Đến giờ ăn cơm nhưng Chu Tín Minh vẫn chưa quay lại. Bọn họ thay phiên nhau gọi điện thoại nhưng mãi vẫn không có người nghe máy, cuối cùng còn bị đội tuần tra mắng ngược lại: “Chủ nhiệm đang bận lắm, còn gọi nữa là tôi chém mấy người đấy!”
Thiếu sự che chở của giáo viên hướng dẫn, Trần Miễn cảm thấy đau đầu vì không trốn được bữa mời rượu này.
Lần này có hai đội y học về gan mật từ Nội Mông đến.
Nhà ông nội Trần Miễn ở Nội Mông, toàn bộ gia đình đều theo nghề y nên có tầm ảnh hưởng khá lớn ở Hohhot. Anh đã dự đoán trước được sức uống của những người đến từ quê nhà, nên khi vừa nghe tin họ đến, anh chỉ muốn bỏ chạy thôi.
Chắc chắn họ sẽ bắt anh uống cùng, rồi dùng đủ cách để mời rượu, chỉ cần vài vòng là anh đã bị chuốc đến say nằm gục ra bàn.
Vừa nghe tin Chu Tín Minh không thể đến, phản ứng đầu tiên của Trần Miễn là tìm Magnesium carbonate trong túi, sau đó nhắn tin cho Tiền Trầm đi làm gần đấy, bảo anh ấy nhất định phải đến cứu anh muộn nhất là tám giờ tối.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Đến lúc uống thật thì nào có chuyện anh gắng gượng được đến tám giờ chứ.
Trần Miễn ngồi tại chỗ ăn đồ ăn mà không dám nói một lời, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng các giáo sư đến từ quê nhà toàn nhắm vào bàn của Trần Miễn, kéo nhóm cấp dưới thạc sĩ của mình đến ồ ạt để mời rượu tập thể.
Mấy bác sĩ trẻ trên bàn sợ tới mức vội vàng đứng dậy nhường chỗ.
“Chủ nhiệm Chu còn đang bận việc ở bệnh viện.” Các giáo sư đã cởi áo blouse trắng, mặt mũi ai nấy đều sau lờ đờ: “Đúng là đáng tiếc, vậy nên đám thanh niên các cậu…”
Thanh niên thì phải uống tới bến mới được.
Trần Miễn ngó trái ngó phải, Đặng Thời Lãng ngồi bên trái là bạn học cùng khóa với anh, bị dị ứng rượu nặng, chỉ cần uống hai ngụm là có thể lên cơn sốc chết người. Còn Lâm Khoát ngồi bên phải là đàn anh của anh, vợ anh ấy còn đang chuẩn bị mang thai nên cũng không thể dính tới rượu được.
Trần Miễn thầm thở dài một hơi, sau đó đành đứng dậy, ly rượu vang đỏ trong tay không biết bị ai đổi thành bình chia rượu từ khi nào.
Mỗi người đến chỗ anh đều mời một ly rượu nhỏ, còn anh thì phải uống cả bình chia rượu.
"À thì..." Anh muốn nói mọi người chờ một chút.
Nhưng không kịp nói nữa rồi.
Sau khi uống liền sáu bảy bình chia rượu, đến hai người bên cạnh cũng sợ anh không chịu nổi.
Trần Miễn đặt bình chia rượu xuống, vẫn còn đủ tỉnh táo để trò chuyện một hồi với các giáo sư, chọc cho nhóm bác sĩ lớn tuổi kia cười phá lên, suy nghĩ nhanh nhạy và có trật tự rõ ràng.
Sau khi làm tròn lễ nghĩa tiễn các giáo sư về chỗ ngồi, anh mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng tiệc với vẻ mặt như thường.
“Tôi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu vậy? Tôi đi cùng anh nhé?” Đặng Thời Lãng nói rồi tính đứng dậy.
“Không cần, không sao đâu.”
Trần Miễn uống rồi tiễn người ta đi, còn Thành Hân Nhiên thì càng uống tâm trạng càng vui vẻ.
Bàn của đội quay chụp trực tiếp được sắp xếp ở góc xa nhất.
Đàn anh Đỗ rất giỏi nói mấy câu khách sáo, Thành Hân Nhiên vừa nghe dụ dỗ là uống rượu, sau khi uống liên tục vài ly, không ngờ thật sự có hiệu quả, ít nhất thì những sầu lo trong lòng cô từ chiều đều tan biến hết.
Bây giờ cô vừa uống rượu vừa ăn dưa chuột ngâm tương, thấy Trần Miễn đi ra ngoài một mình, mười mấy phút vẫn chưa quay lại.
Kể từ lúc đó, ánh mắt cô thường xuyên ngó về phía cửa một cái.
“Mắt cậu đi theo luôn rồi à?” Diệp Đường thấy cô như vậy thì buồn cười: “Đừng lo, chắc là đi đâu để trốn thôi.”
Thành Hân Nhiên đã ăn hết đồ ăn trong đĩa của mình mà anh vẫn chưa quay lại.
Thế là cô và Diệp Đường mượn cớ đi vệ sinh để rời khỏi phòng tiệc.