Kể từ sau lần đi nghe hòa nhạc về, Thang Ninh lại mê mẩn phim của MiyazakiHayao.Tối thứ sáu hàng tuần là ngày chiếu phim cố định của họ, Cố Lê và Trần Thạcsẽ đến nhà Thang Ninh, bốn người cùng xem phim.Không phải bọn họ không muốn đi rạp, mà xem ở nhà rẻ hơn.Không chỉ rẻ hơn, hiệu quả còn rất tốt.Hơn nữa còn muốn xem gì xem nấy, muốn ăn gì ăn nấy, muốn uống gì uốngnấy.Thảo luận cốt truyện ồn ào cũng không lo ảnh hưởng đến người khác, thật tuyệtvời.Đôi khi còn gọi một ít đồ nướng và bia, vừa ăn đêm vừa xem.Tối nay mọi người ăn tối xong mới qua, Cố Lê mang từ nhà qua mấy chai rượuhoa quả và một ít trái cây, lúc Cố Lê đưa rượu cho Cố Ngộ, anh nhận lấy rồihỏi: "Không phải nói chuẩn bị mang thai không được uống rượu sao?""Ôi, em đâu phải đang rụng trứng." Nói đến đây. Cố Lê mới nhận ra vấn đềkhông đúng: "Không phải, sao anh biết em đang chuẩn bị mang thai?""Chồng em khoe với anh." Cũng không biết khoe cái gì, hừ.Cố Lê quay người bực bội đá Trần Thạc một cái: "Anh có bệnh à! Không việcgì đi khoe cái này với người ta làm gì!!""Không phải." Trần Thạc xoa xoa mắt cá chân đau: "Anh em hỏi mà.""Không phải, em không hiểu anh em hỏi cái gì mà làm anh trả lời em đangchuẩn bị mang thai???" Cố Lê trợn tròn mắt tỏ vẻ không hiểu."Anh ấy hỏi..." Trần Thạc nhớ lại cảnh tượng hôm đó, thực sự không biết nóichuyện anh trai cô ấy đến đưa bao cao su có phù hợp không.Trần Thạc vừa định trả lời thì bị Cố Ngộ ngắt lời: "Đương nhiên là hỏi các emcó định chuẩn bị mang thai không.""Ồ." Cố Lê cũng không nghĩ nhiều, trả lời: "Chuẩn bị mang thai ạ, sao khôngchuẩn bị chứ, em muốn sinh con sớm, nghe nói sinh con lúc còn trẻ chất lượngtốt hơn và phụ nữ cũng phục hồi nhanh hơn, nhưng chuyện này cũng tùy duyênthôi, cơ thể em khá yếu, cũng chưa chắc dễ thụ thai, có người trong văn phòngem hình như chuẩn bị ba năm mà vẫn chưa có thai, mỗi tháng đều có mấy ngàycứ đi xét nghiệm như bị thần kinh, rồi mỗi lần đến tháng đều có vẻ rất đau khổthất vọng, còn nói uống rất nhiều thuốc đi khám rất nhiều bác sĩ Đông Tây y,khiến em cũng thấy lo lây."Thang Ninh bên cạnh nghe chăm chú: "Em cũng có đồng nghiệp như vậy, hìnhnhư 35 tuổi mới bắt đầu chuẩn bị mang thai, bác sĩ nói đã là sản phụ lớn tuổirồi, nhiều thứ trong cơ thể đã bắt đầu thoái hóa, rồi lại có cái gì u nang gì đó,mãi không có thai, giờ hơn bốn mươi rồi, đành từ bỏ luôn."Cố Lê với vẻ mặt lo xa: "Giờ áp lực cuộc sống lớn như vậy, cận khỏe mạnh, sẽcó vấn đề này vấn đề kia, nên phát hiện sớm điều trị sớm, nếu chúng ta chuẩn bịmấy tháng không được thì phải đi bệnh viện khám thôi."Thang Ninh cũng bị lời cô ấy nói làm cho hơi lo lắng, bình thường cô đến thánghơi đau bụng.Nghe nói đây là biểu hiện của tử cung lạnh, tử cung lạnh thì khó thụ thai.Chuyện này thực sự không thể quá lý tưởng, con cái không phải muốn là cóđược.Đến khi thực sự muốn mới phát hiện ra các vấn đề cần giải quyết thì đã lỡ mấtthời điểm tốt nhất rồi.Thang Ninh cảm thấy chuyện này nên chuẩn bị trước và phòng ngừa là rất cầnthiết, tiếp tục hỏi: "Vậy nếu muốn chuẩn bị mang thai thì còn có gì khác cần chúý không?""