, như vậy thì thương vong sẽ không lớn được như bây giờ.

Nhưng bọn hắn không cách nào hiểu được Khương Hy đang nghĩ gì trong đầu, tại tu chân giới này, nhỏ yếu chính là đại tội, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác chỉ khiến bản thân trông đáng thương hơn thôi.

Cá nhân hắn cũng lười đi giải thích nên nhàn nhạt đáp:

“Phù trận cần thời gian để chuẩn bị, các ngươi cũng không thể suốt ngày trông đợi vào người khác được, Độc Phong Yêu đêm nay cũng chỉ là khúc dạo đầu mà thôi”.

Nghe vậy, Bắc Liêu Thiên Cương liền thở dài một hơi, hắn đương nhiên hiểu ý của Khương Hy chứ. Đội ngũ hiện tại của bọn hắn nhìn chung thì do bốn thế lực hợp thành nhưng thực tế trong đó đã có hai người đứng nhìn rồi.

Mỗi người đều có một tính toán riêng, chỉ cần không động chạm đến lợi ích thì tạm thời bọn hắn còn có thể hợp tác được.

Nhưng bây giờ đã tiến vào khu vực nội vi, cơ duyên ở trong này cực kỳ nhiều, đến lúc đó, đội ngũ chưa chắc đã có thể giữ được.

Dĩ nhiên, cơ duyên cùng hiểm nguy luôn đi cùng với nhau, càng vào sâu bên trong, hiểm nguy lại càng đáng sợ, như Khương Hy nói, Độc Phong Yêu chỉ là khúc dạo đầu.

Khương Hy nói xong cũng không đợi những người khác phản ứng, chuyện này không phải cứ nói một, hai câu là xong, bọn hắn cần thời gian để tự mình ngẫm lại.

Khi hắn còn tại vị ngũ trưởng lão tại Cửu Tiêu Tông, hắn đã sớm nhìn ra lỗ hổng này trong hàng ngũ đệ tử rồi nhưng vì khi đó hắn quá đắm chìm trong việc nghiên cứu công pháp nên cũng chẳng để tâm đến mấy.

Thương Nguyên chân nhân cùng Vệ Khắc Nguyên chắc chắn cũng nhìn ra nhưng sự vụ của bọn hắn rất nhiều, giải quyết mấy năm liền cũng chưa chắc đã hết nên không cách nào phân tâm ra đến quan tâm.

Còn về phần những trưởng lão khác thì Khương Hy không đề cập đến, nguyên một đám ăn bổng lộc rồi bế quan trường kỳ, sự vụ chỉ có chấp sự đi xử lý trong khi chấp sự lại không có quyền tùy tiện để đệ tử hạ sơn được.

Tuy rằng đệ tử nội môn có thể tự do ra vào sơn môn nhưng phạm vi di chuyển của bọn hắn nhiều lắm cũng chỉ trong nội bộ Bạch Dương sơn mạch là cùng.

Tình hình này dây dưa kéo dài về lâu liền sinh ra tình trạng thảm hại như bây giờ đây.

Bây giờ Khương Hy đã không còn liên quan đến Cửu Tiêu Tông nữa trừ bỏ một vài nhân quả của kiếp trước nên đây có lẽ là lần cuối cùng hắn có thể chiếu cố được, bởi hiện nay hắn đã trở thành thiếu chủ của Thiên Nguyệt Tông, Ám Dạ Kim Diện của Dạ Ma rồi.

Còn con đường về sau đi thế nào thì phải tự nhìn vào từng người một thôi.

. . .

Khương Hy không trở lại chỗ cũ, ngược lại tiến về chỗ của Diệp Vân Hy rồi từ tốn ngồi xuống bên cạnh.

Diệp Vân Hy mỉm cười nói:

“Đa tạ đạo hữu đã chấp nhận lời mời”.

