Kẹo Hết Hạn

Chương 28: Chương 28



Tất cả sự kiên nhẫn và dịu dàng đó đều là giả vờ thôi, nếu không giả vờ thì bệnh nhân người ta sẽ khiếu nại ngay.

Ở bệnh viện, chưa chết thì vẫn phải làm việc. Giọng thì khàn như cái cưa gỗ cũ, sốt cũng chưa giảm, muốn xin nghỉ ở nhà vài hôm, kết quả là giám đốc bệnh viện còn nói: "Bác sĩ Trần cứ đi làm đi, tiện thể truyền dịch được sau giờ làm luôn.”

Khổ nỗi hôm nay là ngày bệnh nhân tiếp mãi không hết, hồ sơ bệnh án viết mãi không xong, hội chẩn mãi không kết thúc, như không có giờ tan làm.

Quá là phiền phức, chắc năm xưa anh thực sự quá bốc đồng mới chọn học y mà.

Ra khỏi bệnh viện, trên đường về nhà, trời đã tối hẳn.

Nhiệt độ buổi tối dễ chịu, có nhiều người đi bộ buổi tối. Trần Miễn hòa vào dòng người chạy bộ, cảm giác cuối cùng mình cũng giống một người bình thường.

Đi trên đường, anh mới nhận ra, hai hàng cây anh đào bên đường không biết đã nở hoa từ khi nào, dưới ánh đèn đường trông như những đám mây màu hồng.

Nhìn vào những đám mây hồng ấy, trong đầu anh không kiểm soát được mà lại hiện lên những hình ảnh hơi khiêu dâm, thậm chí còn khiến phần dưới của anh cũng bắt đầu phản ứng.

Anh nhíu mày, phát ra một tiếng "chậc", rồi cúi người xuống như để che đậy.

Gần đây anh ngày càng khó hiểu về cơ thể mình, nhìn hoa anh đào bên đường thôi mà cũng có thể cương cứng? Từ khi nào anh trở nên lợi hại như vậy?

Trần Miễn dừng lại một lúc để cố gắng kiềm chế cảm giác đó. Nhưng khi không thể kiềm chế nổi, anh đành phải nhanh chóng về nhà rồi  tự giải quyết trong phòng tắm.

Đến đêm thì còn đáng sợ hơn, anh mơ thấy Thành Hân Nhiên cưỡng ép anh, rồi anh không chịu thua, quay sang ép ngược lại cô, hai người qua lại như thế không ngừng.

Cảm giác khi vào thật quá chân thật, thậm chí anh còn  có thể cảm nhận được lớp cơ bên ngoài của cô thắt chặt lại, mỗi khi anh mạnh hơn một chút, Thành Hân Nhiên lại khóc gọi anh là "chồng".

Sau khi tỉnh dậy, dương vật anh cứng đến mức chính anh cũng thấy sợ. Mấy ngày gần đây hầu như đêm nào anh cũng thế này, giấc mơ đều liên quan đến bạn gái cũ, anh hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Thời kỳ hứng tình đến muộn chăng?

Dù nghĩ thế nào, anh cũng thấy không đúng. Bây giờ cô ấy đối với anh cũng chẳng khác gì người qua đường.

Trần Miễn đã nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong những ngày này, vấn đề là nằm ở đêm anh uống say. Kể từ hôm đó, đêm nào anh cũng mơ về Thành Hân Nhiên.

Anh đã hỏi Đặng Thời Lãng và Lâm Khoát, cô gái xuất hiện trước mặt họ hôm đó nói họ mình là Diệp, nhưng ngoại hình lại giống hệt Thành Hân Nhiên.

Ngay cả Tiền Trầm cũng nói: "Không cần hỏi, cô gái ở cùng cậu hôm đó chắc chắn không phải họ Diệp, nếu họ Diệp thì chắc chắn không chăm sóc cậu đâu."

Trần Miễn bắt đầu suy luận: "Có phải là cô gái gọi điện cho cậu, giọng rất mềm mại, nhẹ nhàng, và nói tiếng phổ thông rất chuẩn không?"

"Ừm, nói chuyện rất lịch sự." Tiền Trầm trả lời.

Đến đây, trong đầu Trần Miễn tái hiện lại một câu chuyện.

Hôm đó sau khi anh mất trí nhớ, chắc chắn là Thành Hân Nhiên đã chăm sóc anh, có lẽ cô ngại không dám nói ra, nên đã nhờ bạn thân làm cái cớ.

Hiểu được tình huống này, Trần Miễn cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Dù sao thì người gặp rắc rối trước cũng không phải là anh, anh thuộc về phía bị động tiếp nhận.

Nhưng anh cũng hơi khó chịu, vì anh phát hiện ra Thành Hân Nhiên đã trở nên thản nhiên đến mức có bạn trai rồi mà vẫn có thể chăm sóc bạn trai cũ vào nửa đêm. 

Chẳng thể biết nên nói đấy là cảm giác gì nữa.

