Hôm nay là một ngày bội thu với mọi người. một con thỏ to, một con rết to và rất nhiều hoa quả rau dại. Sau khi thịt đã nướng, rết đã chín, hoa quả đã sẵn sàng, mọi người bắt đầu lần lượt lên lĩnh phần thức ăn của mình. Ba người già nhất bộ lạc đã đứng sẵn để phân phát phần thức ăn cho mọi người.
Người đầu tiên lên lĩnh thức ăn là tù trưởng, cơ thể vạm vỡ, khỏe mạnh nhất, cơ bắp cũng lồi lên chứ không gầy như những tộc nhân thông thường, có lẽ do cơ chế ưu đãi cho những người cống hiến nhiều nhất, nên người khỏe sẽ càng khỏe, còn người yếu sẽ càng yếu rồi dần dần bị chọn lọc tự nhiên đào thải. Cơ chế sinh tồn khắc nghiệt sẽ chỉ giữ lại những gì phù hợp với nó nhất.
Hắn đang đứng quan sát việc phân phát thức ăn này, đây là cơ hội để hắn hiểu rõ hơn về tình hình bộ lạc. Ai là người có tiếng nói nhất, cơ chế thức ăn ưu tiên cho những thành phần nào, sự phân hóa giai cấp trong bộ lạc ra sao.
Tù trưởng bắt đầu nhận đồ ăn của mình, một phần thịt thỏ khá to, có lẽ là phần thịt đùi, một khúc của con rết, chính là một phần đốt bao gồm cả hai cái càng của nó, đừng nghĩ hai cái càng chỉ là thêm vào cho có, hai cái chân này rất to, bằng ngón tay cái của người trưởng thành, trong đó chắc chắn sẽ chứa hệ cơ để điều khiển hoạt động nên đó cũng là một phần thịt đáng kể. Hãy tưởng tượng hai cái càng cua biển để biết lượng thịt trong đó dồi dào thế nào. Cuối cùng là một phần rau dại đã được nướng chín.
Nhận xong đồ tù trưởng cầm phần thức ăn của mình đi ra bên cạnh, tiến gần đến chỗ hắn đang đứng quan sát, khá bất ngờ khi thấy hắn đứng ở đó. đặt đồ ăn gói trong cái lá lên hòn đá, tù trưởng tiến đến xoa đầu hắn nói một vài câu cưng chiều, hắn hiểu đại loại như có khỏe không? có muốn ăn không? Sao lại ra đây? Tiếng tù trưởng khá trầm chứ không sang sảng giống như các đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung. Hắn lắc đầu từ chối và lại nhìn sang chỗ mọi người đang xếp hàng chờ nhận đồ ăn.
Người thứ hai chính là người đã mang con rết trở về, thân hình cũng to cao, nhưng thấp hơn tù trưởng nửa cái đầu. Dĩ nhiên đối với hắn thân hình của người này cũng thuộc loại lực lưỡng. So với vài người thân hình gầy nhom đứng sau hiện lên sự tương phản rất lớn.
người này cũng nhận được ba phần, nhưng thịt thỏ chỉ nhận được bằng một nửa của tù trưởng, xong sau khi nhận hắn cũng không thắc mắc gì thêm mà chỉ cầm đồ ăn của mình ra phía sau tù trưởng ngồi xuống ăn, khi đi qua chỗ hắn, ánh mắt cũng toát lên sự ngạc nhiên rồi nhe răng ra cười, có lẽ đó là nụ cười thân thiện, nhưng khi nhìn thấy hắn không thể liên tưởng đến sự thiện chí ở trong đó. Làn da ngăm đen, trên mặt chỉ có hai chỗ trắng duy nhất là lòng trắng mắt và răng, nếu đầu hắn không phải vẫn có đầy đủ trí nhớ thì chắc chắn hắn đã khóc thét lên rồi.
Hắn tạm gọi người ngày là phó tù trưởng thứ nhất.
