Không Thể Ly Hôn - Nguyệt Hạ Ô Vưu

Chương 14: Phát sóng trực tiếp



Giờ tan làm là năm giờ rưỡi, giờ hẹn cũng là năm giờ rưỡi. Ứng Nghê nhờ Hiên Tử đến sớm hai mươi phút để thay ca, nhìn thấy hai chữ “Mơ đi” được gửi lại ngay lập tức từ phía đối diện, cô biết mình không nên nhờ vả Hiên Tử.

Mâu thuẫn về trà sữa trân châu viên thạch trong mắt cô còn nhỏ hơn hạt vừng, căn bản không đáng nhắc tới. Nhưng cô không nghĩ ra được lý do nào khác khiến Hiên Tử ghét mình.

Mãi cho đến mấy ngày trước, một anh chàng quản lý mạng thường xuyên đến mua trà sữa đã tỏ tình với cô, Hiên Tử đứng bên cạnh nắm chặt giẻ lau, nghiến răng nghiến lợi. Cô mới chợt hiểu ra rằng trà sữa trân châu viên thạch chỉ là mâu thuẫn bề nổi.

Anh chàng quản lý mạng bị từ chối buồn bã rời đi, Ứng Nghê quay đầu nhìn Hiên Tử. Mắt cậu ta đỏ hoe, cô có chút muốn cười, và thật sự không nhịn được: “Cậu là gay à?”

Đáng lẽ ra phải nhận ra sớm hơn.

Vì khuôn mặt xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn, đàn ông luôn rất bao dung với Ứng Nghê.

Hiên Tử là một ngoại lệ.

Hiên Tử phẫn nộ: “Không được sao! Cô kỳ thị à?”

“Được được, yêu đương tự do mà.” Ứng Nghê liên tục gật đầu.

Hiên Tử tức giận đến mức muốn mọc thêm hai con mắt để trừng cô: “Đều tại hồ ly tinh chết tiệt nhà cô!”

Ứng Nghê bị cậu ta chọc cười, “Ha ha ha cảm ơn lời khen nha.”

Hiên Tử tức giận đến mức dậm chân bình bịch, càng không muốn để ý đến cô nữa.

Biết thế hôm đó đã không cười, an ủi cậu ta một chút thì có lẽ hai người đã hóa giải được mâu thuẫn, dù sao thì khi người ta buồn cũng là lúc dễ gần gũi nhất.

Ứng Nghê thỉnh thoảng, thật sự chỉ là thỉnh thoảng, mới suy nghĩ tại sao mình không có bạn bè.

Nhìn bề ngoài, thời đi học là do cô kiêu ngạo, hống hách, còn sau khi ra ngoài xã hội thì là do nghèo.

Nhưng suy nghĩ kỹ thì không phải vậy.

Là bởi vì tất cả cảm xúc của cô đều thể hiện trên mặt, không vì nể mặt ai, không vì điều gì đó không tốt mà trái với ý muốn của mình để làm ra vẻ “hòa đồng”.

Cộng thêm vẻ ngoài lạnh lùng, dễ nổi nóng, không thích giao tiếp, người lớn sau khi trưởng thành đều có xu hướng tránh hại tìm lợi, vì vậy càng khó tìm được người cùng tuổi để buôn chuyện, mắng sếp, cuối tuần đi dạo phố xem phim.

Cô có cần bạn bè không?

Không biết.

Cô biết là mình không thể thay đổi tính khí của bản thân.

Bởi vì cô cảm thấy không có gì cần phải thay đổi.

Ứng Nghê xóa khung chat với Hiên Tử, quay sang nhờ đồng nghiệp làm cùng hôm nay giúp cô đổi ca, lần sau sẽ bù lại.

Vị trí cô gửi không phải ở tiệm trà sữa, mà là một tòa nhà văn phòng cách đó hai trăm mét.

Ứng Nghê dùng mu bàn tay che trán để chắn nắng, mùa hè ngày dài đêm ngắn, đã gần sáu giờ mà ánh hoàng hôn vẫn chói chang.

Cô đến điểm hẹn sớm năm phút, bước vào đại sảnh tòa nhà văn phòng, ngồi trên chiếc ghế dài lạnh lẽo chơi game.

