Huyền Lục

Chương 576: Hồng Hy xuất thế



Khương Hy chẳng còn cách nào khác, hôm nay hắn không chọn một trong hai thì đừng hòng rời khỏi đây, thậm chí Hồng Hư còn sẽ nghĩ cách để hắn bắt buộc theo cách mà lão muốn. Thay vì đợi lão sắp đặt thì hắn thà cắn răng tự chọn còn hơn.

Trong hai hướng Hồng Hư đưa thì không nghi ngờ gì hết, ăn Âm Dương Quả có lợi hơn nhưng điều kiện là một đời này không được quay trở về thân nam nhân, nếu trở về thì nhân quả sẽ quay trở lại.

Bất quá Khương Hy cũng không có ý định ở trong thân nữ tử quá lâu, tu chân giới từ trước đến nay vẫn luôn nằm trong tình trạng dương thịnh âm suy, nguyên nhân thì có nhiều lắm nhưng phần lớn lại do ảnh hưởng của Nho Môn.

Sự tồn tại của Nho Môn khiến cho vị thế của nữ tử trong thiên hạ thấp đi hẳn một đầu so với nam nhân, chỉ một số nhỏ trong đó mới có được cơ hội đạp vào tiên lộ nhưng đó cũng chưa phải là kết thúc.

Tại tu chân giới, nhất là ở một số hắc thị thì nữ tu còn bị xem là một loại hàng hóa dùng để trao đổi, số phận còn thảm hơn so với một nữ tử thông thường nữa. Nếu từ sớm không đạt đến mức thiên phú cao để đầu nhập đại tông môn thì sinh hoạt tại tu chân giới sẽ rất khó khăn.

Dưới góc nhìn của Khương Hy, Hồng Hư chắc chắn có cách khác để khu trừ nhân quả của hắn với Cửu Tiêu Tông nhưng lão không chọn những cách đó bởi lão cũng từng là ngũ trưởng lão.

Không quản hắn có thân phận gì, chỉ cần lén lút động thủ với Công Thư Lâu thôi là cũng đủ để lão chú ý đến rồi. Rũ bỏ thân nam nhân, trở thành nữ tử du tẩu thiên hạ chính là hình phạt của lão dành cho hắn.

Khương Hy hiểu điều đó nên hắn không nói thẳng ra bên ngoài, chỉ âm thầm chấp nhận rồi từ từ suy nghĩ cách để giải quyết sau. Trước mắt hắn phải tránh đi tầm mắt của Hồng Hư đã.

Hắn cầm Âm Dương Quả trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào nó một hồi rồi thở dài. Sau đó, hắn quay mặt màu đen của Âm Dương Quả lại rồi đưa lên miệng cắn.

Âm Dương Quả không có vị gì cả, không ngọt, không chát cũng không chua, thậm chí so với nước lã thì nó vẫn còn nhạt hơn rất nhiều. Kết hợp cả hai đời lại thì đây là lần đầu Khương Hy ăn nên cũng khá ấn tượng với nó một chút.

Đột nhiên, sắc mặt của hắn có chút hơi nhăn lại rồi lấy tay ôm bụng, một nửa trắng còn lại của Âm ISQier Dương Quả rơi xuống dưới bàn rồi ngã lên ngã xuống như con lật đật.

Trong người hắn đột nhiên xuất hiện một cỗ nhiệt khí vô cùng đáng sợ, toàn thân hắn đổ mồ hôi không ngớt. Theo đó, từng đoàn khói trắng bất chợt thẩm thấu qua da rồi thoát ra bên ngoài.

Lớp dịch dung trên mặt của hắn cũng chịu không nổi được cỗ nhiệt lực này nên bắt đầu có xu hướng tan chảy ra thành dịch.

Hồng Hư ngồi phía đối diện thấy thế liền híp mắt lại, lão nhanh chóng phất tay ra phía trước cách không tháo tấm dịch dung trên mặt của hắn xuống, hai mắt lão lập tức mở to đầy ngạc nhiên.

Lão bất chợt nghĩ đến thứ gì đó nên nhanh chóng phất ra một luồng lam quang bao bọc lấy Khương Hy lại, tạm thời giúp hắn che đậy thiên cơ. Sau đó lão đưa mắt nhìn vào mặt bên trong của lớp dịch dung.

