Tiếng cười quái dị sau lưng không ngừng truyền tới, càng ngày càng gần.
Sở Mộ và Lương Hải Sơn đồng thời vung tay chém ra vài đạo tiên thiên kiếm khí.
Tốc độ của tiên thiên kiếm khí cực nhanh, tiểu Huyết Yêu biến dị phía sau lại nhanh chóng vọt tới, căn bản không thèm né tránh, có lẽ nó cho rằng không cần phải né tránh.
Tiếng phốc phốc liên tục vang lên, giống như là roi đánh vào trên tấm da vậy, tiên thiên kiếm khí liên tục bị nghiền nát, nhưng mà đầu tiểu Huyết Yêu biến dị kia lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
Phát hiện điểm này, trong lòng Sở Mộ trầm xuống, tiên thiên kiếm khí sắc bén thế nào hắn rất rõ ràng,, tuy rằng không bằng kiếm khí hạ phẩm trực tiếp công kích, nhưng mà vô cùng kinh người.
Tiên thiên kiếm khí trực tiếp đánh trúng lại không tổn hao mảy may gì, vậy cho dù là kiếm khí hạ phẩm chỉ sợ cũng khó có thể tạo thành tổn thương rõ ràng với đối phương.
Mà tiểu Huyết Yêu lại là sinh vật bất tử, tà ác nếu như không đánh nát trái tim nó.
Lương Hải Sơn cũng rất quyết đoná, hai người lúc này hơi điều chỉnh phương hướng một chút, bắt đầu chạy sang hai phía, tốc độ lại tăng vọt.
Lúc này có giữ lại kiếm khí hay không cũng không quan trọng, tuy rằng linh khí ở đây thiếu thốn khó có thể khôi phục, nhưng mà nếu như không thi triển thân pháp chỉ sợ sẽ bị đầu tiểu Huyết Yêu biến dị này đuổi kịp, đến lúc đó chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Dường như không ngờ Sở Mộ và Lương Hải Sơn sẽ tách ra, đầu tiểu Huyết Yêu biến dị này nao nao, tốc độ hạ thấp hơn không ít, nó nhìn hai bên một chút, dường như đang lựa chọn.