Không biết những người phụ nữ khác sau khi xong việc có khoảng thời gian trầm tư không, nhưng bây giờ Thành Hân Nhiên đang rất trầm tư rồi. Làm liên tục hai ngày không nghỉ, vừa rồi còn đang di chuyển mông và thắt lưng không ngừng, bây giờ cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.
Cô tự làm sạch bản thân, mặc quần áo lót vào, nửa ngồi nửa nằm trên sofa, châm một điếu thuốc.
Điếu thuốc lặng yên bùng cháy, tâm trí cô trống rỗng.
Dưới ánh trăng, ánh mắt cô xuyên qua làn khói mờ, nhìn về phía Trần Miễn vẫn đang nằm yên trên giường.
Hung khí dục dữ tợn vẫn còn cương cứng, nhưng hình như người thì đã ngủ rồi, cô có thể nghe thấy nhịp thở đều đặn của anh.
Thành Hân Nhiên bỗng nhiên bật cười, cảnh tượng này giống như một vụ bắt cóc. Vừa rồi cô thật sự điên rồi, là phần nào trong đầu cô bị hỏng mới nghĩ ra cách này để hành hạ anh thế?
Trần Miễn cứ thế nằm trần truồng ở đó, trông chẳng còn chút tôn nghiêm nào. Ánh trăng ngoài cửa sổ càng sáng hơn, chiếu lên làn da trắng xanh của anh, trông giống như một thầy giáo giải phẫu.
Một người luôn được ngưỡng mộ từ nhỏ đến lớn, giờ đây lại đang ở trong khoảnh khắc đen tối nhất của cuộc đời.
Nếu Trần Miễn thanh tỉnh lại một chút, với tính cách cứng nhắc của anh, chắc chắn sẽ không do dự mà đưa cô vào tù.
Nghĩ đến đây, Thành Hân Nhiên run tay, suýt bị thuốc lá làm bỏng. Tự thấy lương tâm cắn rứt, cô bước tới trước mặt Trần Miễn, nhanh nhẹn mặc quần áo cho anh. Vừa mặc vừa nhỏ giọng thì thầm: "Xin lỗi, tôi hứa là không có lần sau nữa, anh cứ quên hết đi."
Những sự việc đã xảy ra chứng minh rằng, mỗi khi cô uống rượu, cô sẽ làm nhiều chuyện lố bịch không có giới hạn. Lần trước uống say, giữa đêm cô đã gọi điện cho bạn trai cũ bảy tám cuộc, lần này uống say cũng làm chuyện quá đáng với bạn trai cũ say xỉn.
Phần dưới của Trần Miễn vẫn còn cứng, nặng trĩu. Cô cẩn thận mặc quần lót cho anh, cố gắng tránh để đầu ngón tay chạm vào những chỗ nhạy cảm của anh.
Vừa rồi còn ở khoảng cách gần gũi nhất với nhau, giờ lại trở nên xa lạ.
Dù sao trong lòng cô, chuyện gì ra chuyện nấy.
Sau khi dọn dẹp xong, cô tiến lại gần anh để nhìn kỹ, bỗng phát hiện mặt anh ửng đỏ, sờ trán thì thấy nóng bừng. Cô sờ vào trán mình, nhiệt độ cũng không khác mấy.
Đang lo lắng thì chuông cửa vang lên, Thành Hân Nhiên chạy ra mở cửa. Diệp Đường tựa vào khung cửa, liếc vào căn phòng tối om, nhìn Thành Hân Nhiên với ánh mắt đầy trêu chọc:
"Xong việc rồi à?"
“...”
Thành Hân Nhiên kéo cô ấy vào: "Cậu thử sờ xem, có phải anh ấy bị sốt rồi không?"
Diệp Đường tiện tay bật đèn lên, nhận lấy khăn ướt cô đưa để lau tay. Sờ lên trán Trần Miễn, chẳng phải anh đang sốt sao!?
"Sao lại thế này? Cậu làm gì mà khiến anh ấy bệnh được thế?"
Thành Hân Nhiên không nói gì, mím môi lướt điện thoại, hỏi cô ấy: "Dưới lầu tan chưa?"
"Tan gần hết rồi, mấy bác sĩ ở cùng với anh ấy cũng rút hết rồi." Diệp Đường nói: "Một lát nữa đàn anh Đỗ và mấy người khác thu dọn xong thiết bị sẽ lên đây, anh ấy thì sao?"
Thành Hân Nhiên liếc nhìn Trần Miễn, cảm giác tội lỗi bắt đầu dâng lên từng lớp trong cô, cô vô thức cắn môi: "Diệp Tử, cậu giúp tớ một việc nha."
Khi Tiền Trầm nhận cuộc gọi từ Diệp Đường, anh ấy cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, sao cô gái trước đó trong điện thoại lại nói giọng miền Nam?
Nhưng khi nghe Trần Miễn bị sốt, anh ấy lập tức không nghĩ nhiều nữa, chỉ một lòng nghĩ đến chuyện đi đón người.
Nửa giờ sau, Tiền Trầm đến tầng 74 của khách sạn.
Cửa phòng mở toang, đèn sáng trưng, khi anh ấy gõ cửa bước vào, bên trong có một cô gái đang thu dọn thiết bị, tiếng kim loại va chạm nhau khá ồn ào.
Người anh em của anh ấy nằm lẫn lộn trong đống giá đỡ và dây điện loạn xạ, trông như một đống rác bừa bộn.
Nghe tiếng động, Diệp Đường quay lại: "Anh là anh Tiền phải không?"
"Cô là cô Diệp?"
"Là tôi."
Giọng nói ngoài đời thực của cô ấy còn khác xa so với khi nói chuyện qua điện thoại.
Diệp Đường lấy đồ dùng cá nhân của Trần Miễn trên quầy Minibar: "Anh thay bác sĩ Trần giữ đồ cho tốt nhé. À còn cái này nữa." Cô ấy đưa thêm một túi giấy của Meituan, miệng túi được dập lại bằng bấm ghim.
Tiền Trầm nhận đồ, đi đến bên Trần Miễn, cúi xuống hỏi nhỏ: "Đi được không?"