Vượt qua màn 836 của trò chơi Candy Crush, khuôn mặt Chu Tư Dương bất chợt hiện lên trong đầu cô.

Âm thanh hiệu ứng vang lên đầy phấn khích.

“Unbelievable!”

Thực sự không thể tin được. Anh ta đã trở về từ khi nào? Tại sao lại xuất hiện ở quán trà sữa? Là tình cờ gặp hay cố ý đến tìm cô? Là vì tin nhắn cảm ơn đó sao? Nhưng anh ta đã không trả lời.

Tin nhắn của Trần An đến báo đã tới nơi, Ứng Nghê thu lại dòng suy nghĩ hỗn loạn, xách túi đi ra ngoài.

Chiếc xe G-Class to lớn đậu bên đường bấm còi một tiếng trầm ngắn ngay khi cô bước ra khỏi tòa nhà, Ứng Nghê dừng bước, đứng im tại chỗ một lúc, thầm nghĩ cô không phải người mù.

Sau khi cô lên xe.

Trần An hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài, quan sát tòa nhà văn phòng, hỏi cô: “Cậu đổi việc rồi à?”

Ứng Nghê cúi đầu chậm rãi thắt dây an toàn, “Ừm” một tiếng.

Đôi khi, Ứng Nghê cảm thấy mình rất giỏi giả vờ.

Rõ ràng ai cũng biết tình cảnh của cô, nhưng cô cứ cố chấp giữ thể diện.

Cứ như thể, cô mặc một bộ quần áo bẩn thỉu, rách nát, xấu hổ không muốn người khác phát hiện, liền tiện tay lấy một mảnh vải quấn lên người để che đi.

Nhưng trong bãi rác chẳng có thứ gì tốt đẹp, mảnh vải đó là nhựa, trong suốt loang lổ. Thật ra chẳng che được gì cả.

Trần An chống khuỷu tay lên vô lăng, vẫn nghiêng đầu. Không biết là đang nhìn tòa nhà văn phòng hay đang nhìn thứ gì khác.

Ứng Nghê cúi đầu kéo lọn tóc quấn vào dây an toàn ra, vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của Trần An đang nhìn về phía mình.

Ánh hoàng hôn phủ lên mắt anh một lớp màu hổ phách nhàn nhạt, Ứng Nghê nhìn thấy chính mình trong đó, hơi thở bỗng nghẹn lại một chút.

“Thuận lợi không?” Trần An hỏi cô.

Ứng Nghê mỉm cười: “Rất thuận lợi.”

Chuyện điện thoại, chuyện đánh nhau, Trần An đều biết cả.

May mà anh không hỏi cô là tự nghỉ việc hay bị sa thải. Lúc này Ứng Nghê không có hứng thú, nụ cười gượng gạo, rất nhanh đã trở lại vẻ mặt bình thản, cô rụt người về phía cửa xe, đầu dựa vào cột B phía trước.

Cả người cô như biến thành một câu –

“Đừng nói chuyện với tôi.”

Trần An dường như không hiểu ý tứ, nhắc nhở: “Làm việc ở đây thì cẩn thận một chút.”

Một câu nói đột ngột, chẳng đầu chẳng đuôi.

Ứng Nghê khó hiểu, khẽ nhướng mí mắt, ánh mắt nhìn lên trên, “Cẩn thận cái gì?”

Trần An đang đánh lái, tập trung vào gương chiếu hậu bên trái, “Đừng vào đó.”

Vào đâu?

Có phải ý cô hiểu không?

Vai bật ra khỏi lưng ghế, Ứng Nghê ngồi thẳng dậy, vẻ mặt mang đầy sự hoang đường kiểu “Cậu đang nói cái gì vậy”, “Miệng chó không mọc được ngà voi”.

Phía sau không có xe, Trần An vượt qua chiếc xe việt dã đang dừng đỗ phía trước, chiếc xe tiến về phía trước, “Tòa nhà Hằng Vũ tổng cộng hai mươi hai tầng, mười tầng lừa đảo điện thoại, mười tầng bán hàng đa cấp, nửa tháng trước vừa bắt một nhóm người vào tù.”

Nói xong, anh liếc nhìn cô, “Cậu không biết sao?”

