Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 24: Chương 24



Lý Chương thấy tam muội không trả lời, tự suy đoán mà nói: “Ngươi cùng với Tưởng thế tử cãi nhau sao? Một mình ra ngoài ư?”

“Phu thê ở cùng một mái nhà, đầu giường cãi nhau đuôi giường làm lành,” Hắn dỗ dành vỗ vỗ cánh tay của Tam muội, lải nhải nói, “Muội từ xưa tới giờ là người hiểu chuyện nhất trong số các tỉ muội, nên xin lỗi Tưởng thế tử, cúi đầu xuống một chút, nếu là ngươi xấu hổ, vi huynh có thể mang ngươi đi tìm thế tử để nhận lỗi…”

Vừa vặn, còn có thể thừa dịp cơ hội này, thăm hỏi tin tức của Tưởng Cửu Tư.

Nhìn xem phủ Xương Bình Hầu có thể nỗ lực một chút vì em vợ chính thức này hay không.

Lý Chương cẩn thận cân nhắc lợi hại trong lòng, trên mặt lại ôn hoà.

“Ca ca” Tam muội trước mặt nhẹ giọng mở miệng, ngắt lời hắn.

Trong đáy mắt của Lý Chương hiện lên vẻ không vui.

Sau khi Tam muội xuất giá, đã trả lại giáo dưỡng ma ma tất cả các lễ nghi khuê các hay sao?

Lời nói của nam nhân, nữ tử làm sao được chen vào?

Hắn đang định răn dạy muội muội không hiểu chuyện trước mặt, bụng dưới chợt lạnh.

Một chiếc d.a.o róc xương đ.â.m vào bụng nhỏ, lưỡi d.a.o xuyên thấu toàn bộ khoang bụng, m.á.u ròng ròng trào ra, nhuộm quan phục màu đỏ nhạt thành màu đỏ thẫm.

Lý trương từ chỗ ngồi trên xe ngựa lật xuống dưới, thân thể chịu lạnh run rẩy, bụng dưới của hắn chảy đầy m.á.u tươi.

Thiếu nữ trước mắt nắm lấy chuôi d.a.o lộ ở bên ngoài bụng hắn, lại đưa lưỡi d.a.o vào thật sâu.

Lý Chương hoảng sợ che bụng, dường như không tin là lưỡi d.a.o đã hoàn toàn đi vào bụng.

Khắn hiếm khi kêu khuê danh của muội muội nhà mình: “Lý Cẩn, vì sao…”

“Bởi vì, ta ghen ghét với ngươi!”

Giọng nói của Lý Cẩn có vẻ rất bình tĩnh, không hề có sự kích động khi g.i.ế.c người.

Cơ thể Lý Chương run rẩy, “Đừng g.i.ế.c ta… Đừng g.i.ế.c ta…”

Lý cẩn giống như không hề nghe thấy lời khẩn cầu của hắn, chỉ quan tâm đến lời nói của mình:

“Trưởng tỉ tên là Lý Lăng, Nhị tỉ tên là Lý Thược, ta tên là Lý Cẩn, chỉ là loài hoa cỏ mà thôi.”

“Nhưng mà ca ca, phụ thân lại đặt tên cho ngươi là Lý Chương.”

“Diệm thượng vi khuê, bán khuê vi chương. Một cái tên bao nhiêu thâm ý và lời chúc phúc chứ. Sao ta có thể không ghen ghét chứ?”

Chiếc d.a.o róc xương sắc nhọn bị Lý Cẩn rút ra, mai nở nhị độ mà tiếp tục thọc vào trong bụng Lý Chương.

Cho đến khi lút cán.

“Kể từ khi ngươi ba tuổi đã được phụ thân cầm tay dạy vỡ lòng, lớn hơn một chút lại bái sư là đại nho đương thời, có thể bất cứ lúc nào thỉnh giáo học vấn, giấy và bút mực lại càng là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, ba tỉ muội chúng ta lại chỉ có thể chen chúc ở hậu viện dùng chung một sư phụ nơi khuê phòng, ngay cả trưởng tỉ muốn đọc mấy quyển sách cổ cũng phải thừa dịp ngươi có tâm trạng tốt đi mượn ngươi để đọc. Sao ta có thể không ghen ghét chứ?”

“Từ khi ngươi mười lăm tuổi đã có thể tự do ra vào Lý phủ, thậm chí có thể không mang theo hạ nhân. Ba tỉ muội chúng ta chỉ có thể hoạt động trong tường cao đại viện, mặc dù thế, vì sợ bại hoại gia phong, đi đến đâu cũng có nô tì cận thân hoặc ma ma theo dõi sát sao. Sao ta có thể không ghen ghét chứ?”

“Khi ngươi mười sáu tuổi, ngươi làm văn chương, có người cùng trường mượn dùng vài câu, ngươi không vui, phụ thân lập tức dâng thư, làm ầm ĩ việc này tới trước mặt thiên tử, muốn vì ngươi đòi công bằng. Nhưng mà trưởng tỉ tự tay viết sách lược trị thuỷ, ngươi công khai chiếm đoạt, nàng không vui, phụ thân lại tát cho nàng vài cái, bức nàng thắt cổ. Sao ta có thể không ghen ghét chứ?”

“Khi ngươi mười bảy tuổi, ngươi cưỡng bức tì nữ trong nhà, đối phương có thai, phụ thân cho rằng nàng dạy hư đàn ông, đánh c.h.ế.t nàng, muốn che giấu chuyện này. Nhưng mà nhị tỉ cùng với Khương ngũ tiểu thư tương giao, phát sinh từ tình cảm, giữ gìn lễ pháp, chưa bao giờ làm chuyện gì khác người, phụ thân lại nổi giận lôi đình, cho rằng nàng làm nhục thanh danh Lý thị, sau khi nàng tự sát thì qua loa mà chôn nàng ở bên cạnh đại tỉ. Sao ta có thể không ghen ghét chứ?”

Đôi mắt của Lý Chương mất đi ánh sáng, dần dần ảm đạm.

Âm thanh của hắn cũng càng ngày càng mỏng manh: “Nhưng mà, nhưng mà ta là con vợ cả duy nhất của phụ thân, lại là vào Hàn Lâm Viện…”

“Tài nguyên gia tộc hướng về người hữu dụng nhất, chẳng lẽ là sai ư…”

“Lạnh quá… Vì sao ta phải chết…. Ta mới vừa được đề bạt làm chính tứ phẩm học sĩ hầu đọc chưa đến một năm, tiền đồ vô lượng…”

“Ta không muốn chết… Ta không muốn chết…”

Lý Cẩn hờ hững nhìn, trên mặt lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, từ trên nhìn xuống đối với huynh trưởng ruột thịt của mình đang nuốt xuống một hơi cuối cùng.

“Lúc đầu trưởng tỉ và nhị tỉ cũng không muốn chết.”

“Nhưng các nàng lại hương tiêu ngọc vẫn vì sự bức bách của đao kiếm.”

“Hiện tại, ta làm d.a.o thớt.”

“Đến phiên ngươi, con vợ cả của Lý gia, Chính tứ phẩm học sĩ hầu đọc, triều đình tân quý, mặc người xâu xé.”


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.