Từ xưa đến nay, Huyền Đô Đại Lục đã từng ghi nhận rất nhiều cột mốc tu hành khác nhau, trong đó cảnh giới là thứ được nhiều người quan tâm nhất.
Thông thường, giới hạn cảnh giới sẽ đại diện cho giới hạn cao nhất một con người có thể đạt đến, đồng thời cũng biểu thị được tình trạng của thời đại đó.
Như thời đại Khương Hy đang sống đây, cảnh giới cao nhất tồn tại trên Đại Lục là Động Thiên chi cảnh, còn Nguyên Anh là cảnh giới bá chủ.
Cả hai cảnh giới này đều giúp cho tu sĩ đạt được thọ nguyên mấy ngàn năm nhưng tính đến nay thì đó đã là giới hạn cao nhất rồi. Khương Hy chưa bao giờ thấy ai sống quá một vạn năm cả.
Nhiều lắm thì có thể xem Nguyệt Sư là một trường hợp sống trên vạn năm nhưng nó là yêu thú, thọ nguyên bình thường đã cao gấp ba, gấp bốn lần tu sĩ nhân loại rồi.
Nói về giới hạn thọ nguyên thì Lam Thiên Tuyết Tộc lại gần với nhân tộc nhất, đồng dạng việc gia tăng thọ nguyên theo cảnh giới của Lam Thiên Tuyết Tộc cũng sẽ tương tự như nhân loại.
Lão nhân này sống trên vạn năm, vậy thì chỉ có một trường hợp duy nhất.
“Vãn bối mạn phép hỏi một câu, lão tiền bối phải chăng đã sớm phi thăng?”, hắn cung kính hỏi.
Lão nhân bình tĩnh nhìn Khương Hy một chút rồi mỉm cười nói:
“Từ chỗ của tiểu Bạch, ngươi chắc hẳn đã biết đến cảnh giới phi thăng nhưng cụ thể ra sao thì lão phu không thể nói xa hơn, sẽ ảnh hưởng đến đạo đồ của ngươi”.
Nghe vậy, Khương Hy gật đầu mỉm cười đáp:
“Kỳ thực vãn bối cũng chỉ muốn xác nhận thôi, không có ý muốn hỏi xa hơn”.
Lão nhân gật đầu nói tiếp:
“Lão phu vốn không thích nhân loại nhưng đã hơn vạn năm, nơi này không đón tiếp một vị khách nào rồi, lại thêm việc ngươi cùng tộc nhân của lão phu có thêm Huyết Khế nữa nên lão phu sẽ vì hắn phá lệ cho qua một lần”.
“Đa tạ lão tiền bối đã khai ân”, Khương Hy vội vàng ôm quyền đáp.
Hắn thở ra một hơi nhẹ nhõm ở trong lòng, chỉ cần lão nhân này không động sát tâm thì hắn vẫn sẽ còn cơ hội để tìm cách rời khỏi Lam Thiên Tuyết Điện.
Tiếp theo, lão nhân đưa một tay lên phất nhẹ vào bên trong không trung, không gian xung quanh ngay lập tức biến ảo không ngừng, vạn vật xoắn vào nhau rồi hiển hóa ra một quang cảnh khác.
Cánh đồng băng tuyết ban đêm trong chớp mắt đã biến mất, thay vào đó là một đại điện phi thường nguy nga.
Đại điện này vừa rộng vừa cao, kiến trúc bên trong được xây dựng cùng chạm trổ phi thường tinh xảo, nhìn qua lại có chút hơi giống với tòa chính điện chứa đầy khôi lỗi mà hắn cùng Tuyết Lam từng liên thủ tiêu diệt.
Lão nhân kia vẫn ngồi yên một chỗ trước mặt hắn nhưng cái ghế của lão đã thay đổi, thay vào đó chính là tòa bảo tọa bằng băng ngày hôm đó hắn từng thấy ở trong chính điện kia.
Lão nhân phát hiện ra sự hoài nghi ở trong mắt hắn nên liền đưa tay ra sờ bảo tọa một chút rồi nói:
“Ngươi nghĩ không sai, bảo tọa này vốn là của lão phu, hiện nay Tuyết Lam đã là chủ nhân của nó. Đương nhiên, thứ ngươi thấy đây chỉ là vật phục chế, đẳng cấp còn xa mới sánh được bảo tọa trong tay hắn”.
