Một bên khác, Tử Mục 08njh dần dần đi tới, hai tay bắt ra sau đầu đầy khoan thai, phía sau hắn là con khôi lỗi Yêu Hầu kia, chỉ là tình huống của nó có chút hơi thảm.
Toàn thân phủ lên không ít thương tích, một vài chỗ trên bộ lông còn bị cháy xém thành than đen nhưng tuyệt nhiên không có lấy một vết máu nào vấy lên hay chảy ra trên người nó.
Nó từ tốn đi theo Tử Mục, ở trên vai có mang theo một cái xác, gọi là xác vì trên người này đã không còn chút khí tức sinh mệnh, chỉ toàn là tử khí quấn thân.
Người này mang một bộ hoa phục quyền quý, bên trên có một chút ký hiệu để nhận diện thế lực ở sau lưng, nhìn qua cũng là một thế lực có tiếng.
Tứ Đại Thế Gia - Hiên Viên gia.
Từ đầu đến giờ, thanh danh của Tứ Đại Thế Gia so với hai nhóm thế lực còn lại tựa hồ có hơi thấp một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến thực lực chỉnh thể.
Chí ít, trong trận Độc Phong Yêu công phá dạo thời gian trước thì Tứ Đại Thế Gia vẫn còn bảo toàn được khá nhiều nhân số của mình, mỗi nhà chí ít cũng còn gần mười người.
Nhưng cũng đừng nhìn vào đây rồi phán đoán thực lực của Thập Đại Chính Phái kém hơn Tứ Đại Thế Gia. Nhìn từ góc độ nào thì Tứ Đại Thế Gia đều sở hữu chung một dòng máu, mỗi nhà đều có thể sử dụng chính huyết mạch của mình để kết thành trận pháp.
Trận pháp do người cùng huyết mạch tạo thành tự nhiên sẽ có hiệu quả hơn nhiều so với những người khác nhau tạo thành rồi.
Hắc Nha phát hiện ra Tử Mục nên nghiêng đầu đưa sang nhìn hắn một chút.
“Ngươi vừa giết ai đấy?”,
Tử Mục quay đầu đưa tay chỉ lên cái xác kia rồi đáp lại:
“Ngươi đang nói tên phế vật này?”.
Vậy ngươi nghĩ ta nói ai?
Hắc Nha cảm thấy mệt mỏi, hai mắt nhìn Tử Mục có hơi chút quái gở.
Tử Mục sẽ không phải bị Khương Vô Nhai kia đánh thành đần độn đi?
Một câu hỏi bình thường thế này sao cứ phải làm khó nhau thế?
Phát hiện ánh mắt của Hắc Nha nhìn mình có hơi chút không được bình thường, Tử Mục liền khụ khụ vài tiếng rồi nghiêm túc nói:
“Tên này không phải đầu lĩnh của Hiên Viên gia nhưng tiền thưởng cho cái đầu của hắn cũng không tồi, vừa vặn bị ta bắt gặp phải”.
Nghe vậy, Hắc Nha liền gật đầu rồi quay sang lại chỗ của Mân Côi, hắn cũng chỉ cần biết thế thôi, đối phương đã không phải đầu lĩnh của Hiên Viên gia thì cũng chẳng có gì đáng để nghe ngóng thêm cả.
Còn về phần tại sao Tử Mục lại đem theo cái xác về thì lại càng không cần phải thắc mắc. Hắn là Khôi lỗi sư, tự nhiên cần tài liệu để luyện chế khôi lỗi.
Thông thường, yêu thú là tài liệu luyện chế khôi lỗi tương đối phổ biến bởi thân thể của chúng rất mạnh mẽ, bất quá thủ đoạn đấu pháp lại thiếu đi sự tinh xảo. Thay vào đó, tu sĩ lại là tài liệu luyện chế tốt hơn.
Tử Mục đem xác của nam tử Hiên Viên gia này về để nghiên cứu cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Về phần Mân Côi, tại thời điểm Hắc Nha trò chuyện với Tử Mục thì nàng đã sớm xử lý xong nam tử kia, đối diện với nàng bây giờ nói thực thì cũng chỉ là một bãi huyết nhục tứ tung nhìn không ra hình dạng.