Người thứ 3 lên nhận đồ cũng là một người đàn ông, hôm nay không có gì mang về, hắn nhớ người này chỉ cầm theo một bọc lá chứa vài loại hoa quả rừng mà thôi. Người này cũng nhận ba phần, nhưng phần thịt rết chỉ nhận được nửa đốt và không có hai nhánh chân đi kèm.
Sau khi nhận xong cũng không nói gì thêm, chỉ lầm lũi cầm đồ ăn của mình rồi đi ra phía sau hơn ngồi xuống ăn, khi đi qua chỗ hắn có vẻ như đang suy nghĩ chuyện gì đó mà không để ý đến hắn. Về thể hình cũng không chênh lệch nhiều với phó tù trưởng thứ nhất. Có vẻ như người này đang suy nghĩ về ngày đi săn thất bại của mình.
Hắn tạm gọi người này là phó tù trưởng thứ hai.
những người tiếp theo lên nhận đồ ăn là tầm mười năm người đàn ông, cơ thể không được vạm vỡ như ba vị tù trưởng và phó tù trưởng, nhưng cũng không phải dạng gầy còm. Về cơ bản mỗi người sẽ đều nhận được một phần protein và một phần rau quả dại. Chỉ duy nhất 3 người đầu tiên được lĩnh đủ các phần món ăn. Hắn nhìn lần lượt từng người và nhẩm đếm luôn số lượng nam nữ, tình trạng sức khỏe của từng người. Cố gắng ghi nhớ lại những thông tin này, chúng sẽ giúp ích rất lớn cho việc phát triển bộ lạc của hắn.
Tổng số nam giới trưởng thành trong bộ lạc là 19 người. Về cơ bản đều khỏe mạnh, hắn thấy một số nam giới đứng phía sau cùng của hàng đợi, có lẽ những người này thuộc dạng ốm yếu, tàn tật hoặc sức lao động kém. Tạm thời hắn chỉ tính số lượng lao động khỏe mạnh đã.
Tiếp sau đó là phụ nữ có thai lên nhận, cũng hai phần đồ ăn, một phần protein một phần rau quả nhưng lượng lại ít hơn của nam giới trưởng thành một ít. Có 15 người phụ nữ đang mang bầu, một số lượng đáng nể so với số lượng đàn ông trưởng thành ở đây.
Kế tiếp mới đến đám phụ nữ đang nuôi con nhỏ số lượng cũng là nhóm ng trưởng thành đông đảo nhất, 26 người. Trong 26 người này có 4 người là con nhỏ mới bị chết. tức là có khoảng 22 đứa trẻ dưới 2 tuổi. Vì sao lại dưới 2 tuổi? Vì những đứa trên 2 tuổi thì mẹ chúng chắc chắn đều đang ở một trong hai trạng thái, mang bầu hoặc vừa mới đẻ. Có lẽ chỉ có cách này bộ lạc mới có thể duy trì tồn tại.
Hắn chưa biết môi trường bên ngoài khắc nghiệt như thế nào, nhưng chỉ cần nhìn thấy con chim bự sáng nay và con rết khổng lồ mọi người đang ăn là có thể hiểu được để tồn tại gian nan nhường nào.
Hắn đang tính nhẩm số lượng người đã được đếm xem tổng số là bao nhiêu, 19 nam trưởng thành này, 15 phụ nữ có bầu này. 26 phụ nữ đang nuôi con nhỏ này và 22 trẻ con dưới hai tuổi. chưa đếm số còn lại chưa nhận được đồ ăn tổng số người của bộ lạc đã là 82 người.
Mẹ hắn như thường lệ vẫn được đặc cách một suất ăn bằng với một người nam trưởng thành. Ánh mắt của những phụ nữ đang nuôi con cũng sáng lên, nhưng không có vẻ ghen tị, chỉ là ánh mắt hâm mộ ước ao thuần túy.