Bảo tọa đại biểu cho vương vị, lão nhân này là chủ nhân của nó cũng đồng nghĩa với việc . . . lão từng là Tuyết Vương?
Khương Hy hỏi:
“Lão tiền bối là Tuyết Vương của Tuyết Quốc?”.
Lão nhân nghe thế liền trầm mặc một chút rồi đáp:
“Đừng đánh đồng thời đại của lão phu với thời đại này, tại thời đại của lão phu, vương giả là cường giả, số lượng nhiều đến mức ngươi không tưởng tượng được đâu. Hoàng giả có lẽ sở hữu địa vị như Nguyên Anh cảnh bây giờ, còn lão phu tự nhiên thống lĩnh hết thảy”.
“Vậy người là . . .?”, Khương Hy có hơi chút chần chừ, hô hấp tựa hồ có chút gấp.
“Lão phu là Tuyết Đế”, lão nhân mỉm cười nói, hai mắt hoàng kim lay động lên đầy tang thương cổ lão, tựa như một bậc quân vương quan sát triều đại của mình lụi tàn qua từng ngày vậy.
Bất quá Khương Hy lại không đặt trọng tâm vào tâm tình của lão, chuyện khiến hắn ngạc nhiên nhất bây giờ chính là đế giả.
Nếu nói Nguyên Anh là vương giả, Động Thiên là hoàng giả, như vậy đế giả là cảnh giới gì?
Phi thăng cảnh?
Hắn không cách nào biết được, đồng thời hắn cũng chưa muốn biết sớm đến thế.
Mật ngọt chết ruồi, biết nhiều quá ngủ không ngon.
Khương Hy giả vờ khụ khụ vài tiếng để trấn định lại bản thân rồi cẩn thận nói:
“Thỉnh an Tuyết Đế lão tiền bối”.
Tuyết Đế mỉm cười gật đầu, hai mắt biểu hiện có chút hài lòng, lão nói:
“Biết kiềm chế dục vọng của mình, đạo của ngươi về sau nhất định sẽ rất thú vị”.
“Lão tiền bối quá khen, vãn bối chưa tự tin đến con đường của mình như vậy”, Khương Hy lắc đầu đáp.
Sau đó, hắn chần chừ một chút rồi nói:
“Lão tiền bối, vãn bối vô tình đi lạc vào đây, tuyệt đối không cố ý làm phiền người nghỉ ngơi . . .”.
Khương Hy do dự một chút liền thành thật gật đầu, hắn xác thực muốn rời khỏi đây. Tuyết Đế biết rất nhiều, hơn nữa tính tình cũng không quá dễ chịu với nhân loại.
Tuy nói lão sẽ bỏ qua cho hắn vì sau lưng hắn là Tuyết Lam nhưng chỉ cần hắn không chết thì Tuyết Lam còn đó. So với chết, nhiều khi sống còn khó khăn hơn nhiều.
‘Sống không bằng chết’, trên đời này thật sự có khái niệm như thế đấy.
Mặt khác, Lam Thiên Tuyết Điện có lẽ cũng chẳng có cơ duyên nào dành cho hắn, chi bằng rời đi sớm để đi tìm cái khác, một mực ở đây cũng chẳng thu được gì.
Hơn nữa trong này hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài, hắn không cảm nhận được thời gian quá rõ ràng ở trong này. Nhỡ đâu dòng chảy thời gian trong này lại đối lập với dòng chảy thời gian trong Nhân Đàn thì chẳng phải hắn xong rồi sao.
Thượng Dao Thiên Trì khác với Bắc Nguyên Vạn Dặm, con đường trở ra của nó chỉ có một, chính là lối đi vào. Chỉ cần tính toán trật thời gian thôi là hắn rất dễ để lỡ thời gian trở về.
Một khi cánh cổng đóng lại, hắn sẽ vĩnh viễn không thể nào rời đi khỏi Thượng Dao Thiên Trì được nữa. Khi đó, một tồn tại bên ngoài như hắn sẽ chính thức ‘nhập cư’ trở thành dân bản địa.
