Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 41: Hoàn chính văn



26. (Đại kết cục)

Tới gần hẻm nhỏ của phủ Xương Bình Hầu, ánh mặt trời chiếu vào tuyết đọng phía trên, khúc xạ ra ánh sáng màu xanh.

Áo choàng da bạch hồ đã cho Ngộ Sinh, bởi vậy đêm qua khi đi ra ngoài ta đã đổi áo khoác da chồn tía.

Nhưng mà, khi nhìn về phía cuối hẻm nhỏ, Yến Khung Khanh đang cầm trường kiếm đợi ta, ta lại cảm thấy từng trận cảm giác lạnh lẽo tận xương chậm rãi bốc lên, thân thể giống như rơi vào hầm băng, ngay cả tóc cũng sắp dựng thẳng.

Vẻ mặt chán ghét của Yến Cung Khanh nhìn chằm chằm vào ta, giống như nhìn chằm chằm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.

“Lý Cẩn,” Nàng chậm rãi rút kiếm ra. “Thân là phàm nhân, không ngờ ngươi lại hiệp trợ đại yêu Thao Thiết, nhiều lần làm ra huyết án ở kinh thành, ngươi có nhận tội không?”

“Ta không nhận tội.”

Ta đúng là sợ thanh kiếm kia của Yến Cung Khanh, nhưng ta cũng không muốn tuỳ ý nhận nước bẩn hắt lên mặt ta.

Chậm rãi phun ra một ngụm buồn bực ra, giọng nói của ta bình tĩnh, tiếp tục nói: “Là bọn họ áp bức ta cùng với các nữ tử khác trước, mới nhận được tai hoạ.”

Vẻ mặt của Yến Cung Khanh bất ngờ giống như trường kiếm sắc bén trong tay nàng ta.

“Ta từ trong miệng của Lý phủ cùng với phủ Xương Bình Hầu, nghe được một ít chuyện của ngươi,” giọng nàng tràn ngập khinh thường, “Ngươi đúng là có nhận chút đau khổ, nhưng đây chính là lý do ngươi cùng với Thao Thiết kia quậy vào cùng một chỗ sao?”

“Một ít khổ sở ư?” Ta cười lạnh nhìn Yến Cung Khanh, “Những đau khổ đó ngươi chỉ cần nếm một ngày, tin tưởng ta đi, ngươi sẽ còn điên hơn cả ta.”

“Còn định giảo biện ư, gàn bướng hồ đồ!” Yến Cung Khanh ngước mắt, đưa ra kết luận đối với ta, “Mất công ta thấy ngươi cứu đứa trẻ kia, còn coi ngươi là người tốt.”

Tay của ta vừa mới sờ đến vỏ Thần Thuật đao trong ngực, trên cổ đã lạnh.

Yến Cung Khanh phát sau mà đến trước, thanh kiếm đã đặt ngang trên cổ ta.

Tử vong gần trong gang tấc, trong lòng còn chưa kịp có phản ứng gì, làn da lại phản ứng trước, nổi lên không ít gân.

“Ngươi biết sai chưa?” Yến Cung Khanh một chiêu đã chế trụ ta, một lần nữa quát hỏi.

Ta không muốn nói nhiều với nàng, trực tiếp mở miệng: “Ngươi g.i.ế.c đi!”

“Tu sĩ Long Hổ Sơn không lạm sát người vô tội,” Yến Cung Khanh cao ngạo nói, “Ta cùng với sư huynh muốn bắt Thao Thiết kia về sơn môn vấn tội, còn ngươi… ở lại nơi này là một tai hoạ ngầm, g.i.ế.c thì lại có vẻ như tu sĩ Long Hổ Sơn của chúng ta tàn nhẫn, tử tội có thể tránh, nhưng tội sống khó tha…”

Nàng nói xong, thân kiếm quay cuồng.

Từ sau đầu truyền đến nỗi đau kịch liệt, trước mắt ta tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Khi ta tỉnh lại, phát hiện đầu của mình dốc xuống, đang ghé vào giữa đồng ruộng hoang vu.

Ta vuốt cái gáy đang đau đớn vô cùng của mình, không kịp mắng mỏ Yến Cung Khanh, cũng không kịp gỡ bùn đất cùng với cỏ khô trên người, mà là giống như điên loạn chạy về phía quan đạo.

Tự Diệu!

Hai đạo sĩ thối Long Hổ Sơn là muốn xuống núi để bao vây tiễu trừ Tự Diệu!

Lúc này đúng là mùa đông, đang thời gian nông nhàn, trên quan đạo hầu như không có bóng người, ta chạy một hồi lâu mới thấy một tửu quán nho nhỏ.

Vọt vào tửu quán, nắm lấy tiểu nhị, ta lạnh giọng hỏi hắn: “Đây là đâu?”

Tiểu nhị bị vẻ dữ tợn trên mặt ta doạ cho sợ hãi, “Nơi này là nơi giao giới giữa huyện Kinh Hồ và huyện Long Trì.

Ta nghe vậy, chỉ cảm thấy choáng váng một trận.