“Dù sao cũng đang rảnh, cô nương không cần phải câu nệ”, Khương Hy nhún vai đáp.

Ban nãy khi thi triển phù trận đợi những người khác chém giết Độc Phong Yêu thì Diệp Vân Hy đã sớm truyền âm cho hắn, ngụ ý muốn nói chuyện riêng, hoặc nói thẳng ra là muốn trao đổi thông tin.

Diệp Vân Hy cũng không thể hiện khách sáo nữa làm gì, một phần song phương đã quá quen thuộc, một phần là nàng lại chán ghét hắn. Nàng nói:

“Đạo hữu có thể cho ta biết bằng cách nào đạo hữu có thể phát giác ra Độc Phong Yêu từ ngoài mười dặm được chứ?”.

Lời vừa ra, hai mắt Khương Hy liền híp lại, hắn nhìn nàng một chút rồi đáp:

“Diệp cô nương quả nhiên hiểu biết hơn người, mới đó đã nhìn ra được rồi”.

“Đạo hữu quá khen”, Diệp Vân Hy khẽ cười một tiếng.

Độc Phong Yêu khi di chuyển đơn lẻ thì tốc độ của chúng có thể nhanh chậm tùy ý nhưng một khi đã di chuyển thành đàn thì tốc độ cơ hồ là cố định, đây là một dạng thường thức tương đối ít người biết.

Hơn nữa, từ lúc Khương Hy cảnh báo mọi người cho đến lúc Độc Phong Yêu hiện thân cũng đủ lâu, tính toán thời gian cùng vận tốc di chuyển một chút là Diệp Vân Hy có thể tính ra được quãng đường bọn chúng đã di chuyển.

Lấy tu vi hiện tại của nàng, một dặm là đã quá sức rồi chứ đừng nói là mười dặm, ấy vậy mà Khương Hy có thể bỏ qua khoảng cách lớn như vậy để phát giác ra địch nhân.

Hơn nữa, nàng có cảm giác hắn không hề hao tổn một chút xíu nào cả, và đây cũng là chỗ nghi vấn lớn nhất của nàng.

Khương Hy đương nhiên đoán ra được nàng đang nghĩ gì ở trong đầu, dù sao, hắn cũng chưa từng xem nhẹ Quan Nhân Các bao giờ cả. Hắn từ tốn nói:

“Cô nương nhận ra gốc cây đó là Thụ Yêu chứ?”.

“Nhận ra”, Diệp Vân Hy dõi ánh mắt về gốc Thụ Yêu ở đằng kia rồi đáp.

Khương Hy mỉm cười nói tiếp:

“Nó đã cảnh báo giúp ta có Trùng Yêu xuất hiện”.

“Đạo hữu có thể câu thông với thực vật?”, Diệp Vân Hy có chút hơi ngạc nhiên nói.

Đồng dạng, hắn cũng có chút ngạc nhiên không kém bởi không ngờ nàng lại thực sự không biết đến đặc tính này của Thụ Yêu. Nhưng nếu nàng đã không biết rồi thì hắn cũng sẽ không phổ cập.

Đây chính là lợi thế hiện tại hắn có thể có được khi ‘đánh cờ’ với truyền nhân của Quan Nhân Các.

Hắn mỉm cười đáp:

“Bản tính của Thụ Yêu vốn dĩ hiền hòa, câu thông với chúng mặc dù có chút hơi khó khăn nhưng chung quy vẫn có thể làm được, quan trọng là phải biết kiên nhẫn”.

Nghe vậy, Diệp Vân Hy liền rơi vào trầm tư một chút rồi nói:

“Đạo hữu có thể trao đổi phương pháp câu thông được không?”.

“Bằng cách trao đổi bí mật thu thập thông tin của Quan Nhân Các?”, Khương Hy đáp.

Diệp Vân Hy trầm mặc lại, sau đó, nàng liền lắc đầu nói:

“Ta có chút hứng thú với phương pháp này nhưng nếu để đổi lấy bí mật của bản các thì giao dịch này xem như bỏ”.