Đây tuyệt đối là trường hợp Khương Hy không bao giờ muốn diễn ra cả.
. . .
Tuyết Đế trầm mặc một chút rồi nói:
“Có thể ngươi không biết, Lam Thiên Tuyết Điện cũng là một nơi truyền thừa, bất quá là truyền thừa của Lam Thiên Tuyết Tộc, ngươi là nhân loại, tự nhiên không thể tiếp nhận”.
Nghe vậy, Khương Hy cũng trầm mặc một chút rồi đáp:
“Lão tiền bối muốn Tuyết Lam tiếp nhận truyền thừa?”.
Tuyết Đế đưa tay vuốt chòm râu trắng của mình rồi gật đầu mỉm cười nói:
“Không sai, hắn có thể kế thừa lão phu, trở thành một đời Tuyết Đế khác, xem như tệ lắm thì vẫn có thể thành tựu Tuyết Hoàng”.
Khương Hy nói:
“Làm sao lão tiền bối có thể tin tưởng vào vãn bối được?”.
Tuyết Đế híp mắt lại, linh nhãn chiếu rọi thẳng lên thân thể của hắn không chút nào nhân nhượng, lão nói:
“Miệng lưỡi của ngươi không khiến lão phu tin tưởng được, nhưng ký ức của ngươi lại khác”.
Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu đáp:
“Lão tiền bối coi trọng ca ca vãn bối như vậy thì vãn bối xin thay mặt cảm tạ người”.
Tuyết Đế híp mắt nói:
“Ngươi vội vàng rồi, lão phu nói ‘ký ức của ngươi lại khác’ không có nghĩa là lão phu tin tưởng ngươi”.
Khương Hy: “. . .”
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, muốn cầm không truyền thừa của một cường giả Tuyết Đế tự nhiên không dễ.
Tuyết Đế không để ý đến hắn, lão tiếp tục nói:
“Đầu tiên, truyền thừa của lão phu sẽ khiến Tuyết Lam đề thăng huyết mạch rất mạnh, cảnh giới chắc chắn sẽ rơi khỏi Hóa Nguyên cảnh nhưng căn cơ của hắn sẽ vững chắc hơn bây giờ nhiều lần, con đường về sau tự nhiên sẽ rộng mở hơn”.
Khương Hy gật gù, Lam Thiên Tuyết Tộc xác thực có xem trọng đến huyết mạch, ban đầu hắn không biết nhưng về sau Tuyết Lam có nói cho hắn biết rõ.
Lam Thiên Tuyết Tộc về cơ bản sẽ có chút tương tự với thú tộc, huyết mạch càng cao quý thì sẽ sở hữu thực lực lẫn địa vị cao hơn nhiều lần so với tộc nhân.
Trong đó, hoàng tộc tự nhiên sở hữu huyết mạch cường đại nhất, trời sinh thể chất cường hãn hơn đồng tộc, thiên tư tu hành cũng cao hơn hẳn mấy phần, nhất là ở mặt tu luyện tuyết chi ý cảnh cùng băng chi ý cảnh.
Một tộc nhân Lam Thiên Tuyết Tộc bình thường sẽ tốn khá nhiều năm tôi luyện thì mới có thể ngộ ra được tuyết chi ý cảnh. Tuyết Lam có thiên tư hơn người nhưng cũng phải mất ba năm tu luyện mới có thể ngộ ra.
Còn về phần Tuyết Vương, từ lúc sinh ra, hắn đã sớm lĩnh ngộ tuyết chi ý cảnh rồi.
Đây chính là sự khác biệt của huyết mạch hoàng tộc và huyết mạch của tộc nhân bình thường. Tuyết Lam tiếp nhận truyền thừa của Tuyết Đế thì tương lai về sau của hắn không cần phải lo lắng quá nhiều.
Bất quá, không phải chuyện gì cũng dễ dàng như vậy, ít nhất Khương Hy có cảm giác ngụ ý của Tuyết Đế sẽ không đơn giản như thế.
Thanh âm của Tuyết Đế vẫn tiếp tục vang lên:
“Truyền thừa của lão phu đương nhiên tốt cho Tuyết Lam, nhưng với ngươi thì không”.