Có lẽ mọi người cũng nhìn thấy sự đột xuất của hắn, tăng cường năng lượng cho mẹ hắn cũng là một hình thức đầu tư, nếu hắn sau này có thể thuận lợi lớn lên sẽ lại trở thành một tù trưởng tiềm năng, một sự đảm bảo về khả năng tìm kiếm thức ăn duy trì bộ lạc.
Tiếp đến là đám choai choai. Đám này cũng đã tham gia vào việc kiếm ăn của bộ lạc, nhưng hầu như chỉ mang về các loại hoa quả và rau dại, về phân loại có vẻ giống với những gì đám phụ nữ mang bầu mang về. Nhiều khả năng là hai tổ này đi kiếm đồ ăn cùng nhau trong cùng một khu vực.
một đám lốc nhốc, có lớn có nhỏ, chắc tầm tuổi vào khoảng từ 5 đến 13 tuổi. Nhóm này đông nhất, nhưng cũng lần lượt lên nhận đồ ăn chứ không láo nháo chen chúc. Bắt đầu từ 1 thằng bé cao lớn nhất, hắn đoán, các nhóm có thể được chia ra theo hình thể và giới tính chứ không phải là theo năm tuổi.
Nhưng về cơ bản thì cũng không khác biệt nhiều, vì những người yếu, phát triển kém, bệnh tật đã sớm bị đào thải tự nhiên loại bỏ một cách vô tình. Số còn lại nếu có chênh lệch thì cũng chênh lệch không nhiều.
Lớn bé tất cả có 48 người thuộc nhóm này, nhóm bắt đầu có sức lao động nhưng không phải lực lượng chủ lực.
tiếp sau là một số thuộc vào tầm trên 2 tuổi và dưới 5 tuổi, nhóm này thuộc nhóm đã biết chạy nhảy nhưng chưa đủ nhận thức để tham gia lao động, hoặc nếu cho ra ngoài lao động mà chưa đủ các kĩ năng sinh tồn thì tỉ lệ trở về là quá thấp, nên có lẽ đây là giai đoạn bước đà, đám này sẽ chỉ ở trong hang động, học tập dần các kĩ năng và chờ có đủ thể lực là sẽ được dẫn đi ra ngoài làm quen môi trường và học cách thu hoạch rau quả trong rừng.
Đám trẻ con này có 20 người. Có vẻ như tỉ lệ tử vong của trẻ con khá là lớn, theo tỉ lệ thông thường, từ sơ sinh đến 2 tuổi liên tục được duy trì ở mức trên 20 đầu, thì mức từ 2 đến 5 tuổi phải duy trì ở mức 30~35. Ở đây hắn chỉ thấy 20 tức là trong khoảng này tỉ lệ tử vong lên đến gần 40%.
Thật kinh khủng. Và tỉ lệ tử vong này chỉ liên quan đến bệnh dịch thông thường, chưa bao gồm các yếu tố nguy hiểm khác khi ra khỏi hang động. Thế mới thấy người nguyên thủy sinh tồn thật khó khăn.
Đám trẻ con cũng đã nhận xong đồ ăn, số còn lại là những người bệnh hoặc tàn bắt đầu lên chia nhau số thực phẩm ít ỏi còn lại. 18 người là tổng số của đợt cuối cùng này, hắn để ý thấy dù chỉ được ăn một phần khá ít nhưng mọi người đều tỏ ra rất bình thản, không thấy hậm hực khó chịu vì mình bị chia phần đầu thừa đuôi thẹo.
Điều này chứng tỏ trong bộ lạc không có sự tranh chấp nội bộ, tất cả mọi người đều tuân theo một nguyên tắc chung để có thể duy trì bộ lạc kéo dài. 18 người bệnh tàn bao gồm 5 người già, 4 người què chân, 6 người què tay, và 3 người có vẻ như bị bệnh, nhìn vàng vọt xanh xao, gầy còm xơ xác không còn thịt da.