Đừng hút thuốc uống rượu, ăn ít đồ không lành mạnh, ngoài ra thì không có gì,chỉ là ăn uống sinh hoạt lành mạnh hơn, rồi uống axit folic trước ba tháng, tốtnhất đi khám sức khỏe về mặt đó." Cố Lê vừa nói vừa hỏi: "À phải rồi vợ ơi,cậu chuẩn bị mang thai à?"Thang Ninh suy nghĩ một lúc nói: "Tớ vốn không định có con sớm như vậy, vìbây giờ công việc của tớ mới đi vào quỹ đạo, nếu lúc này mang thai sinh con sẽbị ảnh hưởng nhiều..."Cố Lê ngồi xuống sofa, mở rượu hoa quả uống một ngụm: "Công việc đâu quantrọng bằng con cái, nói thẳng ra công việc không hài lòng thì có thể đổi, khôngphải thứ không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng con cái là người thân mà, hơnnữa nếu chúng ta cùng chuẩn bị mang thai sinh con, con cũng gần tuổi nhau, từnhỏ cùng nhau lớn lên, đẹp biết mấy!"Khi Cố Lê nói những điều này, trong đầu Thang Ninh đột nhiên có hình ảnh,nếu thực sự con hai người gần tuổi nhau, lúc đó còn có thể cùng nhau dắt con đichơi, con cũng có thể chơi cùng nhau, lúc đó con đi học còn có người cùng bànbạc, cô gật đầu: "Cũng đúng..."Cố Lê cảm thấy Thang Ninh hơi dao động, lại tiếp tục thúc đẩy: "Còn nữa, giờmẹ tớ còn trẻ, còn có thể giúp chúng ta trông con, đợi thêm vài năm nữa thì việcai trông con cũng là vấn đề, chuyện này không nên kéo dài, càng sớm càng tốt,hơn nữa ước mơ của tớ là có cả trai lẫn gái, nói không chừng còn sinh đôi haiđứa nữa đấy."Bị Cố Lê tẩy não, Thang Ninh cảm thấy niềm tin từng kiên định của mình trongchốc lát đã dao động.Có vẻ cô cũng từ tâm thế kiên quyết không muốn sinh con, biến thành tùyduyên là được…Cố Ngộ bên cạnh hiếm khi nhìn Cố Lê bằng ánh mắt khen ngợi.Xem ra cô em gái này vào thời điểm quan trọng vẫn có chỗ dùng được.Có vài lời anh không tiện nói với Thang Ninh, nhưng lời Cố Lê nói, ThangNinh ít nhiều vẫn sẵn lòng nghe.Tối tắm xong nằm trên giường, Thang Ninh suy nghĩ một lúc rồi mở lời với CốNgộ: "Chồng ơi, anh thấy bây giờ chúng ta có con có phù hợp không?"Cố Ngộ làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thực ra anh thấy sinh con khi nàocũng được, nếu em không muốn sinh thì cũng không sao, vì dù sao ở mọi mứcđộ, sinh con phụ nữ đều phải hy sinh nhiều hơn, nhưng anh có thể đảm bảo làsau khi sinh con anh sẽ cố gắng làm mọi việc có thể, giảm bớt gánh nặng choem, để em càng có thể giữ trạng thái sống như bây giờ càng tốt."Thực ra điều Cố Ngộ nói cũng là một phần lý do Thang Ninh đang phân vân,nếu sinh con thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống hài hòa hiện tại của hai người.Thang Ninh thực sự rất thích cuộc sống hiện tại, không cô đơn, lại tự do tuyệtđối.Cô có thể làm bất cứ điều gì mình thích, tối có phòng riêng để làm việc, muốnlàm gì đều không bị hạn chế, nhưng khi thấy một mình chán thì lại có thể tìmmột người bạn đồng hành bất cứ lúc nào.