Lão là Nguyên Phù Sư, tự nhiên nhìn ra được đồ án phù trận được khắc họa ở bên trong, đồng thời ánh mắt lão cũng chuyển lại thành ngưng trọng.

Tòa phù trận này rất mạnh, bởi nó hoàn toàn có thể ngăn chặn cảm ứng của lão. Lão biết trên đời này người sở hữu Phù đạo vượt qua lão cũng không nhiều nên trong đầu lão đang bắt đầu cân nhắc là người nào đưa cho đồ tôn của lão thứ này.

Đây cũng là lý do tại sao lão phải xuất thủ che đậy thiên cơ.

Dưới góc nhìn của lão, trường hợp tệ nhất thì chủ nhân của tòa phù trận này là người của Thư Viện. Mà đã nhắc đến Thư Viện thì không thể không phòng Thần Cơ chân nhân.

Bối phận của Hồng Hư rất sâu nhưng lão cũng là người hiểu mình, thế hệ của lão đã sớm là dĩ vãng rồi, không cách nào tranh thiên hạ với thế hệ hoàng kim được. Thần Cơ chân nhân một khi đã muốn bày cục thì lão cũng không phá nổi.

Ở một bên khác, toàn thân Khương Hy run rẩy không ngừng, thân nhiệt hắn càng lúc càng tăng cao, hơi thở cùng nhịp tim cũng gấp gáp gấp bội. Theo đó, cơ thể của hắn càng ngày càng co rút lại, cơ bắp trên cơ thể cũng dần dần mềm mại rồi tiêu biến đi mất.

Khương Hy có thể cảm nhận được sự thay đổi của bản thân mình, hắn đại khái cũng biết bản thân mình đang biến đổi trở thành nữ nhân.

Không bao lâu sau, nhiệt khí tỏa ra từ người hắn cũng giảm đi rất nhiều, toàn thân hắn ướt đẫm không biết bao nhiêu là mồ hôi, bộ y phục trên người cũng rộng ra một cách thất thường. Hắn khó khăn chống người ngồi dậy rồi dùng phù văn chữ ‘thủy’ cùng chữ ‘băng’ tạo ra một mặt kính ở trước mặt.

Phản chiếu vào bên trong là hình dạng bây giờ của hắn. Đôi mắt của hắn vẫn to như cũ nhưng đường nét đã nhu hòa đi rất nhiều, gương mặt cũng thon gọn nhỏ nhắn hơn trước không ít, đồng thời, ngũ quan cũng được phân bổ đẹp đến kinh diễm.

Trong thân thể nam tử, Khương Hy vốn là đại mỹ nam tử thì khi trở thành nữ, hắn cũng chính là một đại mỹ nhân. Trên thân hắn như có như không tỏa ra một cỗ u hương đầy dụ hoặc, phối hợp với bộ dạng ướt đẫm như bây giờ nữa thì thật khiến không ít người bỏng mắt đâu.

Hắn đưa tay lên sờ soạng bản thân mình một chút, xác nhận thứ độc nhất của nam nhân cũng biến mất đi rồi thì khóe miệng liền co rút không thôi. Thay vào đó, phần ngực của hắn lại nhô ra có chút hơi nặng nặng.

Tuy rằng ngực không đến mức quá lớn nhưng đại khái cũng một chín một mười so với Chiêu Hồng Nan ngày trước.

Tiếp theo đó, Khương Hy đưa tay lên trên mặt để kiểm tra, độ đàn hồi của da tốt hơn một chút so với lúc còn là nam nhân, hơn nữa càng chạm lại càng cảm thấy mềm mại. Loại cảm giác này khá giống với lúc hắn cùng một chỗ với Quỳ Liền.

Hắn bất giác nhớ đến Quỳ Liên rồi cũng vô hình tự so sánh mình với nàng luôn, nếu bây giờ đặt hắn cùng nàng vào một chỗ thì đúng thật là không biết nên chọn ai.

Khóe miệng hắn bất giác cong lên đầy yêu dị, con ngươi hoàng kim lay động đến động lòng người.

