Khi xuống núi, hai người ghé vào một cửa hàng pháp bảo để mua đồ lưu niệm.
Đang xếp hàng để vào trong, dường như có bóng dáng ai đó ẩn hiện giữa dòng người đang cầu nguyện. Hương khói mịt mù, đến bóng người cũng khó mà phân biệt được. Thành Hân Nhiên như bị thôi thúc, ngẩn ngơ tìm kiếm theo bóng dáng đó nhưng rốt cuộc lại không thấy được người quen mà cô đang mong đợi trong lòng.
Thành Hân Nhiên tự chọn cho mình một sợi dây đeo tay kết kim cương màu đen, đính thêm một mảnh đá thạch anh hồng trong suốt.
Trong lòng cô thầm chúc: “Sinh nhật vui vẻ. Hy vọng mình có thể gặp được một người khiến mình khó nén nổi tình cảm vào thời điểm tốt nhất.”
Vừa mới nghỉ ngơi ở nhà được vài ngày, Trần Úc Sâm đã liên lạc với cô. Gần đây anh ấy than rằng sức khỏe không tốt nên chỉ có thể ăn những món ăn nhẹ. Vì vậy, Thành Hân Nhiên đã chọn một quán cháo nồi đất Triều Sán.
Quán cháo nồi đất này rất biết cách làm ăn, toàn bộ quá trình nấu cháo đều tự phục vụ. Khi Thành Hân Nhiên đang tập trung vào việc nấu cháo thì Trần Úc Sâm thong dong đến muộn, tay còn cầm một túi đồ mua sắm và đưa cho cô.
“Đồ gì thế?”
“Mở ra xem đi.”
Thành Hân Nhiên mở túi và nhìn thấy một cuốn sách được ký tên từ một trăm nhà làm phim từ Hiệp hội Điện ảnh Hàn Quốc. Cô lật qua vài trang, thấy có chữ ký của Bong Joon-ho, Lee Chang-dong, Park Chan-wook và nhiều người khác.
Trong khoảnh khắc đôi mắt cô như ngập tràn sao sáng với đầy vẻ ngưỡng mộ.
“Sao cậu có được cái này vậy?” Cô phấn khích vô cùng.
Trần Úc Sâm bĩu môi, việc này đối với anh ấy cũng không khó gì: “Lấy từ nhà tôi.”
“Cậu tặng tôi à?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao?” cô hỏi.
Dựa vào sự hiểu biết qua nhiều năm, Thành Hân Nhiên hiểu rõ Trần Úc Sâm thuộc vào loại keo kiệt cấp cao, dù có tiền trong túi cũng không bao giờ móc ra một đồng. Chuyện này phải có gì đó bất thường, chắc chắn anh ấy có việc cần nhờ cô.
“Có chuyện gì được chứ?” Trần Úc Sâm thong thả ung dung gạt bỏ hết phần rau mùi trong cháo ra và chậm rãi trả lời: “Chỉ là chuẩn bị vào đoàn phim thôi.”
Thành Hân Nhiên đặt cuốn sách trong tay xuống kèm theo biểu cảm có phần cảnh giác.
Trần Úc Sâm ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có một tin tốt và một tin xấu. Cậu muốn nghe tin nào trước?”
Biết ngay là không có chuyện tốt đẹp gì.
“Tôi có thể không nghe được không? Không muốn mắc vào bẫy của cậu đâu.”
“Giúp đỡ chút đi, doanh nghiệp nhỏ này chỉ trông cậy vào cậu thôi. Tôi sắp phải quay về Mỹ một chuyến.” Anh ấy chỉ nhắm đến Thành Hân Nhiên để nhờ vả.
Thành Hân Nhiên nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh ấy, cẩn thận xác định có bao nhiêu phần trăm là thật trong lời nói của Trần Úc Sâm. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Trở về là để giải quyết vấn đề hội đồng quản trị của Trung Tuấn đúng không?”
Trần Úc Sâm không trả lời thẳng: “Đúng là nhiều việc quá, ở bên này ngoài cậu ra thì những người khác tôi không yên tâm được.”
Nói xong, anh ấy nhìn Thành Hân Nhiên bằng ánh mắt thành khẩn.
Ngay cả Trần Úc Sâm cũng biết rằng Thành Hân Nhiên là người yếu mềm không chịu sự cứng rắn. Khi có việc cần nhờ vả cô, chỉ cần xuống nước nói những lời nhẹ nhàng là có thể kiểm soát được cô hoàn toàn.
“Ừm, tôi biết rồi.” Thành Hân Nhiên cuối cùng cũng thành công rơi vào bẫy: “Cậu nói tin tốt cho tôi trước đi.”
“Đạo diễn Viên đã đồng ý để cậu làm đạo diễn nhóm B. Tôi đã nói chuyện với nhà sản xuất, họ trả thù lao rất khá và đội ngũ làm việc toàn là những người trong đoàn cậu quen biết, đảm bảo cậu sẽ làm việc thoải mái.”
“Thế còn tin xấu?” cô hỏi.
“Phó đạo diễn của nhóm B là Đàm Tiệp.”
“Ồ.” Biểu cảm của Thành Hân Nhiên trở nên ôn hòa hơn nhiều, còn tưởng là chuyện gì tồi tệ lắm: “Cũng được, tôi đã hợp tác với anh ấy rồi nên tôi hiểu tác phong của anh ấy. Cậu để anh ấy dưới quyền tôi cũng hợp lý.”
“Tôi còn chưa nói xong.” Trần Úc Sâm đặt bát xuống.
“Còn gì nữa?”
“Lần này địa điểm quay của chúng ta là Tam Viện.”
...
*Rắc rắc*
Thành Hân Nhiên như thể nghe thấy âm thanh hóa đá của chính mình.
Nhìn thấy biểu cảm của Thành Hân Nhiên, Trần Úc Sâm không nhịn được cười. Trong nụ cười có chút hả hê, thậm chí khẩu vị của anh ấy cũng trở nên tốt hơn không ít.
“Không phải chứ.” Thành Hân Nhiên cảm thấy khó hiểu: “Bắc Kinh có nhiều bệnh viện như vậy, tại sao nhất định phải quay ở đó? Tôi có thể liệt kê cả đống nhược điểm đây: không có chỗ đậu xe, không lắp được hệ thống điều khiển chính, không gian quá nhỏ mà người thì quá đông. Hơn nữa, đâu phải là cậu không biết, tôi với...”
“Tôi thực sự không cố ý đâu.” Bản thân Trần Úc Sâm cũng cảm thấy tình cảnh của Thành Hân Nhiên thật trớ trêu: “Phòng hành chính của Tam Viện thấy tiền là mắt sáng rực, có tiền là họ cho quay ngay. Thậm chí còn chủ động mời chúng tôi đi uống rượu và hỏi xem tôi có cần bác sĩ của họ làm diễn viên quần chúng không. Cậu bảo tôi phải lựa chọn thế nào?”
Thành Hân Nhiên thở dài một hơi rồi đưa tay lên trán, trong đầu cô chỉ vang vọng câu nói đó của Trần Miễn: “Đừng đến tìm tôi nữa.”