Hắc Nha nói:
“Mặc dù đã nhìn nhiều lần nhưng lần nào cũng khiến ta đủ buồn nôn”.
Mân Côi cười lên một tiếng khinh miệt đáp:
“Người không biết hưởng thụ như ngươi làm sao hiểu được”.
Hắc Nha bĩu môi, sau đó hắn lấy tấm ngọc bài ra đối chứng một chút, xác nhận một con cháu dòng chính của Hiên Viên gia cùng một hoàng tử của Đại Nguyệt Hoàng Triều đã chết thì mới thu lại.
Nói chung, trừ bỏ đối đầu với Khương Hy thì hành động của bọn hắn lần này tính ra cũng tương đối nhẹ nhàng.
Các thiên kiêu kia phòng bị quá kỹ, bọn hắn nhất thời cũng không tìm ra kẽ hở để đối phó, chỉ có thể dời mục tiêu sang những đối tượng nhỏ yếu này.
Bất quá không sao, thời gian còn dài, nói như Mân Côi thì từ từ tận hưởng là được.
“Chỗ các ngươi xử lý như thế nào rồi?”, thanh âm của Từ Hồng đột nhiên vang lên sau lưng của Hắc Nha.
Hắn liền giật mình, sống lưng lạnh toát lại rồi vội quay ra đằng sau, sắc mặt khó tin nổi nhìn Từ Hồng.
Từ Hồng không nhìn thấy được biểu cảm gương mặt nhưng hành động của Hắc Nha lại quá mức khoa trương, chỉ gọi một cái thôi làm gì phải giật nảy đến thế?
Trên thực tế, Hắc Nha không giật nảy mới là lạ, Từ Hồng đột nhiên xuất hiện ở đằng sau không báo trước thế này quá dọa người, chưa kể hắn lại là sát thủ.
Tính đến thời điểm hiện tại, năm người Từ Hồng còn chưa biết mặt nhau đâu nên nếu vô tình bị người ngoài treo thưởng với nhân dạng thật thì bọn hắn đột nhiên quay sang cắn nhau cũng không phải chuyện lạ gì.
Sát thủ tối kỵ nhất chính là bị người khác vòng ra sau lưng từ lúc nào không hay, hành động của Từ Hồng tính ra là quá phận nhưng Hắc Nha cũng không nói thẳng bởi như thế chẳng khác gì đang nói hắn quá yếu, không nhận ra đối phương.
Đột nhiên, hai mắt nhìn Từ Hồng tựa hồ có chút hơi đổi, Hắc Nha nói:
“Ngươi đột phá rồi?”.
Từ Hồng gật nhẹ đầu, sau đó ném ra phía trước hai cái đầu, một nam một nữ, gương mặt có chút hơi giống nhau. Hắc Nha nhìn qua hai cái đầu này một chút, sắc mặt cũng có chút hơi đổi.
“Thẩm Thương song tinh?”.
Từ Hồng gật đầu.
Thẩm Thương song tinh là cách gọi đối với cặp thiên kiêu đời này của Thẩm gia tại Đại Tinh Hoàng Triều. Đời này Thẩm gia có thể xem như phát tài bởi bọn họ sinh ra được một cặp sinh đôi nam nữ, vừa vặn cặp sinh đôi này đều là song linh căn hỗ trợ nhau.
Nam là Thẩm Thương Mang, nữ là Thẩm Thương Thương.
Thực lực của Thẩm Thương song tinh trong hàng ngũ thế hệ trẻ cũng được xem là nhất lưu, mỗi một người đều có thể mạnh ngang ngửa Kế Trường Minh, một khi hợp công với nhau thì thực lực còn vượt xa rất nhiều.
Nhưng không ngờ rằng, kết cục của Thẩm Thương song tinh lại bi thảm đến thế này, bị Từ Hồng chém rụng đầu, còn thân thể thì chắc không cần phải tìm nữa đâu, Từ Hồng đã ra tay thì chưa bao giờ để lại thân thể.