Ứng Nghê: “…”

Giọng điệu nhàn nhạt, không phân biệt được anh đang có ý tốt nhắc nhở hay đang nghiêm túc nói đùa.

Cô thật sự không biết chuyện này, mấy phút trước mới lần đầu tiên đến tòa nhà văn phòng này, hơn nữa chỉ mới vào đến sảnh lớn.

Sau khi tính toán một chút, cô hỏi: “Vậy còn hai tầng nữa thì sao?”

Trần An không nói gì, chỉ nghe hướng dẫn giao thông thông báo xe rẽ phải vào đường Ngũ Tinh Bắc, đi qua trạm xe buýt rồi mới quay đầu nhìn sang, “Phát sóng trực tiếp tình dục.”

Ứng Nghê: “…”

Trần An có hốc mắt sâu, ánh hoàng hôn hắt lên phía sau xe, đồng tử lại trở về màu đen như thường, cộng thêm việc anh không hay cười khi nói chuyện, khiến cho dù nói gì cũng có vẻ rất nghiêm túc.

Ứng Nghê có cảm giác như anh đã khẳng định rằng cô đang làm công việc vi phạm pháp luật.

“Tôi biết chứ,” Cô khoanh tay ngả người ra sau, dùng giọng điệu hiểu biết nói, “Không đến mức phóng đại như vậy đâu, trong này vẫn có những công ty đàng hoàng mà.”

Ánh mắt sắc bén liếc qua, “Đừng nghe gió chiều nào che chiều ấy.”

Trần An bị dạy dỗ vẫn giữ nguyên vẻ mặt: “Công ty gì?”

Ứng Nghê bịa chuyện: “Giáo dục đào tạo.”

Trần An: “Đi làm giáo viên à?”

Hỏi gì mà hỏi lắm thế! Ứng Nghê nghiêng người về phía anh, giọng nói vang dội: “Đúng vậy, giáo viên tiếng Anh.”

Nói xong cô cảm thấy anh có thể không tin, vì chuyện cô không có bằng đại học đã lan truyền trong nhóm bạn học từ lâu rồi, nên cô bổ sung thêm một câu, “Tôi đã sống ở Anh vài năm, nói tiếng Anh rất tốt.”

Trần An nhìn thẳng về phía trước: “Tôi biết.”

Ứng Nghê dựa lưng ra sau, nhíu mày: “Sao cậu biết?”

Thật ra cô muốn hỏi là tại sao anh biết cô nói tiếng Anh rất tốt, nhưng Trần An lại tưởng là chuyện cô đi Anh.

Anh giải thích: “Trước khi cậu ra nước ngoài, lớp đã tổ chức một bữa tiệc chia tay, trên bảng đen có viết ‘Gửi lời chào tạm biệt nữ minh tinh đến Anh du học tại Đại học York’.”

Có lẽ vì cà vạt của anh chỉnh tề, cổ tay áo sạch sẽ như tuyết trắng. Cũng có thể vì giọng nói của anh rõ ràng, tròn vành rõ chữ, giọng nói như được mài giũa bằng giấy nhám, đầy cảm giác sạn.

Ba chữ “nữ minh tinh” từ miệng anh thốt ra mang một vẻ quyến rũ vừa nghiêm túc vừa trêu chọc, đầy mâu thuẫn.

Ứng Nghê ngại ngùng hai giây, mở game Candy Crush, “Cái này mà cậu cũng nhớ được.”

Từ nhỏ đến lớn cô tham gia quá nhiều bữa tiệc, nếu không phải Trần An nhắc đến, cô còn chẳng nhớ nổi sự kiện này.

Huống chi là mấy chữ viết trên bảng.

Trần An ừ nhẹ một tiếng, “Trí nhớ cũng tạm.”

Giọng điệu này, đến cười cũng không cười, nào chỉ là tạm. Rõ ràng là rất tốt, là thuộc dạng nhìn một lần là không quên.

Ứng Nghê không ưa người khác giả vờ khiêm tốn trước mặt mình. Hoặc là cứ thẳng thắn nói giỏi, hoặc là cứ giả ngu nói kém. Trả lời kiểu nửa vời như vậy nghe mà bực mình.

Cô khịt mũi một tiếng, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, thuận miệng hỏi: “Vậy cậu còn nhớ hôm đó tôi mặc quần áo gì không?”