“Tiểu Hy tử, ngươi có vẻ thích ứng nhanh hơn lão phu nghĩ đấy”.

Thanh âm của Hồng Hư đột nhiên vang lên từ phía đối diện, sắc mặt của lão vẫn bình tĩnh như cũ nhưng nội tâm thì lại đứng hình không biết nên nói gì. Ban nãy lão nhìn thấy sắc mặt tái mét của hắn thì bản thân rất cao hứng nhưng khi hắn biến thành nữ xong, lão lại có cảm giác hắn còn cao hứng hơn cả lão.

Chưa kể, mọi động tác cùng biểu hiện của hắn lại càng lúc càng giống một nữ nhân thành thục, nói không ngoa thì độ thích ứng này có vẻ có chút yêu nghiệt quá rồi.

Trên thực tế, Khương Hy thích ứng được cũng khá nhanh bởi hắn đại khái cũng chuẩn bị được tâm thế từ trước khi ăn m Dương Quả vào. Hơn nữa, hắn cũng vận dụng được kỹ năng diễn xuất của mình để hóa thân vào vai ‘Quỳ Liên’.

Mấy năm trước khi đi ám sát Quỳ Liên, hắn từng có một đoạn thời gian khá dài để quan sát nên não hải hắn cũng tự động ghi nhớ lại từng hành động, cử chỉ cùng biểu hiện của nàng.

Bây giờ hắn đã thành nữ tử thì chỉ việc dùng diễn xuất để tái hiện lại một Quỳ Liên trong hắn thôi. Nhưng hắn không biết rằng, biểu hiện này của hắn lại làm Hồng Hư . . . cảm thấy bị ăn thua thiệt.

Sắc mặt của lão bây giờ phải nói là đen đến mức không thể đen hơn, hắc tuyến cũng nổi đầy ở trên mặt nhưng không thể làm được gì, ai bảo lão là người đưa ra lựa chọn này cho hắn chứ.

Trước mắt Khương Hy chưa thể dung hòa biểu hiện thành công một trăm phần trăm được nhưng đại khái cũng ra dáng đại mỹ nhân thực thụ rồi, hắn hướng lão mỉm cười đáp lại:

“Sư tổ, ta từng học diễn xuất lúc còn niên thiếu nha”.

Thanh âm của hắn vừa nhẹ, lại vừa êm tai, tựa như tiếng chim hót, Hồng Hư híp mắt lại nhìn hắn một chút rồi từ tốn hít thở điều chỉnh sắc thái gương mặt lại, sau đó lão nâng tấm dịch dung lên rồi nói:

“Tiểu Hy tử, đây là dung mạo của ngươi?”.

Khương Hy nhìn qua tấm dịch dung bị tan chảy ra một phần kia một hồi rồi gật đầu đáp:

“Đúng vậy, đây là dung mạo của ta, ta đang trốn toàn thiên hạ nên không thể để lộ dung mạo thật ra bên ngoài được”.

Hồng Hư gật nhẹ đầu, sau đó lão phất tay về phía trước giúp hắn hong khô cơ thể rồi trợ giúp hắn mang một bộ y phục. Ở cấp độ tu vi của lão thì mặc y phục chỉ cần một ý niệm thôi là chất liệu vải cùng kiểu dáng sẽ tự động thay đổi.

Y phục của Khương Hy vẫn có một màu đen cùng đỏ nhưng đại khái thì họa tiết bên trên cũng được chuyển hóa thành tinh tế hơn, đồng thời nó cũng ôm sát vào người làm tôn lên cái dáng mỹ miều hiện tại này.

Hắn có chút ngoài ý muốn bởi hắn không ngờ rằng sư tổ hắn lại tinh ý đến bực này, đến phục trang cho nữ nhân như thế nào cũng có thể hình dung được. Hắn muốn mở miệng ra hỏi nhưng nhận ra có chút hơi tế nhị nên không biết cần bắt đầu như thế nào.

Hồng Hư hiểu hắn muốn hỏi gì nên lão cũng nhàn nhạt nói:

“Trước khi bước vào tiên lộ, gia đình của lão phu vốn là một phường may mặc có tiếng, tuy rằng đã lâu không động đến nhưng một chút việc nhỏ như thế này cũng không làm khó lão phu được”.