Kinh Hồ cùng với Long Trì đều ở phía Bắc Trực Lệ, cách kinh thành khoảng hơn 500 dặm.

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Yến Cung Khanh là đồ tiện nhân đáng chết!

Không ngờ mang ta ra khỏi kinh thành, ném ở nơi giao nhau giữa Kinh Hồ và Long Trì.

May là thần thuật đao và hộp bách bảo của ta cũng không bị Yến Cung Khanh lấy đi, trong lòng ta nóng như lửa đốt mà lấy ra một thỏi hai mươi lượng hoàng kim, đưa cho tiểu nhị của tửu điếm: “Mang cho ta con ngựa tốt nhất lại đây, còn lại cho ngươi!”

Cưỡi ngựa nhanh khoảng một ngày một đêm, ta mới chạy về kinh thành.

Nghênh đón ta là tuyết trắng che trời lấp đất, cùng với phủ Xương Bình Hầu bị đốt gần như thành đất trống.

Ta không kịp nghĩ nhiều, nắm lấy thần thuật đao, sau khi xuống ngựa, mờ mịt tìm kiếm trong đống gạch ngói phế tích.

Không có Tự Diệu

Không có Yến Cung Khanh

Không có Pháp Giáng Xuân.

Thậm chí không có cả người của phủ Xương Bình Hầu

Chỗ giếng nước của phòng bếp lớn đột nhiên truyền ra một tiếng động lớn, dường như ở sâu bên trong có người.

Ta vội vàng chạy qua đó, móc ra từ hộp bách bảo một cái dây thừng, cố gắng kéo người đang trốn trong giếng nước ra.

Là Ngộ Sinh.

Ngộ Sinh mặt xám mày tro bò theo dây thừng đi lên, trong tay còn ôm một con thú nhỏ giống như chó đen, thân thể còn ấm áp.

Chiếc áo choàng bạch hồ ta cho nàng đang khoác trên người, đã bẩn đến nỗi nhìn không ra màu của nó.

“Có hai đạo sĩ, một nam một nữ xông vào tiền viện, bọn họ nói tỉ tỉ Tự Diệu là yêu quái, tỉ tỉ Tự Diệu đánh nhau với bọn họ.” Ngộ Sinh gào khóc, “Muội thấy thế không tốt, vì thế đã trốn vào giếng nước bỏ đi ở phòng bếp lớn… Đôi nam nữ chó má kia liên thủ, đánh tỉ tỉ Tự Diệu về nguyên hình. Người nam nói muốn lấy nội đan của tỉ tỉ Tự Diệu, người nữ nói là không được, phải làm cái gì mà thẩm phán, sau đó hai người cãi nhau vì nội đan, cãi nhau rồi thành đánh nhau,... Khi bọn họ nội chiến thì không hề thu tay lại, người nam không biết dùng thuật pháp gì mà thiêu sạch phủ đệ… Bọn họ càng đánh càng đi xa, ta nhân cơ hội kéo tỉ tỉ Tự Diệu trở lại…

Trong lòng n.g.ự.c của Ngộ Sinh là Tự Diệu ư?

Ta run rẩy đặt ngón tay lên mũi của con thú nhỏ, cảm nhận được hơi thở mỏng manh.

Tự Diệu còn sống.

Sống là được rồi.

Cho dù thế nào, chỉ cần sống là có hy vọng!

“Lý tỉ tỉ, tỉ muốn đi đâu? Ta… ta có thể đi theo tỉ không?”

Ngộ Sinh thấy ta dùng áo khoác da chồn tía ôm lấy Tự Diệu, run rẩy kéo ta lại.

Ta lắc lắc đầu, đưa cho Ngộ Sinh mấy nén vàng mà Thôi Oanh Oanh đã cho ta, “Ta phải đi xin thuốc cho Tự Diệu, chữa khỏi cho nàng, còn phải tu hành Tham Đồng Khế, còn phải đi Long Hổ Sơn trả thù… Không thể mang muội đi cùng được, vàng này ngươi cầm lấy, đi tìm Trương lão phu nhân của Trương phủ, nói là người mà con dâu của bà ấy là Thôi Oanh Oanh mua tới để chăm sóc bà. Trương lão phu nhân sẽ nhận ngươi.”

Nhìn theo bóng dáng Ngộ Sinh biến mất ở đầu hẻm, ta không do dự nữa, quyết đoán lên ngựa, mang theo Tự Diệu rời khỏi kinh thành.

Tuyết lại tiếp tục rơi trong màn trời xanh trắng.

Thiếu nữ phóng ngựa đi trước, quấn chặt áo khoác da chồn tiais, không chịu dừng lại trong tuyết trắng tựa như thấu kinh lưu ly.

Nàng không có quê hương, không có trần duyên, không có điểm đến.

Trong trời đất mênh mang, một mảnh trắng xoá, trừ bỏ Trần Thuật đao cùng với hộp bách bảo trong ngực, cũng chỉ có một mình nàng, cùng với tiểu thú trong lòng n.g.ự.c với duyện phận dây dưa không dứt.

(Hết phần chính văn)


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.