Bên ngoài biểu hiện là vậy nhưng bên trong sao nàng lại không nhìn ra được Khương Hy không muốn trao đổi loại phương pháp câu thông này.

Lấy hiểu biết sơ bộ của nàng về sự giảo hoạt của hắn thì một khi Quan Nhân Các nắm được phương thức này, gần như mọi thông tin ở trong Thượng Dao Thiên Trì sẽ không cách nào bị lọt khỏi tầm mắt của nàng được.

Đối với những người khác, bị Quan Nhân Các nhìn chằm chằm cũng chẳng phải chuyện gì đáng để vui vẻ đâu.

Bất quá, cá nhân nàng cũng có chút quan ngại Khương Hy sẽ sử dụng phương pháp này để tra đến những bạch bào nhân khác.

Linh thức của hắn mạnh hơn nàng, đường đi nước bước cũng tính được xa hơn nàng, tâm tư lại càng thâm trầm khó đoán. Nàng có cảm giác năm ngày sau hắn bỏ đi thì không biết đại sự nào sẽ diễn ra nữa.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vân Hy cảm thấy nội tâm của mình có chút hơi loạn như thế này, nàng vội vàng nhắm mắt lại ngưng thần rồi hít vào một hơi để trấn định, linh lực trong cơ thể cwdp9 nhanh chóng được điều chuyển để thư giãn các bó cơ.

Khương Hy ngồi ở bên cũng chỉ mơ hồ cảm giác được bản thân nàng có chút thay đổi nhưng cụ thể thế nào thì hắn không nói rõ được.

Diệp Vân Hy không đặc thù như những thiên kiêu khác nhưng linh thức của nàng rất mạnh, chí ít giới hạn của nàng có thể mở rộng lên đến bốn trăm mét. Như vậy cũng đồng nghĩa, nàng giống hắn, đều là thiên sinh linh thức và công pháp chủ tu là tinh thần công pháp.

Tuy rằng hắn sở hữu cường độ linh thức mạnh hơn nhưng khi đem linh thức của hắn xâm nhập vào bên trong thể nội thì nàng thể nào cũng sẽ phát giác ra ngay.

Nói chuyện bình thường thì không sao, xem như châm chọc vài câu cũng không đáng kể nhưng một khi vận dụng linh thức tra xét thì đã vượt quá giới hạn rồi.

Trước mắt, Khương Hy không muốn trở mặt thành thù với Diệp Vân Hy nên hắn lựa chọn làm thinh để nghỉ ngơi.

Bất quá một đêm này hắn muốn nghỉ ngơi yên bình cũng không được.

Bởi có yêu thú ghé thăm.

Trong tình huống đội ngũ bình thường, yêu thú nhất định sẽ không đi tấn công bọn hắn nhưng vừa rồi mới trải qua kịch chiến, số lượng cơ hồ bị hao tổn đến gần một nửa, mùi máu tươi vẫn còn thoang thoảng đâu đó ở trong không khí.

Vì vậy đã vô tình dẫn đến một đám yêu thú cao giai.

Đương nhiên, số lượng cũng không lớn lắm, khoảng tầm năm đến tám con gì đấy, tu vi trải dài từ trung giai Trúc Cơ yêu thú cho đến cao giai Trúc Cơ yêu thú.

Đối với dạng đối thủ như thế này, Kế Trường Minh cùng Vân Tuyên Tiết chẳng cần phải chuẩn bị gì nhiều, hai người bọn hắn chỉ cần xách kiếm lên đơn thuần lao vào chém giết là được.

Từng thiết gầm thét, gào rú đầy bi thương theo đó liền dần dần phát ra sau đó không lâu.

. . .

. . .

PS: Đầu tuần cầu HOA + BUFF

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá cho truyện full sao nha!

Tác cảm ơn!

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.