Có lẽ 3 người này cũng sẽ sớm không trụ lại nổi nữa. Mặc dù hắn rất muốn làm một việc gì đó để cứu 3 người kia giống như những nhân vật chính hay làm. Trong các câu truyện, có lẽ nhân vật chính chỉ cần ra tiếp xúc, nhìn ngó hỏi thăm các dấu hiệu bệnh trạng rồi sau đó chợt à lên một tiếng. Hóa ra là bệnh này, hóa ra là bệnh kia, trong một lần tình cờ, ta đã trông thấy xxx chữa cho yyy một căn bệnh tương tự và rỉ tai cho những người bệnh chỉ cần làm abc rồi xyz là sẽ khỏe mạnh vạm vỡ trở lại.
Thế nhưng hắn không dám, nếu như hắn ra tiếp xúc rồi nhiễm luôn bệnh vào người thì sao? hắn không có quang hoàn nhân vật chính gia thân, bất tử, miễn nhiễm mọi hiệu ứng khống chế hoặc nguyền rủa. Đừng nhìn bây giờ hắn đang rất khỏe mạnh, nhưng chỉ cần dính phải một bệnh gì đó thì rất có thể sáng mai dậy mọi người cũng chỉ trông thấy một cơ thể lạnh ngắt.
Điều quan trọng của hắn lúc này là giữ mình khỏe mạnh, thuận lợi lớn lên. Chỉ cần hắn tồn tại, bộ lạc sẽ tốt lên một cách nhanh chóng, hắn tin chắc như vậy. Chỉ sau một buổi tối, hắn đã nắm được thông tin cơ bản về số lượng cũng như phân bổ giai cấp của bộ lạc.
tổng số người của bộ lạc hiện tại là 168 người. số lao động chủ lực gồm 19 đàn ông trưởng thành và 26 người phụ nữ đang nuôi con nhỏ. Trong đó có lẽ đàn ông trưởng thành chịu trách nhiệm chính về săn bắt động vật, phụ nữ và trẻ con sẽ chịu trách nhiệm chính về việc thu hái hoa quả và rau rừng.
Đám phụ nữ có thai có lẽ tầm hái lượm lại nhỏ hơn 1 chút, và cũng chịu trách nhiệm về việc mang đám trẻ con từ 5 đến 13 tuổi ra ngoài học tập cách kiếm ăn và kinh nghiệm sinh tồn.
Hắn còn quan sát được các loại vũ khí đang dùng của bộ lạc. Tù trưởng thủ lĩnh có một con dao bằng xương với mũi nhọn và cong lên, lưỡi dài bằng hai gang tay người lớn, được mài sắc một bên lưỡi, một bên còn lại là sống dao dầy.
Hắn nghĩ, sức sát thương của vũ khí này đến từ việc đâm thủng đối thủ là chính chứ không phải cắt chém bằng lưỡi dao. Hai phó thủ lĩnh cũng có mỗi người một thanh đao xương, nhưng chỉ ngắn bằng một nửa, và cũng nhỏ hơn một nửa. Cả ba vũ khí này tay cầm đều giống nhau, cả về hình dáng và kích thước. Có lẽ trước khi được chế biến từ cùng một loại xương nào đó.
Ngoài ra, mỗi người đều có chung một cái rìu đá và cả búa đá, cộng một cây gậy gỗ được mài nhọn một đầu. Đầu nhọn phía trên còn được hơ qua lửa để tăng độ cứng và bóng hơn. Với những vũ khí này, hắn đoán cách đi săn của bọn họ không ngoài mấy phương thức cơ bản như vung búa đá rìu đá đập gây sát thương dạng chấn động bầm tím, tiếp cận và kết thúc con mồi bằng dao nhọn hoặc đơn giản là đập đến chết. Hắn không chắc chắn họ có biết cách phi lao hoặc ném rìu đá để tấn công từ xa hay không.
Từ giờ hắn sẽ tìm cách hỏi dò dần dần.
Đô thị sinh hoạt nhẹ nhàng, ấm áp, ba ba toàn tài, con gái 7 tuổi thông minh, hiểu chuyện, dễ thương, các mẹ nuôi có năng lương, tất cả có tại