Kẹo Hết Hạn

Chương 22: Chương 22



Thành Hân Nhiên hắng giọng, dịu dàng nói: “Chào anh, tôi là thành viên đoàn phim ghi hình trực tiếp tại hội thảo y học. Bác sĩ Trần uống nhiều quá nên bây giờ đang nghỉ ngơi ở tầng 74 của khách sạn, tạm thời đã ngủ rồi, anh không cần qua đây chi cho phiền đâu.”

Bên kia thoáng chốc không phản ứng kịp: “Ai cơ?”

Thành Hân Nhiên giải thích mọi chuyện lại một lượt cho anh ấy rồi bổ sung: “Đợi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ bảo anh ấy liên lạc với anh ngay.”

“Cũng được.” Tiền Trầm nói: “À đúng rồi, cô họ gì?”

“Tôi... Họ Diệp.”

“Được, cô Diệp, người nhà tôi làm phiền cô rồi, cảm ơn.”

“Không sao, đây là việc nên làm.” Cô đáp.

Cúp điện thoại, Thành Hân Nhiên chậm rãi thở phào.

Cô quay đầu nhìn Trần Miễn một cái. Nhưng không biết người này mở mắt từ lúc nào?

“Tỉnh rồi à?” Cô cố gắng làm cho giọng mình có vẻ bình tĩnh và thoải mái.

Trần Miễn nhìn cô, vẻ mặt ngoan ngoãn và ngơ ngác hiếm thấy, giống như bệnh nhân còn chưa hết thuốc mê.

“Tôi là ai?” Cô hỏi.

“Người xấu.” Trần Miễn trả lời, giọng khàn khàn như bị đốt cháy, thoạt nhìn thì có vẻ anh thật sự uống quá chén rồi.

Thành Hân Nhiên nghẹn lời, cười nói: “Người xấu đưa anh lên giường nghỉ ngơi, được không?”

Vừa nói xong, cô đứng dậy định kéo anh lên giường, nhưng ai ngờ người này lại ngồi rất vững, không nhúc nhích mảy may. Không còn cách nào khác, cô đành đặt một cánh tay của anh lên vai và cổ của mình.

Nhìn thì khoảng cách từ sô pha đến giường chỉ có bốn năm bước thôi, nhưng toàn bộ trọng lượng cơ thể anh đè lên người Thành Hân Nhiên, nặng đến khó tin. Nếu không phải anh say đến mức không biết gì nữa thì chắc cô sẽ cho là anh cố tình.

Biến thành con ma men rồi mà vẫn muốn bắt nạt cô.

“Ê ê ê ê ê…!”

Trần Miễn ngã xuống giường, kéo cả Thành Hân Nhiên ngã về phía anh, sau đó còn thuận tay kéo cô vào lòng, trông vô cùng thành thạo.

Thành Hân Nhiên nép trong vòng tay anh, không rõ chuyện gì vừa xảy ra, tư thế này khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.

“Anh có say thật không đấy?”

Người này lại không nói gì, nằm nhắm mắt với nét mặt rất bình thản.

Cái gì vậy, lúc này lúc khác là sao.

Thành Hân Nhiên giãy ra khỏi lòng anh, tay với lên đầu giường để lấy chiếc khăn vừa mới thấm ướt ấm.

Không ngờ Trần Miễn lại đột nhiên vươn tay đặt lên eo cô, mà eo Thành Hân Nhiên lại rất nhạy cảm nên cô không kiềm được mà co rúm lại.

Cánh tay anh ghì chặt eo cô. Sau khi uống rượu nhiệt độ cơ thể anh tăng cao, nhiệt độ từ da anh truyền xuyên qua lớp áo, khiến cô cũng cảm nhận được sự nóng bỏng đang từ từ dâng lên.

Cô nửa nằm nửa ngồi trước ngực anh, tư thế thân mật, giống như lúc bọn họ còn hẹn hò trước kia.

Dưới ánh đèn và ánh trăng, Thành Hân Nhiên nhẹ nhàng vươn ngón tay ra, lướt nhẹ theo những đường nét trên khuôn mặt anh.

Tóc anh dài hơn trước, hơi che trán, đường nét khuôn mặt cũng trở nên góc cạnh hơn. Nhưng vẻ đẹp trai thì vẫn như ngày nào.

Ngón tay của Thành Hân Nhiên lướt qua môi anh, mềm mại và ấm nóng hơn bất cứ lúc nào, lúc ấn nhẹ xuống còn có cảm giác như ngón tay bị mút lấy.

Cô ghé sát vào ngửi thử, trên người anh không có quá nhiều mùi rượu, ngược lại vì ghé vào quá gần mà mùi nước giặt thoang thoảng như chiếm lấy hơi thở của cô.

Cơ thể cô đột nhiên trào dâng một cảm giác rạo rực khó tả.

Nhưng cô cũng phải đối diện với bản thân, cô vốn dĩ là kiểu phụ nữ thấy sắc nổi lòng tham, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Trần Miễn mặc vest đứng trong hội trường là lòng cô chưa từng ngừng cảm giác khao khát anh.

Nếu cứ thế hôn xuống thế này thì có tính là làm bậy trong lúc người ta gặp khó khăn không?

Có lẽ là do ban nãy cô cũng uống không ít nên bây giờ đầu óc không quá tỉnh táo.

Thôi kệ đi.

Cô không kìm được cúi xuống, nhẹ nhàng in đôi môi của mình xuống, sau đó từ từ vươn đầu lưỡi ướt át liếm nhẹ, rồi từ từ chuyển sang khóe môi anh. Hơi thở ấm áp của anh dần dần khiến đầu óc của cô tan chảy.

Tuyệt quá, sao hôn Trần Miễn lại sướng thế này.

Đầu óc cô lại bắt đầu suy diễn, sự khao khát khám phá cơ thể anh đã đạt đến giới hạn.

Bậy giờ thân hình dưới lớp áo vest này trông như thế nào đây, chỗ ấy của anh có lớn hơn không, có còn cứng như trước đây hay không.

Thậm chí, tay cô đã không kìm được mà trượt xuống chỗ khóa kéo quần tây của anh, cô nghĩ, nếu anh không dùng bao mà đi vào trực tiếp thì cảm giác sẽ thế nào nhỉ. Đã rất rất lâu rồi, từ rất lâu trước kia, cô đã từng có suy nghĩ như vậy.

Đối diện với Trần Miễn đang không biết gì, không hiểu sao trong lòng Thành Hân Nhiên lại không hề sinh ra một chút cảm giác tội lỗi nào. Cô thò lại gần, thì thầm bên tai anh: “Tôi là người xấu, và tôi còn muốn làm chuyện xấu hơn nữa, có được không?”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.