Đúng là cuộc sống lý tưởng nhất thế gian.Sau khi có con, chắc chắn cô và Cố Ngộ sẽ xoay quanh con cái, lúc đó có lẽ tìnhyêu của hai người sẽ dần nhạt đi, tình thân sẽ tăng lên.Tất nhiên không phải nói biến thành tình thân là không tốt, nhưng cô vẫn hyvọng giữa mình và Cố Ngộ mãi mãi có sự đam mê và ham muốn mãnh liệt đó.Chuyện sinh con tuy chủ yếu là việc của phụ nữ, nhưng muốn có con là việc củacả gia đình.Nếu từ lúc sinh ra đến sau này việc chăm sóc sinh hoạt chi tiêu của con cái đềudo một mình phụ nữ lo, thì phụ nữ đã phải hy sinh quá nhiều.Nhưng Cố Ngộ và gia đình Cố Ngộ cũng bày tỏ rằng sau khi sinh con, mọi vấnđề tiếp theo đều do họ lo liệu và tiếp quản không chỉ một lần.Nếu có người chăm sóc giúp, sinh con xong cũng sẽ không hoàn toàn đánh mấtbản thân.Hơn nữa với tính cách của Cố Ngộ, chắc chắn sẽ đảm nhận phần lớn việc chămcon, thực ra sinh con cũng chỉ là chuyện mười tháng, nhưng sau khi sinh conphải đối mặt với vài năm, mười năm thậm chí vài chục năm.Cố Ngộ không còn trẻ, ba mẹ anh chắc cũng mong bế cháu trai cháu gái lắm rồi,chỉ là không thể hiện rõ để tránh tạo áp lực cho Thang Ninh thôi.Giờ nghĩ lại, chuyện này thực sự không nên chỉ xuất phát từ góc độ của mình đểcân nhắc."Ừm..." Thang Ninh kéo dài giọng: "Vậy suy nghĩ thêm đã."- Trưa hôm sau, hai nhà cùng đến nhà Tống Mạn Tư và Cố Tránh ăn cơm.Sau khi hai đứa con kết hôn, bọn họ chưa bao giờ thúc giục chuyện sinh con, vìTống Mạn Tư biết Thang Ninh còn trẻ, mới đi làm được hai ba năm và cô cònđang trong giai đoạn phát triển.Bà rất hiểu, cũng hoàn toàn chấp nhận.Mỗi lần hai nhà về ăn cơm, bầu không khí đều rất vui vẻ hòa thuận, ăn xong nếukhông có kế hoạch gì đặc biệt, đôi khi họ không vội về nhà thì sẽ ở lại trongphòng riêng của mỗi người một lúc.Trước đây Cố Lê và Cố Ngộ đều có phòng riêng, khi quen Cố Lê, Thang Ninhchỉ đến phòng Cố Lê.Giờ mỗi lần ăn xong, cô đều đến phòng Cố Ngộ nghỉ ngơi.Căn phòng này vẫn giữ nguyên trạng thái thời Cố Ngộ đi học. Theo lời Cố Ngộ,sau đại học anh không ở nhiều, sau khi tốt nghiệp anh tự đi thuê nhà, qua vàinăm để dành đủ tiền thì tự mua nhà, căn phòng này cũng chỉ thỉnh thoảng về ởthôi.Phòng Cố Ngộ rất đơn giản, một giường đơn, một bàn viết, một bàn học và mộttủ quần áo.Vừa hay hôm nay có thời gian, Cố Ngộ định dọn dẹp lại, xem còn thứ gì tốt cóthể dùng được không.Cố Ngộ tự dọn tủ quần áo, Thang Ninh giúp anh dọn bàn.Bàn của Cố Ngộ rất sạch sẽ, trên đó chỉ có vài quyển sách và đồ dùng học tập,Thang Ninh mở mấy ngăn kéo bên cạnh, ngăn kéo đầu tiên đựng toàn giấychứng nhận của anh.Từ nhỏ đến lớn Cố Ngộ đều là học sinh xuất sắc, các loại giấy chứng nhận chứakhông hết một ngăn kéo.Cố Ngộ nói mấy giấy tờ trong ngăn kéo đều là từ cấp ba trở đi, còn một số lúcnhỏ hơn thì cất vào hộp rồi.Thang Ninh nhìn từng tờ giấy chứng nhận cảm thán: "Xem ra từ nhỏ anh đã làhọc sinh ngoan trong mắt thầy cô nhỉ.""Thực ra cũng không phải, anh chỉ học giỏi thôi." Cố Ngộ nói: "Về mặt thànhtích thì đúng là không làm thầy cô lo lắng, nhưng khá nghịch ngợm nên cũnghay bị gọi phụ huynh."Thang Ninh tò mò: "Ồ? Vì chuyện gì mà bị gọi phụ huynh vậy?""Lần anh ấn tượng nhất là hồi cấp ba, lúc đó anh là lớp trưởng, mỗi lớp học đềucó máy tính