Ban đầu Hắc Nha còn có chút thắc mắc làm thế nào Từ Hồng lại có thể bỏ qua được khoảng cách thực lực cùng thủ đoạn của Nguyên Anh cảnh nhưng nhìn vào cảnh giới của hắn hiện tại thì đã rõ mười mươi rồi.
Từ Hồng đột phá Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều.
Lấy tu vi này kết hợp với chiến lực của hắn nữa thì Thẩm Thương song tinh đảm bảo không sống qua nổi ba trăm chiêu.
“Làm cách nào ngươi bỏ qua được thủ đoạn ẩn tàng của lão tổ Nguyên Anh cảnh?”, Hắc Nha hỏi.
Từ Hồng lắc đầu từ chối cho ý kiến, Hắc Nha thấy vậy cũng thôi, mỗi người đều có bí mật riêng, tuy hắn có tò mò nhưng cũng đành chịu.
Từ Hồng bây giờ đã thành đại lão đỉnh phong cảnh rồi, hắn không bước vào cảnh giới này thì quả thực rất khó có vốn để nói chuyện.
Tử Mục ở một bên hắn thấy Từ Hồng liền vụng trộm truyền âm:
“Khương Vô Nhai chết rồi sao?”.
Tử Mục là người đã báo tình báo của Khương Hy cho Từ Hồng nên cũng là người duy nhất biết những ngày này hắn đi đâu. Theo kế hoạch cũ thì Từ Hồng sẽ đột phá đỉnh phong cảnh sau khi giết Khương Hy.
Bây giờ hắn đã đột phá thì đối phương có lẽ phần nhiều đã chết rồi nhưng hắn vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
Nghe vậy, Từ Hồng bình tĩnh dựa lưng vào thành tường rồi truyền âm đáp lại:
“Không giết được, tuy hắn bị thương nhưng rất giảo hoạt, phù trận hộ thân của hắn có thể giết được bất cứ người nào trong số chúng ta. Đến ta cũng xém chút rơi vào bẫy của hắn”.
Tử Mục có chút ngoài ý muốn, nội tâm cũng có chút lộp bộp vài tiếng, phen này trở về xem ra phải chịu phạt rồi.
Hắn là người duy nhất phát hiện ra Khương Hy gặp trọng thương khi đấu với yêu thú nửa bước Kim Đan, cho nên đã nhanh chóng tiếp nhận nhiệm vụ ám sát ở trong ngọc bài.
Hắn dùng quan hệ cá nhân để cung cấp thông tin cũng như nhờ Từ Hồng xuất thủ đi giết giúp, sau đó sẽ chia đôi tiền thưởng nhưng đằng này thì hay rồi, đối phương vẫn còn bài tủ.
Trong giai đoạn Khương Hy yếu nhất mà còn không giết được thì tại thời toàn thịnh, bọn hắn lại càng khó giết được.
Nghĩ đến thế, Tử Mục liền có chút uể oải không thôi.
Từ Hồng thấy thế cũng không nói tiếp, cũng không giải thích kỹ càng mọi chuyện. Bây giờ hắn đã biết Khương Hy là Ám Bộ, là sát thủ Kim Diện cùng địa vị với hắn tại Dạ Ma, ám sát gần như là chuyện không thể làm.
Lại nói, đối phương dễ giết sao?
Mặc dù Từ Hồng đã tiến giai Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều nhưng hắn cũng không có đủ tự tin để đi đối mặt trực tiếp với Khương Hy.
Lưỡng bại câu thương thì có thể sẽ xảy ra nhưng hắn còn không quên tòa phù trận cùng con mèo kia. Nhất là con mèo kia, nó quá mức tà môn, những ngày này trừ bỏ tập trung đột phá thì hắn còn cẩn thận tìm kiếm tư liệu xem trên đời này liệu có miêu yêu nào không.
Nhưng tiếc là hắn không tìm ra được thông tin nào đáng để nhìn cả, bí ẩn về con mèo đó mỗi lúc một mịt mờ hơn.
Con mèo này một khi còn ở cạnh Khương Hy thì hắn cũng không có cách nào để đơn độc đối đầu được.
