Hai ngày sau, Khương Hy đến phụ cận một tòa đại thành của Đại Nhật Hoàng Triều, trong suốt hơn hai tháng qua, hắn đại khái chỉ đi ngắm cảnh chứ chưa đi du ngoạn thành quách của Đại Nhật. Vừa vặn bây giờ tụ hội với Lăng Vân nên chọn tòa thành này làm điểm gặp mặt.
Tọa lạc tại trên sườn núi phía nam của Đại Lục, đây là một trong những tòa thành đặc dị nhất của Đại Nhật Hoàng Triều khi một nửa tòa thành lại nằm của nó lại nằm sâu bên trong lòng đất. Với vị trí đặc thù như vậy, tòa thành này dĩ nhiên sở hữu một lượng lớn Thổ linh khí cùng phần nhiều là Mộc linh khí.
Nhật Thương Thành là tên của nó.
Thông thường, tên của thành thường sẽ gắn với một đặc điểm gì đó đặc trưng, tựa như Tinh Sơn Thành thì gần núi, Nguyệt Hải Thành thì gần biển, Tinh Nguyên Thành thì ở trên thảo nguyên. Nhưng riêng Nhật Thương Thành thì không như thế, bởi thành chủ của nó là một con người phi thường bá đạo, tên là Trần Tri Thương.
Khương Hy không hiểu quá rõ về Trần Tri Thương nhưng Đại Nhật Trần gia thì hắn biết quá rõ, không khác gì lòng bàn tay mình. Một trong những cường giả kinh dị nhất của thế hệ hoàng kim chính là gia chủ đương nhiệm của Trần gia - Thần Tướng Trần Vương Đạo.
Trần Tri Thương là cường giả của Trần gia, hơn nữa tu vi cũng là Nguyên Anh cảnh, Đại Nhật nể mặt Trần gia nên mới đặt tên tòa thành này theo tên Thành chủ. Đương nhiên, Nhật Hoàng cố tình để Nhật Thương Thành cũng xem như có dự định sẽ lại đổi tên ngày sau rồi. Trần Tri Thương mạnh nhưng không đồng nghĩa hắn mạnh như Trần Vương Đạo, ngôi vị thành chủ kiểu gì cũng phải đổi người, lúc đó, tên thành đổi lại cũng là chuyện thường.
Khương Hy đi đến cổng của Nhật Thương Thành, đồng thời xuất thông hành lệnh của mình, ban đầu lính canh thành còn săm soi mất thời giờ nhưng một khi hắn cố tình để lộ khí tức Kim Đan cảnh của mình ra thì đối phương đã run như cầy sấy. Hắn không để ý lắm, dù sao dung mạo bây giờ của hắn cũng khá nổi bật, mặc dù đã che đậy bằng tấm mạng che như con mắt là cửa sổ tâm hồn, chỉ cần liếc nhìn thôi cũng khiến người khác chú ý rồi.
Lính canh Nhật Thương Thành chỉ mới Trúc Cơ cảnh, tự nhiên không đủ tư cách để chống đối lại mị lực cá nhân của hắn. Chưa kể, Đại Nhật Hoàng Triều còn là nơi cường giả vi tôn, chỉ cần thực lực vượt trội thôi là đủ đặc quyền nhận được sự tôn trọng từ người khác.
Khương Hy không tốn bao nhiêu thời gian là đã thành công tiến nhập vào bên trong Nhật Thương Thành. Đi được một đoạn thời gian, khóe miệng hắn bất giác cong lên một chút, vừa mới đến thôi mà đã có không ít chuột theo đuôi.
Hắn âm thầm tản linh thức của mình ra xâm nhập vào bên trong hư không, phối hợp Thiên Nguyệt Thượng Linh cùng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ để tránh bị phát hiện nếu gặp phải cường giả mạnh hơn. Sau vài hơi thở, hắn đại khái đã xác định được vị trí của một số tên rồi, tu vi không tồi, thấp nhất cũng là Kết Đan cảnh.