có thể chiếu lên bảng đen, chỉ lớp trưởng mới có chìa khóa, thườngthì ngoài giờ học đều không được dùng máy tính đó, nhưng có lần có trận bóng,tất cả bọn anh đều rất muốn xem, nên giờ nghỉ trưa anh lén dùng chìa khóa mởmáy tính, chiếu trận bóng."Thang Ninh nói: "Vậy... Cũng đâu có sao, dù sao cũng là giờ nghỉ mà.”"Anh cũng nghĩ vậy, và anh chiếu một lần, cũng không bị phạt gì, sau đó anhđược đà làm tới, trong giờ tự học anh ngồi đó chơi game, rồi bị bạn cùng lớp tốcáo, nói anh ảnh hưởng họ ôn tập." Giờ nghĩ lại Cố Ngộ thấy bản thân lúc đó rấttrẻ con ngớ ngẩn, lại có thể làm ra chuyện như vậy."Đúng là vậy, không phải trước đây anh rất ghét kiểu học sinh không cần cốgắng mà vẫn có điểm tốt sao." Thang Ninh không ngờ Cố Ngộ còn có mặtnghịch ngợm như vậy, chợt thấy khá dễ thương: "Anh vừa học giỏi vừa thíchchơi như vậy, chắc chắn có nhiều người ghen tị lắm nhỉ.""Nhưng anh cảm thấy hồi đi học rất thoải mái, bài thầy cô giảng trên lớp cơ bảnnghe một lần là anh đã hiểu, câu hỏi anh đã làm qua một lần là anh đã nhớđược, thực sự không biết có độ khó gì, nên hồi đi học anh rất nhàn, đôi khi bàitập về nhà anh chê easy quá nên không làm, giờ nghĩ lại thấy mình lúc ấy thậtngứa đòn."Thang Ninh không thể tưởng tượng được Cố Ngộ hồi cấp ba trông như thế nào,hỏi anh: "Anh có ảnh hồi cấp ba không?"Cố Ngộ hồi tưởng lại: "Có chứ, đương nhiên là có, hình như trong ngăn kéodưới có vài tấm ảnh tốt nghiệp gì đó."Thang Ninh mở ngăn kéo dưới, quả nhiên có vài tấm ảnh và vài phong bì khác.Có một tấm ảnh tốt nghiệp rất dài bị cuộn lại, chắc là ảnh tập thể của tất cả họcsinh cấp ba của họ.Trông có tổng cộng mấy trăm người, Thang Ninh lướt qua một lượt, nhanhchóng tìm thấy Cố Ngộ trong đám đông.Dù chỉ là ảnh, nhưng anh vẫn nổi bật như vậy.So với Cố Ngộ bây giờ, hồi cấp ba anh thiếu niên hơn nhiều, trông như một cậutrai trẻ tràn đầy năng lượng."Chắc từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh đẹp trai nhất trường nhỉ." Thang Ninhhơi ghen tị nói: "Có phải người theo đuổi nhiều lắm không?""Người theo đuổi thì khá nhiều, nhưng lúc đó anh hoàn toàn không hứng thú vớichuyện này, lúc đầu có một hai người tặng thư tình tặng đồ ăn vặt anh còn thấymới lạ, sau đó thấy hơi chán, nhưng anh cũng rất lạnh nhạt với những bạn nữđó, yên tâm, anh rất giữ đạo đức." Vào lúc này Cố Ngộ cũng không quên thểhiện lòng trung thành.Dù sao những chuyện này cũng không thể kiểm chứng được, Thang Ninh nghexong coi như xong.Dù sao đều là chuyện từ rất lâu rồi, dù thực sự có gì, cũng không đến mức cònso đo đến bây giờ.Sau khi xem xong ảnh tốt nghiệp các thời kỳ của Cố Ngộ, Thang Ninh tiếp tụclật xuống.Phát hiện một chồng thư tình dày.Thực sự không phải nói quá, một chồng dày, chất đầy hai ngăn kéo.Thang Ninh nhìn đống thư tình đếm không xuể, kêu lên: "Oa, anh nhận baonhiêu thư tình vậy?"Cố Ngộ vội giải thích: "Nhiều cái là nhờ bạn chuyển cho anh, hoặc là trực tiếpđể trên bàn anh, do chính tay anh nhận thì rất ít."Thang Ninh hừ hai tiếng: "Nhận thì được rồi, sao anh còn giữ đến giờ!!!"