Thành Hân Nhiên truyền dịch ở bệnh viện suốt ba ngày liền, cơn sốt đã hạ, nhưng các triệu chứng nhỏ như ho và sổ mũi vẫn chưa khỏi hẳn. Cô đang ngồi trong phòng chỉnh âm, chỉnh lại các đường âm thanh, đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Lúc này có cuộc gọi đến, cứ tưởng là người giao hàng nên cô bắt máy luôn, tay liên tục lau nước mũi.

"Xin chào, anh để đồ ăn ở trước cửa phòng làm việc giúp tôi nhé. Cảm ơn."

Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó cũng vang lên vài tiếng ho: "Là tôi đây."

"Hả?" Cô kéo điện thoại ra xem, xác nhận là không biết số này: "Anh là ai?"

"Tôi là Trần Miễn."

Đã có nợ thì kiểu gì cũng tới ngày tính sổ.

Cô không nhịn được nữa bắt đầu ho khù khụ, ho mãi không ngừng.

Thành Hân Nhiên cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Có chuyện gì không?"

Anh hỏi thẳng: "Đêm đó là cô đưa tôi về phòng của các cô à?"

Hai người đều nói chuyện với giọng mũi, nghe hơi nghèn nghẹn.

Cô liếm đôi môi khô khốc, rồi thừa nhận: "Ừm... là tôi. Bây giờ anh ổn chứ? Có thấy khó chịu chỗ nào không?"

Thực ra cô đang thăm dò ý tứ của anh.

"Cũng ổn." Anh nói: "Chỉ là mấy ngày trước bị sốt nhẹ, nhưng giờ đã đỡ rồi."

Thành Hân Nhiên cố gắng nhận ra những chi tiết nhỏ trong lời nói của anh, giọng điệu khá thoải mái. Theo hiểu biết của cô về anh, anh chắc chưa nhớ ra đêm đó đã xảy ra chuyện gì.

Vậy mục đích cuộc gọi này có lẽ là để cảm ơn cô đã chăm sóc.

Nghĩ vậy, giọng của Thành Hân Nhiên cũng không còn cứng nhắc nữa. Cô khẽ ho một tiếng rồi nói: "Được rồi, vậy anh nghỉ ngơi cho tốt nhé."

Nhưng Trần Miễn lại chuyển hướng: "Cô chăm sóc tôi lúc nửa đêm, bạn trai cô không ý kiến gì à?"

Bạn trai? Thành Hân Nhiên đã quên bẵng đi rồi.

"Bạn trai nào cơ?"

"Người mà tôi thấy ở phòng ngoại khoa niệu đấy." Anh hừ thầm một tiếng. "Chẳng lẽ cô có nhiều bạn trai thế à?"

Thực sự quá oan ức, chuyện này sao lại cứ không qua được thế nhỉ.

Thành Hân Nhiên thở dài nói: "Vài ngày nữa thì anh ta sẽ không còn là bạn trai tôi nữa đâu."

Cô gần như đã ám chỉ rõ ràng, vì cô đã hứa với Lục Duy Diệu rằng trước khi chuyện này được giải quyết, cô sẽ không nói lung tung, nên chỉ có thể nói đến đây.

"Vì anh ta bị bệnh nên cô định đá anh ta à?" Trần Miễn không hiểu sao lại có chút giận dữ.

"Tôi không..."

"Giống như cô đã đá tôi hồi đó?"

Giống cái gì với cái gì cơ chứ?

Đầu của Thành Hân Nhiên bắt đầu đau, người này thực sự là kẻ ghi thù và cố chấp, nhiều năm rồi mà vẫn không thay đổi.

Điều cô ghét nhất chính là sự chất vấn của anh, trước đây là vậy, bây giờ cũng vẫn thế.

"Đúng vậy." Cô thẳng thắn thừa nhận theo ý của anh: "Phải đá chứ, mắc mấy thứ bệnh tình dục, loại người này giữ lại làm gì."

"Vậy tại sao phải đợi vài ngày? Cô còn phải chọn ngày lành tháng tốt để chia tay à? Gọi điện đá luôn đi, giống như cô đã từng làm với tôi đấy."

Thành Hân Nhiên nghĩ chẳng trách Trần Miễn lại làm việc ở bệnh viện, vì anh thực sự có bệnh.

Những thiện cảm mà cô tích lũy được đối với anh khi gặp ở phòng cấp cứu giờ đã hoàn toàn tan biến.

Cô tức giận ho mấy tiếng, giọng cũng vô thức lớn hơn: "Không liên quan đến anh."

"Đúng rồi, cô cũng biết là không liên quan đến tôi, muốn đá ai là việc của cô."

Giọng Trần Miễn mang theo sự lạnh lùng: "Nhưng đừng đến tìm tôi."

Đừng đến nữa.

Đừng chăm sóc tôi khi tôi say, đừng làm tôi dao động khi tôi đã khó khăn lắm mới vượt qua được.

Tôi không còn là người mà cô có thể gọi đến và đuổi đi như trước, cảm giác bị bỏ rơi đó, tôi không bao giờ muốn trải qua lần nữa.

Thành Hân Nhiên im lặng ở đầu dây bên kia, cô hít mũi rồi chỉ trả lời một câu: "Tôi biết rồi."



 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.