Khương Hy cảm thấy có chút hơi phiền lòng, hắn che giấu tung tích của mình khá tốt nhưng một khi xuất trình thông hành lệnh là hàng loạt cao tầng của Nhật Thương Thành đã ngửi thấy mùi mà chạy đến đây rồi. Nghĩ lại thì đúng là có một chút phiền nhưng trước mắt thì hắn sẽ không làm ra hành động gì kỳ quặc hết, chỉ cần cố tình biểu thị ra không biết là được, như vậy hắn có thể ‘biểu hiện giả tạo’ để làm giả tình báo của những người này.
Tính toán một hồi ở trong lòng, hắn âm thầm gật đầu rồi hòa mình vào bên trong dòng người đông đúc. Nhật Thương Thành không có nhiều phàm nhân, đại đa số bọn họ đều sống tại một khu vực biệt lập riêng, có hệ thống pháp quyền quan phủ riêng, gần như chẳng liên quan gì đến phần còn lại của tòa thành.
Thậm chí, theo những gì Khương Hy quan sát được thì Nhật Thương Thành giống như đang nuôi nhốt phàm nhân hơn, chỉ những người có linh căn mới được quyền rời khỏi khu vực sinh sống, còn nếu không có linh căn thì một đời cũng chỉ quanh quẩn bên trong khu vực sinh sống thôi.
Cá nhân hắn nghĩ là vậy nhưng phàm nhân sống trong đó thì thế nào?
Trên thực tế, trừ bỏ quan phủ ra thì cũng chẳng có ai có ý kiến gì, dù sao khu vực sinh sống của phàm nhân cũng khá rộng lớn, lại còn được rời khỏi thành tiến nhập vào các khu rừng xung quanh để kiếm sống. Chỉ có điều bọn họ không cách nào tiến nhập sâu hơn được nữa thôi.
“Ưu việt sao?”, hắn lẩm bẩm ở trong miệng.
Trần Tri Thương xem chừng ra đi quá xa quan điểm của Nho Môn rồi. Bất quá hắn lại chẳng để ý lắm, dù sao cũng không trực tiếp liên quan đến hắn nên không cần thiết phải đâm đầu vào chịu chết làm gì.
Hắn di chuyển được một hồi, cuối cùng cũng đến được với điểm gặp mặt của Lăng Vân - Là một tòa tửu lâu cực kỳ lớn. Nếu luận về sự đồ sộ của kiến trúc thì trừ bỏ Hoàng Thành cùng Tinh Mộc Thành ra thì gần như không nơi nào có thể so sánh kích thước được với tòa tửu lâu này. Nó quá lớn, tựa như một tòa tháp hướng thẳng lên trên trời, ở bên ngoài còn được khắc họa không biết bao nhiêu là phù văn bảo hộ.
Thông qua linh thức kiểm tra thì Khương Hy cơ bản có thể xác định, đám phù văn này cực kỳ nhiều, phối hợp lại với nhau tạo thành ba tòa phù trận cường đại, một tòa khốn trận, một tòa mê trận và một tòa sát trận.
Tửu lâu bình thường đáng lý ra sẽ không có loại phù trận phức tạp như vậy đâu, người đứng sau nó chắc chắn không hề đơn giản một chút nào. Hắn suy nghĩ một hồi, cảm nhận sự ba động của thiên địa linh khí rồi mới tiến vào bên trong.
Lăng Vân đã đến đây từ sớm, ngay khi nhìn thấy hắn đến thì đối phương đã vội vàng chạy ra tiếp đón, gương mặt tươi cười không che giấu một chút nào. Mặc dù chỉ mới cách nhau có hai ngày thôi nhưng Lăng Vân lại biểu hiện như thể đã có mấy tháng hay mấy năm không gặp.
Chuyện này liền khiến Khương Hy phiền muộn không thôi, với biểu hiện như thế này, đến hắn cũng không biết bao giờ đối phương mới có thể trảm Tình Kiếp nữa.
Hai người bọn hắn trò chuyện với nhau khá nhiều, chủ yếu là hỏi han tình huống của nhau, người ngoài nhìn vào còn nghĩ là một đôi tình lữ trẻ tuổi lâu ngày mới gặp mặt. Khương Hy không quá để tâm đến ánh nhìn của người ngoài, hắn cẩn thận dùng linh thức quan sát tình huống của Lăng Vân một hồi, hai mắt có hơi mở ra đầy ngạc nhiên.
“Mới hơn hai ngày mà ngươi đã sắp Kết Đan rồi sao?”.
Lăng vân gãi đầu cười cười mấy tiếng khá ngây ngô, hắn đáp:
“Thực ra thì nếu có thể, ta đã Kết Đan luôn rồi nhưng vì chưa trảm Tình Kiếp, ta sợ lúc Kết Đan sẽ gọi ra Ma Chướng Kiếp quấy nhiễu quá trình”.
“Ngươi quyết định không sai đâu, chỉ có điều, ngươi định tính bao giờ mới trảm Tình Kiếp?”, Khương Hy tò mò hỏi. Với biểu hiện của Lăng Vân trước đó, hắn còn lo đối phương khó lòng vượt qua kiếp nạn này, nào ngờ, sự thật lại khác với những gì hắn nghĩ.
“Hồng cô nương yên tâm, ta hiểu vị trí của mình ở đâu, nhiều nhất trong một tháng nữa, ta sẽ trảm kiếp của mình, đến lúc đó, cô nương có thể toàn vẹn yên tâm”, Lăng Vân mỉm cười đáp.
Nghe vậy, Khương Hy đột nhiên trầm mặc một hồi rồi đưa tay lên chạm vào má hắn, hắn có hơi giật mình tránh sang một bên nhưng đại khái thì cũng không đến mức gọi là ghét bỏ.
“Rốt cuộc sự kiện nào lại có thể khiến ngươi thay đổi góc nhìn nhanh đến như vậy?”, Khương Hy hỏi.
Lăng Vân liếc mắt nhìn hắn một chút rồi lắc đầu, sau đó, hắn phất ống tay áo lên tạo thành một lớp bình chướng ngăn chặn sự nghe lén đến từ bên ngoài. Thấy vậy, Khương Hy liền trợ giúp dựng thêm một tòa phù trận nho nhỏ nữa để phòng trừ những kẻ có thủ đoạn thông thiên hơn.
Lăng Vân nhìn qua lớp bình chướng một hồi, kiếm ý trong người hắn thử ly thể vượt qua lớp bình chướng xem thử như thế nào. Ngay khi kiếm ý vừa chạm vào ranh giới thì một cỗ lực lượng vô hình đột nhiên xuất hiện hủy diệt chúng đi. Lăng Vân liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, xác nhận không có người nào để ý đến dị động quanh đây thì mới gật đầu hài lòng.
“Ngươi yên tâm đi, phù trận của ta ngoại trừ cách âm thì còn có thể tạo IrTq3S huyễn tượng để đánh lừa những người khác, trừ phi người nhìn lén sở hữu thực lực vượt trội ta, còn không thì ngươi không cần thiết phải lo lắng”, Khương Hy mỉm cười nói.
“Ta tin thực lực của ngươi, dù sao tạo nghệ Phù đạo của ngươi cũng xem như đệ nhất của thế hệ này rồi”, Lăng Vân cười đáp lại.
“Ngươi có niềm tin với năng lực của ta vậy sao?”.
“Không cần niềm tin, thực lực của ngươi vốn chẳng cần bàn cãi làm gì. Thư Viện không thể tìm được Phù sư nào cùng tuổi mà giỏi hơn ngươi được đâu”.
“Đã vậy, ta sẽ chấp nhận lời khen này của ngươi”, Khương Hy cười nói.
Lăng Vân từ tốn rót một bình linh tửu ra chén rồi uống cạn, linh khí toả ra từ nó cũng tương đối mạnh, không ngờ lại là linh tửu hàng đầu trong thiên hạ. Hắn thở dài nói:
“Kỳ thực cũng không cần đến sự kiện gì, ta biết những gì mình đang trải qua cũng chỉ là giấc mộng thôi, một lúc nào đó, ta cũng phải tỉnh lại”.
“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?”.
“Phần nhiều là vậy, nhưng ta vẫn muốn hỏi lại ngươi thêm một lần nữa”.
“Ngươi muốn hỏi ta có nguyện ý ở trong nhân dạng nữ nhân này cả đời không sao?”, Khương Hy bình tĩnh hỏi.
Lăng Vân cười cười có chút xấu hổ, hắn gật nhẹ đầu, đồng thuận với những gì Khương Hy nói.
Khương Hy thở dài một hơi rồi lắc đầu, tiện thể cũng nâng chén linh tửu Lăng Vân rót cho trước đó lên rồi làm một ngụm. Hương vị cay nồng đến tê dại hết cả đầu lưỡi, loại linh tửu này mạnh thật, ủ không biết bao nhiêu là thiên tài địa bảo. Bất quá phải công nhận, thiên địa linh khí sinh ra từ nó cũng không ít, chí ít đủ sức để khiến một tu sĩ Kim Đan cảnh như hắn cảm thấy ‘cần’ uống.
Loại linh tửu này không phải do hắn chọn, mà là Lăng Vân đã chọn trước. Lúc hắn đến nơi, bình linh tửu cũng vơi hơn nửa. Lấy cấp độ tu vi bây giờ của Lăng Vân, loại linh tửu này quá mạnh, uống một ngụm cơ hồ phải đả toạ gần nửa canh giờ mới có thể tiêu hoá đi được.
Lăng Vân ngồi đây cũng đã được một đoạn thời gian, hắn càng uống, linh lực của hắn sẽ càng ngày càng mạnh lên. Nếu hắn còn không mau đột phá Kết Đan cảnh thì với cảnh giới hiện tại, kinh mạch của hắn chắc chắn sẽ bị nổ tung ra thành từng mảnh vụn.
“Ngươi điên rồi”, Khương Hy đặt chén linh tửu xuống dưới bàn, động tác khá mạnh bạo, tựa hồn đang ẩn ẩn tức giận. Lăng Vân không phải kẻ ngốc, hắn đại khái nhìn ra được tâm tình của đối phương nhưng ý hắn đã quyết, không khiêu chiến cực hạn của mình thì một đời này hắn cũng khỏi mà bước tiếp nữa.
“Ta rất tỉnh táo, con đường này . . . rốt cuộc vẫn phải đi”, hắn bình tĩnh đáp lại.
Khương Hy cũng không biết phải nói sao cho hợp, chỉ còn biết thở dài rồi lắc đầu nói:
“Rất tiếc, câu trả lời của ta vẫn như cũ, thân nữ nhân chỉ là tạm thời. Đến đúng thời điểm, ta vẫn phải quay về thân nam nhân”.
Nghe vậy, Lăng Vân cười khổ, cũng không ngoài dự liệu của hắn lắm. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
“Hồng cô nương, ngươi mang theo nhiều linh thạch chứ?”.
“Đủ để ngươi thuê một toà động phủ đột phá Kết Đan cảnh hoàn mỹ nhất”.
“Được, vậy cho ta mượn, ngày sau nhất định sẽ trả lại”.
“Không thành vấn đề”, Khương Hy mỉm cười nói, sự việc nên như này mới phải, sẽ đỡ được rất nhiều công sức của hắn. Lăng Vân nghĩ thông suốt, như vậy thì đôi bên mới có thể an ổn giải quyết nhân quả được.
Tiếp theo đó, không khí giữa hai người bọn hắn tuy rằng có hơi trùng xuống đôi chút nhưng cơ bản thì cũng không tạo ảnh hưởng quá nhiều đến quan hệ song phương. Lăng Vân cần thời gian để hoàn toàn chấp nhận sự thật, còn Khương Hy thì cần thời gian để chuẩn bị tinh thần đón nhận Tình Kiếp.
Trong Tam Tai Cửu Nạn thì Tình Kiếp khá đặc biệt bởi nó có thể bị kích hoạt mà không phụ thuộc vào chính tu sĩ, chỉ cần người khác có mối liên hệ đủ mạnh là được rồi.
Hắn cũng nên chuẩn bị sớm thôi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