Cho nên tạm thời hắn sẽ nhắm mắt không tiếp tục ám sát nữa, đợi trở về tổng bộ điều tra thân thế của Khương Hy rồi quyết định sau.
Tuy rằng chuyện này phạm vào quy củ nguyên bản của Dạ Ma nhưng đó chỉ dành trong trường hợp song phương chưa biết mặt nhau. Còn một khi đã nhìn thấy dung nhan chân thật rồi thì có thể trực tiếp tìm hiểu.
Đương nhiên, hậu quả thế nào thì bản thân tự chịu, Dạ Ma sẽ không nhúng tay vào.
. . .
. . .
Quay trở lại con thác linh tuyền kia.
Một canh giờ sau.
Khương Hy mở hai mắt của mình ra, tinh quang chiếu rọi trong mắt tựa như một tinh hải thu nhỏ, thi thoảng, từng gợn sóng lăn tăn như có như không xuất hiện ở ngay trong mắt hắn.
Bộ dáng bây giờ của hắn rất thư thả, rất hưởng thụ, toàn thân nằm ngửa trôi nổi trên mặt nước, hai tay hai chân thỉnh thoảng có quơ qua quơ lại một chút để di chuyển, nhìn vào chẳng giống với một người đang ở chốn xa lạ gì cả.
Trong suốt một canh giờ này, Khương Hy đã tập trung hết tinh lực vào việc khôi phục thực lực của bản thân, đồng thời linh thức cũng tản lên trên các vách ‘gỗ’ để tìm xem có tồn tại những thông đạo khác không.
Hắn không muốn giữa lúc đang tắm thế này thì đột nhiên lại có người xuất hiện cắt ngang đâu, xem như có là người quen cũng không được.
Kết quả làm hắn có chút không biết nên thất vọng hay không, bởi trừ bỏ thông đạo của hắn ra thì còn lại chỉ toàn là vách ‘gỗ’ dựng đứng mà thôi, không có thêm bất cứ thứ gì khác nữa.
Không yêu thú, không cạm bẫy, không khôi lỗi, không Trùng Yêu và cũng không có cái thứ quái dị đột nhiên tập kích hắn một ngày trước.
Đến bây giờ hắn cũng không biết cái thứ bị hắn đánh một chưởng ra kia là gì nhưng có lẽ cũng là một loại dị thú.
Dị thú cũng là yêu thú nhưng khác với yêu thú rất nhiều bởi bọn chúng có được năng lực trời sinh cùng với sinh mệnh lực cường hãn khó chết.
Đơn cử như Tầm Bảo Thử, năng lực trời sinh của nó là tìm kiếm ngọc ngà châu báu, bất cứ nơi nào nó đi qua thì nhất định sẽ có kho báu.
Loại năng lực này xuất phát từ khả năng cảm nhận Kim linh khí trời sinh, so ra thì tiểu Hoàng cũng có thể làm được, thậm chí còn làm tốt hơn nhưng vì nó quá lười nên cũng chưa bao giờ đặt tâm tư vào chuyện này.
Phần lớn thời gian của nó chủ yếu là đầu nhập vào bên trong tu luyện, ăn cùng ngủ, ngoài ra Khương Hy chẳng thấy nó có yêu thích đặc biệt gì đối với thế giới bên ngoài.
Bất quá chuyện này để sau hẵng nói, trọng tâm của chuyện bây giờ chính là điều tra đáy của hồ linh tuyền này.
Thực lực của Khương Hy đã trở về đỉnh phong, tinh lực cũng đã khôi phục được kha khá, cho nên bây giờ phải tính đến đường đi tiếp thôi.
Ban đầu hắn nghĩ thông đạo đằng sau bức họa Nữ Thần Mặt Trăng là đường thoát khỏi mê cung nhưng trầm mình dưới nước từ nãy đến giờ đã giúp hắn tỉnh táo được một chút.
Hắn nghĩ quá đơn giản, đường thoát ra mê cung vẫn còn xa lắm.
Con thác này chỉ là điểm tạm dừng thôi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!