Bầu trời nhanh chóng ngả sang chiều. Sau khi mọi người ăn xong hết cũng vừa hay phía bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.
Sử phu nhân không cần nhìn cũng biết đó là của lão chồng mình. Bà quay sang nhìn con dâu rồi lại mở lời nói:
- Ông ấy về rồi.
Người đàn ông từng bước tiến vào nhà không ai khác là ba của anh - Sử Hạo.
Tuy ông không còn trẻ nhưng vẫn còn giữ được vẻ ngoài phong độ. Chắc là tiểu bảo và Kiến Vương thừa hưởng khí chất từ ông nên vẻ ngoài luôn toát lên sự uy nghiêm, lạnh lùng.
- Chịu về rồi?
Chưa kịp chào hỏi, ông đã ngồi xuống ghế giương mắt nhìn con trai rồi ôn tồn hỏi. Câu nói khô khan, không mang chút cảm xúc vui vẻ gì.
Tiếc là đối với giấy khai sinh là như vậy nhưng lúc nhìn qua giấy kết hôn liền lật mặt vui vẻ nở nụ cười.
- Bà nướng nhiều bánh như vậy, có để lại cho tôi không?
- Không có. Tôi cho con dâu và cháu trai ăn hết rồi.
Vừa nhận lại được câu trả lời, gương mặt ông có chút không vui nhưng khi nghe đến "con dâu và cháu trai" liền thay đổi sắc mặt.
Lúc này lão gia mới nhìn sang cô và Tiểu Uy, biểu cảm vô cùng ảm đạm nhưng trong lòng sớm đã rất vui.
Cuối cùng đợi lâu như vậy con của hai người cũng chịu lập gia đình. Ông không đợi được nữa liền nắm tay Tiểu Uy nhẹ nhàng nói:
- Nào cháu hãy gọi ta một tiếng "ông" đi!
Cậu nhóc nãy giờ vẫn còn ngại ngùng khi gặp người lạ, nhưng lúc nãy biết được đây là ông bà của mình nên nhóc cũng rất nghe lời khẽ cất tiếng:
- Ông...
Vừa nghe thấy tiếng gọi của cháu trai, lão gia đã không giấu được niềm vui mà nở nụ cười trên gương mặt.
Mọi người thường nói ông khó tính, vậy mà chỉ cần một tiếng của Tiểu Uy liền xua tan được mọi lời đồn đoán.
-
- Ngoan lắm! Những năm nay Tiểu Nguyệt nuôi nấng đứa trẻ như vậy thật tốt!
Trong căn biệt thự là hình ảnh một gia đình cùng nhau cười nói vui vẻ. Hai ông bà cứ trò chuyện với nhóc con đến khi trời gần tối muộn mới lưu luyến tạm biệt rồi trở về nhà.
Vì Sử gia cũng gần biệt thự của anh nên trước khi đi họ có nói khi nào rảnh sẽ lại đến đây thăm cô và cháu trai, còn người con như anh sớm đã bị bỏ ở một χό...
Sau khi ba mẹ Sử Kiến Vương rời đi, trong căn nhà lúc này chỉ còn quản gia và người hầu. Anh vừa kêu người sắp xếp phòng cho bảo bảo liền nhận được câu hỏi của cô.
- Nhà anh có quản gia và người hầu từ khi nào vậy?
- Từ lúc anh vừa mua nhà.
Chu Tĩnh Nguyệt thoáng chút bất ngờ, cô rời đi chỉ mới bốn năm nhưng người đàn ông này sớm đã lên kế hoạch từ trước.
Một người suốt ngày chỉ muốn ở nhà vẽ tranh, không thích theo kinh doanh của gia đình vậy mà bây giờ lại trở thành một vị chủ tịch cao cao tại thượng.
Một người từng muốn sống một mình, không cần phải thuê quản gia hay người hầu cũng từ khắc này mà thay đổi. Không biết từ những gì đã làm một Sử tổng như anh biến thành một con người khác?
- Vì điều gì mà anh thay đổi từ Sử thiếu thích vẽ tranh rồi lại như thế này?
Cô là do thắc mắc nên đã mở lời hỏi anh. Tuy trong giọng điệu có chút trêu chọc nhưng thực chất là đang nghiêm túc.
- Đơn giản là vì em nên thay đổi.
Anh đưa đôi mắt ôn nhu nhìn cô, dường như sau khi rời đi bản thân đã nhận ra đối phương rất quan trọng. Cũng từ lúc đó mà anh biết được trong mắt mình chỉ có mỗi cô.
Tối đến căn nhà trở nên im ắng, Tĩnh Nguyệt chỉ vừa mới từ phòng tắm bước ra. Lúc cô đang ngồi trên giường sấy tóc, bất chợt lại nghe thấy tiếng nói non nớt của con trai.
-
- Tối nay con muốn ngủ cùng mama có được không?
Cậu nhóc sớm đã ôm gối chạy qua phòng của cô. Tiếc là chưa kịp leo lên giường thì hình dáng bé nhỏ đã bị lão baba nhẹ nhàng nhấc lên.
Kiến Vương vừa xử lí xong công việc, anh thấy có một "tiểu tình địch" ở đây cản trở nên đã nhanh chóng bước đến.
-
- Tiểu tử con cũng không còn nhỏ, nên tập ngủ một mình đi.
Không biết vì sao những lúc thế này anh lại mong cô sinh một tiểu công chúa, không cần phải tranh giành người phụ nữ với mình.
Chỉ là lời nói trong lòng anh lại không dám nói ra. Nếu thốt lên nửa lời, không chừng sau này không còn thấy Sử tổng ở trong căn phòng kia nữa.
Thừa Uy nhìn anh rồi lại bĩu môi đứng khoanh tay như một người trưởng
thành. Nhóc trước giờ đều ngủ với mẹ nên khi bị người khác đuổi đi liền cảm thấy không vui.
- Không được. Dù gì ba cũng không còn trẻ, vẫn là người cần phải ngủ một mình.
Tiểu Uy lúc nào cũng biết cách chọc giận anh. Trước đây không muốn gọi một tiếng "baba" còn bây giờ dù câu trước hay câu sau đều là chê anh già.
Biểu cảm của Kiến Vương có chút không vui nhưng vì phải thương lượng với đối thủ trước mặt nên anh đã ngồi xuống ngang tầm cậu nhóc rồi nhượng bộ đi đôi phần.
- Lần trước có nói sẽ mua tặng con những thứ con thích, vậy nên chúng ta phải đưa ra điều kiện.
Nhóc đang kiên quyết muốn ngủ với mẹ mình, vừa nghe thấy đến "quà tặng" kia liền thay đổi sắc mặt. Đôi mắt không những sáng lên vì háo hức mà đến cảm xúc cũng vui vẻ hơn nhiều.
- Baba phải hứa đấy!
Sử tổng thấy nhóc con thay đổi được ý định liền gật đầu đồng ý. Sau đó không
biết nhóc đã nói gì vào tai anh, hết câu liền nở nụ cười nhẹ rồi vẫy tay mẹ mình trở về phòng.