Nghe vậy, Khương Hy liền gật nhẹ đầu rồi mỉm cười đáp:

“Đa tạ sư tổ”.

“Không có gì, làm thân nữ tử du tẩu tu chân giới vốn không phải chuyện dễ, ngươi phải tự bảo vệ mình”, Hồng Hư nói.

“Vâng, ta sẽ tự bảo vệ mình thật tốt”.

Nói xong, Khương Hy liền vươn tay ra lấy một nửa trắng còn lại của Âm Dương Quả cho vào bên trong hộp ngọc rồi ném vào giới chỉ. Về sau khi tìm được cách giải quyết nhân quả triệt để thì hắn sẽ cần nửa còn lại đó để trở về thân nam nhân.

Hồng Hư cũng không cần một nửa Âm Dương Quả làm gì nên Khương Hy cầm đi thì lão cũng không có ý kiến. Đồng thời lão cũng không hỏi quá nhiều về việc tại sao hắn phải che giấu đi dung mạo, ai cũng có bí mật của mình, lão không muốn đào quá sâu.

Duy chỉ có việc tấm dịch dung này thì lão buộc phải hỏi cho thật kỹ. Sự việc đã đạt đến tình trạng này thì Khương Hy cũng không thể giấu được nữa, hắn đành phải nói rõ thân phận của hắn cho lão biết.

Hồng Hư nghe rất chăm chú, sắc mặt của lão không hề có chút biến chuyển nào khi nghe đến các cụm từ như ‘Thiên Nguyệt Tông’ nhưng riêng ‘Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ’ thì lại khác hoàn toàn.

Lão bế quan đủ lâu, gần như mọi thông tin của thế giới bên ngoài không cách nào tiếp cận được với lão nên lão cũng chưa biết đến sự tồn tại của Tam Đại Mạch Trúc Cơ đời này.

Đương nhiên, Khương Hy cũng không nói cho lão quá nhiều, bản thân lão làm thái thượng trưởng lão của Cửu Tiêu Tông thì tình báo của lão chắc chắn rất đầy đủ, chỉ cần trở về từ từ xem là được.

Huống hồ, cả hắn cùng lão cũng không thể ở chung một chỗ quá lâu được, sẽ dẫn đến những đại năng khác chú ý nên cả hai người liền nhanh chóng tập trung vào trọng điểm của cuộc nói chuyện.

Nhất là ở khoản Nhân Phù thì phải làm rõ lại một lần nữa, Khương Hy về cơ bản thì tạm thời đã không còn nhân quả với Cửu Tiêu Tông nên Hồng Hư cũng đành chấp nhận hai điều kiện kia của hắn để nghiên cứu Nhân Phù.

Tuy rằng có chút thua thiệt nhưng thôi, lão cũng không nên chấp nhặt quá nhiều với hậu bối, làm mất hết cả mặt mũi. Trên thực tế, trong mắt Khương Hy, lão đã sớm chẳng còn mặt mũi nào rồi.

Trò chuyện đến một canh giờ sau, Khương Hy liền từ tốn đứng dậy rồi hướng lão hành lễ để cáo từ. Hồng Hư nhìn qua Khương Hy một chút rồi nói:

“Ngươi phải bắt đầu lại một cuộc đời mới, vậy đã nghĩ ra được một cái tên gì chưa?”.

Khương Hy trầm mặc một chút rồi lắc đầu, Hồng Hư mỉm cười nói tiếp:

“Âm Dương Quả là điều kiện của lão phu đưa ra, vậy thì lão phu cũng nên cho ngươi một cái tên”.

Vừa dứt lời, lão liền đưa một ngón tay lên trên không rồi viết ra hai chữ, sau đó lão khẽ niệm lên một đoạn thần chú, xung quanh Khương Hy ngay lập tức xuất hiện một tầng lam quang phụ thể.

Đây là biểu hiện của việc thiên địa chấp nhận cho hắn sử dụng cái tên này. Hắn nhìn vào hai chữ ở trước mặt một chút rồi mỉm cười hành lễ:

“Hồng Hy đa tạ sư tổ đã ban tên!”.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.