Chấp sự kia nhướng mày, lạnh lùng mở miệng nói:
- Hoàng Thiểu An, chuyện trước kia ngươi đã nói ta còn nhớ rất rõ ràng, ba kiếm không có cách nào đánh bại Sở Mộ coi như ngươi thua. Chẳng lẽ ngươi không nhận nợ?
Sắc mặt Hoàng Thiểu An tái nhợt, hắn thực sự không ngờ mưu kế của hắn vốn tốt đẹp như vậy lại rơi vào kết cục như thế này, chuyện này khiến cho hắn không có cách nào tiếp nhận nổi.
Nhưng mà chấp sự bách Sự đường hắn cũng không dám đắc tội. Ngạo Kiếm bang chỉ là tổ chức của các đệ tử, mà Bách Sự đường chính là cơ cấu thuộc về kiếm phủ, giữa cả hai không thể so sánh.
Cuối cùng cho dù không cam lòng, Hoàng Thiểu An cũng chỉ có thể ảm đạm thu thập đồ của mình rời khỏi Kiếm lâu Địa cấp này mà đi tới Kiếm lâu Hoàng cấp. Trước khi đi hắn còn hung dữ trừng mắt nhìn Sở Mộ, phảng phất như khắc sâu hình dáng Sở Mộ trong mắt vậy.
- Đây gọi là tự khiêng đá nện vào chân mình a.
Sau khi Hoàng Thiểu An rời khỏi, chấp sự kia cười nói, hắn cũng nhìn ra được tính toán ban đầu của Hoàng Thiểu An này như thế nào.