Trên đường về nhà, Thành Hân Nhiên cũng bắt đầu phát sốt, cơn sốt bùng phát lên dữ dội. Nửa đêm cô bị đau mà tỉnh dậy, bụng dưới đau âm ỉ, là kiểu đau như muốn nứt toạc ra ngoài. Vào nhà vệ sinh nhìn, kỳ kinh nguyệt đến rồi, còn đến sớm hơn hẳn mười ngày.
Cô mơ màng nghĩ, chỉ mới bị đâm vài lần mà kinh nguyệt đã đến sớm, có phải cơ thể có vấn đề gì không?
Diệp Đường cảm thấy cô hoàn toàn bị sốt đến mức đầu óc mê muội cả lên rồi: "Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, do dạo này cậu mệt quá đấy."
Thành Hân Nhiên để dành tiền để làm hậu kỳ của bộ phim của mình, không bỏ qua bất kỳ cơ hội làm việc nào, đã lâu rồi cô không được nghỉ ngơi.
Trong nhà chỉ có Thành Hân Nhiên thỉnh thoảng xuống bếp, cô vừa đổ bệnh, bếp lập tức trở thành sân chơi của chú Quýt Mập nhà cô. Diệp Đường phát lòng từ bi, nấu cho cô một bát nước gừng đường đỏ, mang vào phòng cô.
Diệp Đường vốn không quen vào phòng Thành Hân Nhiên, phòng cô ít trang trí, một cái bàn làm việc lớn toàn là các thiết bị khác nhau, trông như một văn phòng thiếu hơi người.
Lúc đi học cô cũng thế, ký túc xá mấy cô gái đều tự trang trí giường màn, sàn gỗ, hận không thể biến góc nhỏ của mình thành một khu vườn đầy hoa. Nhưng giường trên bàn dưới của Thành Hân Nhiên mãi mãi đơn giản.
Lúc đầu cô ấy với Lục Duy Diệu và những cô gái khác trong phòng của Nhạc Tinh Thần, đều ngốc nghếch không hiểu, nghĩ rằng Thành Hân Nhiên ăn mặc giản dị, ít nói, học hành cực kỳ chăm chỉ, nhưng trường điện ảnh là nơi để học sao? Cô cũng không thích uống rượu, tụ tập với họ, không hợp với lối sống tập thể của họ.
Nhưng tiếp xúc nhiều mới biết, Thành Hân Nhiên là người kiên cường nhất, chịu đựng tốt nhất, hơn nữa cũng hiểu đồng cảm nhất trong số họ.
Mọi mối quan hệ trên đời đều phải được thử thách theo thời gian, trong sự tiếp xúc hàng ngày, những mặt thật sự quý giá và sáng lấp lánh mới dần dần lộ ra.
Diệp Đường mang bát nước gừng đường đỏ đặt trước mặt Thành Hân Nhiên: "Này, uống khi còn nóng đi."
"Cảm ơn cậu, Diệp Tử."
Thành Hân Nhiên ngồi dậy, nhấp từng ngụm nhỏ.
Diệp Đường ngồi bên giường cô chơi điện thoại: "Ê!" Cô ấy bỗng phát hiện ra điều thú vị: "Tớ nói cho cậu biết, bạn trai cũ của cậu cũng đang bệnh đấy. Hai người hợp nhau thật, làm một phát mà cả hai đều ốm."
"Sao cậu biết anh ấy vẫn còn ốm?"
"Anh ấy kết bạn với Văn Tĩnh trên WeChat, Văn Tĩnh hỏi anh ấy."
"Sao lại hỏi anh ấy có ốm không?" Thành Hân Nhiên không hiểu.
"Tại sao à?" Diệp Đường cố ý nói: "Vì Lương Văn Tĩnh muốn cưa cẩm anh ấy, vừa rồi còn nói với tớ là muốn đến bệnh viện tìm bác sĩ Trần nữa đấy."
"Ồ." Cô cúi đầu, tiếp tục uống nước gừng đường đỏ.
Thì cứ tìm đi.
Diệp Đường cố ý trêu cô: "Rộng lượng ghê, đạo diễn Thành, quả nhiên đàn ông sau khi đã lên giường rồi thì chẳng còn giá trị gì nữa, để người khác ngủ cũng không sao."
Thành Hân Nhiên đặt thìa xuống, rất nghiêm túc nói: "Chủ yếu là anh ấy rất kén chọn, sẽ không ngủ với bất kỳ ai đâu."
Nếu trong trạng thái tỉnh táo thì chắc chắn không đồng ý với cô, lần trước gặp nhau, bao nhiêu chuyện rối rắm cũng không có kết quả.
Một bát nước gừng đường đỏ không làm thay đổi tình trạng bệnh của Thành Hân Nhiên, chớp mắt cô đã nằm trên giường ba ngày, tình trạng không tốt lên chút nào. Uống thuốc hạ sốt thì hạ, thuốc hết tác dụng thì lại sốt, nhiệt kế đã đến mức đỉnh điểm.
Cô cũng sợ, sốt thế này chẳng phải người sẽ bị sốt đến cháy hết sao?
"Hay là chúng ta đến bệnh viện khám đi, tình hình của cậu chắc phải truyền dịch rồi, đừng để phát sinh viêm phổi nữa." Diệp Đường nhìn đồng hồ: "Đến khoa cấp cứu viện Số 3 gần đây đi."
Thành Hân Nhiên không phản đối, cô không muốn lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn.
Diệp Đường và bạn trai cô ấy cùng đưa cô đi cấp cứu.
Phòng cấp cứu của bệnh viện Số 3 nổi tiếng là lộn xộn, xuống cấp, bận rộn. Lúc nào cũng ồn ào, giống như một trại nuôi gà.
Thành Hân Nhiên gắng gượng cơ thể để đăng ký, xếp hàng chờ đợi, cứ chốc chốc cô lại sốt thêm.
Bác sĩ cấp cứu đặt ống nghe nghe qua rồi nói ngay: "Tôi sẽ kê đơn cho cô đi xét nghiệm máu rồi chụp phim ngực, tiếng phổi của cô không ổn cho lắm."
Diệp Đường nghe vậy thì hơi sốt ruột, bảo bạn trai đi lấy kết quả xét nghiệm, còn mình ở lại bên cạnh Thành Hân Nhiên.
"Hay là." Nhìn Thành Hân Nhiên bệnh tật rũ rượi ngồi xổm bên tường, co ro lại thành một khối nhỏ, cô ấy nói: "Tớ giúp cậu tìm bác sĩ Trần nhé?"
"Đừng đừng đừng đừng đừng..."