Tay trái Sở Mộ đưa vào trong ngực, ý niệm tinh thần lan tràn vào trong oản luân không gian, đem kiếm chương nhập viện của Thanh Phong kiếm phái lấy ra. Lại móc từ trong ngực ra. Giá trị của oản luân không gian cực cao, vô cùng trân quý, cho dù là La Thiên Hùng cũng không có, dùng tu vi trước mắt của Sở Mộ, hiển nhiên hắn không dám mang theo oản luân không gian trên tay.
Trình kiếm chương, sau khi kiểm tra, lại nhìn Sở Mộ vài lần, trả lại kiếm chương, thủ vệ kia mới nói:
- Ngươi có thể đi vào.
Sở Mộ tiếp nhận kiếm chương rồi cất kỹ, bước đi vào trong kiếm viện. Trước mắt hắn là một con đường đầy đá cuội kéo dài tới phía trước. Mà hai bên thì là rừng trúc, tản ra từng trận thơm ngát. Hơn nữa Sở Mộ còn nhạy cảm phát hiện ra, linh khí trong này nếu như so với Thanh Phong kiếm phái rõ ràng còn nồng đậm hơn không ít.
Một đường không ngừng đi về phía trước, không bao lâu sau Sở Mộ liền nhìn thấy nhiều Kiếm giả tụ tập lại với nhau thành top năm top ba. Tuổi tác đều chừng mười bảy mười tám tuổi, hoặc là chừng hai mươi tuổi. Tu vi mỗi một người ít nhất đều đạt tới thập đoạn sơ kỳ.
- Những người này nhìn thấy Sở Mộ, nhưng mà bọn họ chỉ liếc mắt qua. Cũng không có để ý tới. Bởi vì Sở Mộ chỉ có tu vi thập đoạn trung kỳ mà thôi. Tu vi như vậy trong kiếm viện cũng có số lớn, cũng không cần đặt vào trong mắt.
Sở Mộ bước qua, cẩn thận cảm nhận khí tức chấn động trên người đám Kiếm giả này, quả nhiên đều không giống bình thường. Vốn không phải là tồn tại mà đám tán Kiếm giả kia có thể so sánh được.
Trong mắt hiện lên một đạo tinh mang, nhìn chằm chằm vào hai Kiếm giả kia, Sở Mộ chợt thi triển bộ pháp đuổi theo.
- Quỳ xuống, lập tức nói lời xin lỗi với ta, nếu không chúng ta sẽ lên đấu kiếm đài giải quyết.
Một đạo thanh âm kiêu ngạo vang vọng.
- Rõ ràng là ngươi đụng vào ta trước, hẳn ngươi phải là người xin lỗi ta mới đúng.
Đạo thanh âm vừa vang lên kia vô cùng quật cường, lọt vào trong tai Sở Mộ khiến cho hắn cảm thấy rất là quen thuộc. Hai mắt hắn co rút lại, nhìn xuyên qua đám người, mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc.
Chen vào trong đám người, ánh mắt đảo qua, trong đó có một người vẻ mặt kiêu căng, đang đứng thẳng, trên mặt nở nụ cười lạnh, trong mắt có hàn mang lập lòe, đứng nhìn xuống người còn lại giống như nhìn vào con mồi, Sở Mộ cảm thấy người này có chút quen thuộc, chỉ là hắn cũng không nhớ tới đã gặp đối phương ở đâu.
- Nực cười, rõ ràng là tên tàn phế nhà ngươi đi đường không có mắt, hết lần này tới lần khác lại đụng phải người ta khiến cho ta bị thương, ngươi phải quỳ xuống xin lỗi, còn phải bồi thường, phải bồi thường ta ba khỏa Tăng khí hoàn, nếu không ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy.
- Thì ra là thế, khó trách lại hung hăng càn quấy như vậy.
- Ngươi cho rằng mời tới thập đoạn trung kỳ là có thể khiến cho ta lui bước, tha thứ cho ngươi sao? Ta cho ngươi biết, đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, coi như là chưởng giáo Thanh Phong kiếm phái các ngươi tới đây lý cũng đứng ở bên ta a.
Người này rống to một tiếng, chỉ là lúc nói chuyện, trong đáy mắt hiện lên vẻ khinh thường.
- Không cần chưởng giáo bổn phái tới đây, ngươi muốn đấu trên Đấu kiếm đài đúng không? Được. Đúng ngày không bằng gặp ngày, chúng ta sẽ phân sinh tử trên đấu kiếm đài.