Biết ngay mà!
Khương Hy trầm mặc một chút rồi cung kính nói:
“Ý của lão tiền bối là một khi Tuyết Lam tiếp nhận truyền thừa xong thì Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế có thể sẽ bị hủy bỏ?”.
“Ngươi nghĩ nhiều, Đồng Mệnh Tương Liên Huyết Khế không đến mức cường đại nhưng muốn loại bỏ nó thì gần như không có cách nào đâu, nó là Huyết Khế vĩnh cửu”, Tuyết Đế lắc đầu.
Sau đó, lão híp mắt lại nói tiếp:
“Tiểu tử ngươi còn trẻ, tự nhiên không biết Bắc Nguyên Vạn Dặm là cái gì. Đó là một tòa ngục giam của các đại năng thượng cổ, những bộ tộc nào được thiên địa băng giá thai nghén thành tự nhiên sẽ bị bắt nhốt vào bên trong.
Đương nhiên, ý chí của quản ngục sẽ không chỉ đơn thuần giam giữ rồi, mục đích của nó chính là biến tất cả tội nhân ở bên trong thành công cụ, chờ những người thích hợp khác về sau đến mang đi”.
Vừa nói, hai mắt Tuyết Đế đột nhiên nổi lên sát khí xung thiên, nhiệt độ xung quanh vốn đã thấp nay lại càng thấp hơn.
Thân hình Khương Hy liền run rẩy không ngừng, hơi thở của hắn trắng xóa như hơi nước, hắn vội vàng thôi động Sắc Dục Thể lên để sưởi ấm nhưng vô dụng.
Vừa rồi hắn đã bị sưu hồn, tinh thần còn chưa kịp khôi phục nên lực khống chế của hắn suy giảm khá nhiều. Sắc Dục Khí vẫn thôi động trong thể nội nhưng lại đi với số lượng rất lớn, tiêu hao uổng phí cũng nhiều không kém.
Trong tình huống này, nhiều lắm hắn cũng chỉ cầm cự được trong tầm vài phút là hết.
Hai hàm răng hắn run rẩy lên vì lạnh, từng tiếng lạch cạch do va chạm răng với nhau vang lên liên hồi không ngớt, hắn muốn gọi Tuyết Đế nhưng vì quá lạnh, hắn không cách nào có thể nói ra thành lời được.
Vì vậy, hắn liền vận lực để hai hàm răng của mình va chạm mạnh hơn, thanh âm theo đó tự nhiên lớn lên thêm vài thành.
Lạch cạch . . . lạch cạch . . .
May mắn, lựa chọn này của hắn không sai, Tuyết Đế xác thực có để ý đến nên đã nhanh chóng thu lại khí thế của mình, tránh cho cơn nóng giận nhất thời này khiến hắn chết cóng..
Nhiệt độ xung quanh giảm rất nhanh và khi tăng lại cũng rất nhanh, từ đó, Khương Hy không kịp chống đỡ lại sự thay đổi của nhiệt độ nên sắc mặt hắn liền đỏ bừng lên như gấc.
Từng tia nhiệt khí như có như không dần dần thoát ra khỏi người hắn, theo đó, thân nhiệt cũng tăng lên không kém.
Lấy tình trạng thân thể cùng tinh thần yếu kém như hiện tại, Khương Hy xác thực đã bị sốt rồi.
Trong chớp mắt, cảnh vật trước mặt hắn liền nhòe đi, thân ảnh của Tuyết Đế cũng dần dần mờ nhạt rồi biến đi mất, trước mắt hắn ngay lập tức liền chìm hẳn vào bên trong bóng tối vô tận.
Ngay sau đó, hắn liền ngã ra khỏi ghế nằm thẳng xuống đất, sắc mặt đỏ ửng đầy yếu ớt, mi tâm nhạt nhòa như có như không có chút cau lại.
Tuyết Đề nhìn qua hắn ở trên sàn một chút, thần sắc hờ hững đến cực điểm, khóe miệng như có như không liền khẽ nhếch lên.
Đến lượt lão phu rồi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới DCvpr (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế