Kẻ Khôi Phục Lịch Sử

Chương 18: Võ giả đấu ma pháp



Chương 18: Võ giả đấu ma pháp

Ngồi tại phía ngoài phòng thêm 2 giờ nữa, lúc này một nhân viên bảo vệ khác đến đổi ca cho hắn. Vậy là Trần Văn Tú lại về phòng mình ngủ một giấc.

Ngày hôm nay mấy cô ca sĩ này cũng mới sang Việt Nam, cho nên họ vẫn chưa có lịch trình. Vậy là tối hôm đó bọn họ có thể vui chơi thoải mái, không cần phải quan tâm quá nhiều đến mấy cô ca sĩ này.

Nhưng đợi đến lúc nửa đêm, khi đang ngủ Trần Văn Tú lúc này mở ra hai con mắt sâu thẳm của mình. Sau đó hắn từ từ ngồi dậy, đi đến chỗ cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài mà rơi vào trầm tư.

Mới chỉ vừa rồi thôi, hắn rõ ràng cảm nhận được có một đôi mắt vừa mới lướt qua nơi này. Cảm giác này tuyệt đối không sai, dù sao hắn ta cũng đã tìm hiểu sơ qua về cảnh giới của trái đất lúc này

Đối với ma pháp thì phân làm chín cấp, lấy cấp một thấp nhất, cấp 9 cao nhất.

Đối với võ giả thì phân làm 9 cấp, lần lượt là tam phẩm, nhị phẩm, nhất phẩm, tiên thiên, tông sư, đại tông sư, lục địa thần tiên, thiên nhân, phi tiên giả.

Vậy nên nếu nói về võ học cảnh giới của hắn lúc này, cũng xem như là một cao thủ. Về phần ma pháp thì hắn chỉ gọi là có sức tự vệ mà thôi.

Ngẫm nghĩ một lúc vì sự tò mò của mình với thế giới này, cũng như hắn muốn gặp những người như mình nắm giữ sức mạnh tuyệt đối. Trần Văn Tú lúc này mua từ hệ thống một bộ áo choàng màu đen che lấp khí tức.

Đợi khi áo choàng đã phủ lên người, hắn từng bước rời khỏi phòng, đi về phía nơi mà hắn cảm nhận được nguồn sức mạnh kia, đó chính là phòng của Cúc Tịnh Y.

Vừa đi đến nơi này, hắn đã thấy bảo vệ ở phía ngoài ngủ gật. Nhưng đây chỉ là giả tưởng mà thôi, kẻ này thực chất đã b·ị đ·ánh ngất.

Trong phòng Cúc Tịnh Y lúc này, cũng không truyền ra bất kỳ âm thanh nào, kể cả tiếng hít thở cũng không có. Đối với việc này, Trần Văn Tú vẫn bình tĩnh đứng tại ngoài cửa không hề tiến vào.



Qua một lúc từ trong phòng xuất hiện một tiếng xé gió, thấy vậy Trần Văn Tú lúc này nở một nụ cười thú vị. Sau đó hắn sử dụng Thất Tinh Bộ biến mất khỏi đây.

Một lúc sau tại một khu nghĩa địa ở ngoại thành Hà Nội. Một tên trung niên tướng mạo béo ú, đang nở một nụ cười đê tiện nhìn về phía một cô gái có thân hình nhỏ nhắn, mặc một bộ váy ngủ nằm dưới mặt đất, mà không ngừng xoa lòng bàn tay. Cảm tưởng như kế hoạch đen tối của hắn đã thành công.

Mà tại một ngôi mộ cách đó không xa, Trần Văn Tú lúc này nhìn về phía kẻ kia, rồi nhìn về phía cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng lại như một con dê nhỏ, bị kẻ thù bắt giữ mà khiến hắn rơi vào trầm tư.

Từ khí thế trên người tên này, Trần Văn Tú cảm nhận hắn bất quá chỉ là nhị phẩm võ phu mà thôi. Hơn nữa khí tức của kẻ này cũng cực kỳ yếu, có lẽ mới đột phá không lâu. Nhìn ngó một chút, Trần Văn Tú lúc này quyết định không sử dụng cảnh giới tiên thiên. Mà hắn muốn sử dụng ma pháp để cùng tên này đùa giỡn.

Đúng lúc này tên béo mập kia bắt đầu giở trò đ·ồi b·ại, muốn đưa đôi móng heo của hắn cởi đồ của Cúc Tịnh Y. Thì một tia sét ngang trời xuất thế, đánh về phía hắn. Nhưng với phản xạ của võ giả, tên béo mập này nhanh chóng lùi lại tránh thoát đòn công kích.

Đợi khi đứng vững thân hình, hắn nhìn về phía Trần Văn Tú đang mặc trên người một bộ áo choàng đen, không nhìn rõ mặt mũi lên tiếng nói rằng:

- Nửa đêm nửa hôm, các hạ đánh lén như vậy, xem ra cũng không phải là người tốt.

Trần Văn Tú nghe vậy thì mỉm cười sau đó nói rằng:

- Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ngươi ăn một mình không thấy tiếc sao. Ngươi có nghĩ chia cho ta một chén canh hay không.

Tên béo này nghe vậy thì nhìn về phía Trần Văn Tú một chút, sau đó hắn nở một nụ cười khinh bỉ nói rằng:



- Thật không nghĩ đến là người đồng đạo, có điều cô nương này ngày hôm nay ta muốn ăn một mình. Đạo hữu nếu như cảm thấy có hứng thú, không bằng lại vòng lại khách sạn đó, nơi đó vẫn còn bốn tiểu mỹ nhân đang đợi người kia kìa.

Tên béo này vừa nói vậy, Trần Văn Tú lúc này lắc đầu sau đó nói rằng:

- Xem ra vị huynh đệ này là không muốn nể mặt rồi, vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào.

Nghe Trần Văn Tú nói vậy, tên mập c·hết bầm này mỉm cười. Sau đó hắn dùng một ánh mắt gian tra, từ trong tay áo vậy mà phóng ra một loạt ám khí.

Đối mặt với việc này, Trần Văn Tú lúc này hiệu triệu ma pháp phòng ngự, tạo thành một viền chắn trước mặt mình cản hết ám khí. Rồi sử dụng lôi hệ ma pháp không ngừng công kích tên kia.

Tên béo kia lợi dụng thân thủ làm nghề trộm c·ướp nhiều năm và cảm nhận thấy Trần Văn Tú cũng chỉ là nhị tinh pháp sư. Cho nên hắn nghĩ rằng có thể trốn thoát hoặc đánh lại Trần Văn Tú.

Nhưng khi giao chiến, hắn vậy mà bất ngờ phát hiện, Trần Văn Tú lại là lôi hệ pháp sư. Loại pháp sư nắm giữ cường công mạnh mẽ nhất trong pháp thuật, đặc biệt thuộc tính của lôi chính là tốc độ khủng kh·iếp của nó.

Vậy là giao chiến chưa đến 10 phút, tên béo này trên người đã tràn đầy v·ết t·hương. Hắn lúc này thở hổn hển nhìn về phía Trần Văn Tú sau đó nói rằng:

- Vị huynh đệ này không biết có thể ngừng tay nói chuyện hay không.

Nghe kẻ này nói vậy, Trần Văn Tú lúc này vẫn có hứng thú nhìn về phía hắn sau đó nói rằng:

- Thế nào ngươi không phải là không muốn chia sẻ cô gái này cho ta hay sao.

Trần Văn Tú vừa nói vậy, tên béo kia lúc này mỉm cười sau đó chắp tay nói rằng:



- Vị huynh đệ này có lẽ là đặc cảnh của Việt Nam đi. Tại hạ chính là người của hội đồng, lần này đến đây để dò xét các sự kiện của Việt Nam. Nhưng bởi vì ngưỡng mộ Cúc Tịch Y đã lâu, nên hôm nay mới mất lý trí mà làm ra hành động này, mong huynh đệ thứ lỗi.

Nghe kẻ này nói vậy, Trần Văn Tú lúc này nở một nụ cười thú vị. Nhưng bởi vì có áo choàng che phủ, nét mặt của hắn hoàn toàn bao phủ không ai biết hắn đang nghĩ gì trong lòng. Nhìn tên béo một chút, Trần Văn Tú lại lên tiếng nói rằng:

- Ta cũng không phải đặc cảnh của Việt Nam. Bất quá ta là một giới tán tu mà thôi, lần này ta đến đây cũng vì nhan sắc của Cúc Tịnh Y. Ngươi nói xem ngươi làm ta mất hứng như vậy, ta có nên tha c·hết cho ngươi hay không.

Tên béo c·hết bầm này nghe vậy thì sững sờ một chút sau đó nói rằng:

- Hóa ra các vị là tán tu, thảo nào lại không biết đến hội đồng. Ta có thể thay các hạ giới thiệu và hội đồng, đảm bảo tương lai của các hạ sẽ sung sướng hơn làm tán tu ở Việt Nam rất nhiều.

Nghe kẻ này nói vậy, Trần Văn Tú lúc này mỉm cười, từng bước đi về phía tên này đang thở hổn hển. Nhìn hắn một chút rồi tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó hắn quay lưng lại về phía tên béo, đi về phía Cúc Tịnh Y. Lúc này cô ta còn đang nằm ngủ một cách ngon lành mà rơi vào trầm tư.

Thấy cảnh này tên béo nở một nụ cười dữ tợn, sau đó từ trong ống tay áo mấy mũi ám khí lại xuất hiện. Sau khi xác định Trần Văn Tú chỉ cách hắn mấy bước, tên này vậy mà liều mạng phòng ám khí muốn g·iết c·hết Trần Văn Tú.

Cảm nhận tiếng xé gió ở sau lưng, Trần Văn Tú lúc này nở ra một nụ cười quỷ dị. Hắn sử dụng Thất Tinh bộ cả người hắn chỉ để lại một cái tàn ảnh, sau đó tránh thoát đòn t·ấn c·ông của tên béo kia. Đợi khi tên béo này ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy Trần Văn Tú đâu.

Đối mặt với sự đáng sợ này, tên béo lập tức mồ hôi lạnh sau lưng chảy như mưa. Hắn định quay lại phía sau lưng tung ám khí, nhưng mà đã không kịp nữa. Một lưỡi kiếm đã đâm xuyên qua trái tim của hắn từ phía sau lưng.

Mãi tận khi đã xuống, hắn mới dùng những hơi thở cuối cùng của mình và một giọng nói yếu ớt lên tiếng.

- Ngươi không phải ma pháp sư, ngươi rõ ràng là cảnh giới tiên....

Nhìn về phía t·hi t·hể lạnh băng phía dưới chân mình, cùng một đống máu tươi đang từ trên thanh Quỷ Kiếm của hắn chảy xuống. Nhưng Trần Văn Tú lại không cảm thấy tội lỗi, thay vào đó là một tia hứng khởi. Có lẽ là bản tính của con trai đã trỗi dậy, sự khát máu của c·hiến t·ranh, sự vui đùa với c·ái c·hết, mới là thứ mà Trần Văn Tú muốn nhìn thấy.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.