Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 20: Chương 20



“Hàn Duy Trung bị phụ thân mắng, thầm hận ta, không chỉ không cho phép ta về nhà thăm người thân, thậm chí càng đánh chửi ta nhiều thêm. Vì muốn tìm niềm vui, hắn treo ta ở phòng chứa củi, thậm chí, thậm chí hôm nay hắn say rượu, còn buộc ta cởi quần áo cùng với chó…”

Tiếng khóc của Khương Thục bị nghẹn trong cổ họng, rốt cuộc không nói được nữa.

Nước mắt của nàng lẫn với m.á.u ở trên mặt, dần dần khiến cho băng gạc trên đó cũng đỏ bừng.

Khiến cho người kinh hãi.

Ta đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ lên lưng nàng, thấp giọng an ủi: “Đừng khóc, khóc nữa miệng vết thương vỡ ra sẽ càng khó chịu.”

Khương Thục lại đẩy ta ra.

“Lý Cẩn, ngươi đi đi, tội g.i.ế.c chồng một mình ta gánh vác là đủ rồi.”

“Ta vốn cho rằng, Ngũ muội bị dìm c.h.ế.t là bởi vì nàng ly kinh phản đạo… nhưng hiện giờ ta phát hiện là ta đã sai rồi! Ta mười phần sai”

“Năm mười lăm tuổi ta cập kê, ta có tiếng ôn cung thục thận, nhưng nơm nớp lo sợ làm người quy củ nhiều năm như thế, cuối cùng lại sao đây? Cuối cùng không phải là không sống nổi ư?”

“Đoan trang thành thục như vậy có ích lợi gì chứ? Nhu thuận ôn lương có ích lợi gì?”

Khương Thục vừa khóc vừa cười, khuôn mặt chưa bị băng gạc bao bọc rơi huyết lệ.

“Còn chẳng bằng hoàn toàn phản loạn một lần, nói cho người của toàn kinh thành này biết! Hàn Duy Trung sau khi say rượu vô cớ đánh ta, vì thế nên ta g.i.ế.c hắn!”

“Hình phạt treo cổ! Chém đầu! Lăng trì! Cho dù quan phủ phán định thế nào! Khương Thục ta đều chịu!”

Nhìn Khương Thục trong trạng thái điên khùng, ta theo bản năng lắc đầu: “Ta là muốn cứu ngươi mới trèo tường….”

Khương Thục xua xua tay, ý bảo ta chạy nhanh đi!

Nàng ngẩng cao đầu lên, lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa ở khuê phòng răn dạy muội muội.

“Lý Cẩn, ta lớn hơn muội ba tuổi, muội hẳn phải gọi ta một tiếng tỉ tỉ.”

“Tỉ muội có thứ tự, ngươi phải nghe lời ta nói mới được!”

“Ngoan, đi đi!”

Giọng nói của nàng dần thấp xuống, lấy ra một ngăn bí mật khác ở đầu giường một con hổ bằng vải được khâu rất cẩn thận, “Đây là búp bê vải A Viện làm khi còn sống, ta vẫn luôn giữ, nếu có cơ hội ngươi hãy đặt trước mộ của Lý Thược đi… Còn nữa, ta không ngờ Lý Thược sẽ… Rất xin lỗi, là ta nợ nàng ấy.”

Trong tay ta cầm lấy con hổ nhồi bông, đang do dự có dùng lực của nội đan, đánh bất tỉnh Khương Thục rồi cõng nàng chạy trốn hay không.

Đột nhiên trong tranh cuộn lại truyền ra tiếng cười khô khan của Hồng Nương, “Cái kia, có lẽ, ta có cách?”

Khương Thục giật mình nhìn tranh cuộn: “Ai? Ai đang nói chuyện?”

Ta chỉ cảm thấy nổi giận đùng đùng, trong lòng mắng chửi người nói vài tiếng, sau đó mới miễn cưỡng nhịn được.

Ngươi có biện pháp ư?

Ngươi có biện pháp mà vừa rồi còn giả c.h.ế.t với Thôi Oanh Oanh?

14.

Từ tranh cuộn đột nhiên truyền ra tiếng cười khô khan của Hồng Nương:

“Kinh thành ở dưới chân thiên tử, chỉ cần là viên chức đã từng chính thức nhậm chức, đều được che chở bởi lực lượng xã tắc.”

Tôi Oanh Oanh bị lão hoà thượng Phổ Cứu kia làm cho bị thương không nhẹ, rốt cuộc vẫn là Hồng Nương đáp lời.

“Hồng Nương không phải không nghe lời sai bảo của tiểu thư, mà thân là yêu quái, không thể động thủ đối với hắn.”

Hồng nương đầu tiên là hành lễ đối với Khương Thục, lúc này mới nhìn sắc mặt của ta để giải thích, vừa nhìn xác c.h.ế.t của Hàn Duy Trung nuốt nước miếng.

Ta nhìn động tác nuốt nước miếng của Hồng Nương, lát sau đã hiểu rõ: “Ngươi muốn ăn hắn ư?”

“Có thể không?” Hồng Nương giống như một đứa trẻ đã làm sai truyện, nhỏ giọng dỏ hỏi.

“Ta đang định đồng ý, bên tai lại truyền đến giọng nói trong trẻo của Tự Diệu: “Đừng nóng vội đồng ý hoạ yêu này”

Là Tự Diệu ư?

Ta hơi kinh ngạc mà nhướng mày, nỗ lực nghĩ lại số ít tiểu thuyết về yêu quái liêu trai các thứ, moi hết ra cũng không nhớ pháp thuật này là cái gì.

“Mượn dùng nội đan truyền âm ngàn dặm, chỉ là pháp thuật nhỏ mà thôi.” Tự Diệu tựa như cảm giác được nghi hoặc của ta, “Tỉ tỉ đừng kinh ngạc.”

Tiếp theo, giọng nói của Tự Diệu dần dần nghiêm túc: “Người đã từng là viên chức, cho dù đã c.h.ế.t rồi, trong cơ thể cũng vẫn còn sót lại chút lực được xã tắc che chở, đồ vật này đối với phàm nhân không có tác dụng gì, nhưng đối với yêu quái lại là đại bổ, hỏi hai cái hoạ yêu này đổi chút lợi ích đã, không thể cho không bọn họ được.”

Ta do dự: “Làm như vậy có quá tính toán không? Hồng Nương dù chưa xuất lực nhưng cũng một đường theo ta, cung cấp không ít trợ lực.”

“Tỉ tỉ là người tốt…” Tự Diệu bất đắc dĩ cười, sau khi cười, ngữ điệu vẫn nghiêm túc như cũ, “Đây không phải là tính toán, đây là giao dịch.”

“Kể từ khi ta nhập hồng trần rèn luyện, ta phát hiện ra hầu hết nữ tử đều xấu hổ khi nói với bạn bè về lợi ích, luôn luôn cảm thấy giao tình giữa quân tử nhạt nhẽo như nước, giao tiếp với tiểu nhân lại có lễ. Nóng lòng tranh thủ lợi ích, rất nhiều nữ tử lại coi đó là thô tục, là bất nhã, khó coi, là hành vi của tiểu nhân, chỉ có những nữ tử kém cỏi mới có thể như thế.”

“Nhưng mà, Lý Cẩn, tỉ nghĩ cẩn thận lại xem, nước trong dù uống nhiều có thể no bụng được không? Nhưng rượu mật ong đối với phàm nhân lại không giống, một ly không no bụng, nhưng hai ly, ba ly thì sao?”

Ta híp mắt lại, tĩnh tâm nghe Tự Diệu dạy bảo.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.