“Để tôi nghĩ xem.” Tuy nói vậy, nhưng Trần An nhanh chóng miêu tả, “Tóc dài hơi xoăn, đeo khuyên tai hình quạt dài đến vai, nhẫn và vòng cổ bằng vàng, váy dạ hội màu lam lục, đính đầy vật trang trí giống vảy cá, giày cao gót màu nâu sô cô la, dây buộc rất dài, quấn tận bắp chân.”

“Đúng không?”

Nào chỉ là đúng, cách anh miêu tả cứ như đang vẽ lại một bức ảnh chân dung từ trên xuống dưới, ngay lập tức đánh thức ký ức đã mất của Ứng Nghê.

Cô ngẩn người nhìn tấm kính chắn gió, sau khi xác nhận lời miêu tả của Trần An chính xác không sai một ly, liền nghiêng đầu quan sát anh.

Gương mặt nghiêng của Trần An đường nét rõ ràng, ánh sáng từ phía trước chiếu vào làm sáng gò má phải, lại giống như mặt hồ phẳng lặng dưới ánh mặt trời. Trơn nhẵn như gương. Không thích thể hiện cảm súc, sâu lắng.

Khiến người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Ứng Nghê luôn nhạy cảm với lời nói và hành động của đàn ông, nếu người nói ra những lời này là người khác, cô chắc chắn rằng người đó thích mình.

Bởi vì người ta chỉ lưu giữ ký ức vĩnh cửu vào khoảnh khắc rung động, giống như sau nhiều năm, cô vẫn nhớ nụ cười của Chu Tư Dương dưới rổ bóng rổ, có thể hình dung rõ ràng độ cong khóe miệng anh ta nhếch lên.

Nhưng đối diện là Trần An, Ứng Nghê không chắc chắn nữa.

Cô gõ nhẹ các đốt ngón tay cong lên đùi.

“Ai mà biết được, không nhớ nữa, nhưng tôi nhớ Dư Giảo Giảo mặc gì, có bản lĩnh thì nói thử xem.”

Trần An nhớ lại từ kiểu tóc đến giày dép, mô tả vẫn trôi chảy. Thật ra Ứng Nghê hoàn toàn không nhớ, chỉ là muốn thử anh mà thôi. Nhưng khi nghe thấy anh miêu tả vạt váy của Dư Giảo Giảo giống như bánh kem, tầng tầng lớp lớp, thì cô biết anh không nói dối.

Thời cấp ba Dư Giảo Giảo rất thích phong cách công chúa, thường xuyên chạy đến hỏi Ứng Nghê có đẹp không, Ứng Nghê thẳng thắn nói quê mùa, hai người vì thế mà cãi nhau rất nhiều.

Ứng Nghê thả lỏng cảnh giác, thu hồi ánh mắt.

Cô nhớ trước đây mình từng xem một chương trình tạp kỹ thi đấu trí nhớ. Người dẫn chương trình giới thiệu rằng, mắt của những người có trí nhớ siêu phàm là một chiếc máy ảnh, trí nhớ giống như bấm nút chụp, chỉ cần một khoảnh khắc là có thể lưu giữ lại.

Họ sẽ xây dựng một cung điện trong đầu, phân loại ảnh và lưu trữ, đồng thời mã hóa chúng, khi muốn tìm thì cầm số vào phòng tương ứng.

Lúc đó cô cho rằng người dẫn chương trình nói nhảm, nhưng bây giờ cô cảm thấy không phải là không có khả năng. Kinh ngạc, cô không nhịn được mà nhìn vào cái đầu thông minh của anh lần nữa.

“Vẫn không tin à?” Trần An đột nhiên nhận ra ánh mắt dò xét của cô.

“Không có.” Ứng Nghê đảo mắt, “Tôi đang xem xe của cậu đấy.”

Giọng điệu Trần An nhàn nhạt, “Vậy sao.”

“Tôi còn tưởng rằng ——”

Thực tế khoảng dừng chỉ trong nháy mắt, nhưng lại như trải qua rất lâu. Trần An nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt chạm nhau. Ứng Nghê cảm thấy mình lại rơi vào hồ nước sâu thẳm kia.

“Cậu đang nhìn tôi.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.