Kiếp Này Tôi Nhất Định Trở Thành Gia Chủ

Chương 152



Chap 152

Một linh cảm khó tả bao trùm lấy Perez.

Sau khi cõng Lãnh chúa Ivan chạy ra khỏi phòng, anh ta điên cuồng lục soát căn biệt thự, gọi tên Florentia.

“Tia! Em ở đâu vậy Tia!”

Người dân trong dinh thự và các Quản trị viên Hoàng gia cũng lẩm bẩm khi chứng kiến ​​cảnh tượng đó.

Một số trong đó thậm chí còn giúp tìm ra Florentia.

Perez chạy đến phòng ngủ của Florentia.

Sau đó anh ta mở cửa và hét lên.

“Tia!”

Nhưng người đang dọn dẹp quần áo lại là Becky.

“Qu, Quý cô Lombardy ở công trường xây dựng cây cầu…”

Perez nghiến răng không muốn hét lên.

Thay vào đó, anh truyền sức mạnh vào bàn tay cầm kiếm và các đốt ngón tay trắng bệch.

Perez đang chạy xuống cầu thang của dinh thự, lập tức lên ngựa và hướng về trạm gác ở cổng.

Có lẽ khẩn cấp,đổi trưởng ngạc nhiên nhìn Perez đột nhiên bước vào.

“Nơi cây cầu bị sập. Con đường dẫn tới đó là đường nào?”

Đội trưởng đội cận vệ im lặng chỉ vào ngọn núi đã sụp đổ.

Sau đó, Lãnh chúa Ivan cũng vội vàng đến trạm gác.

“Đưa người dân trámh khỏi nơi xảy ra vụ lở đất. Chúng ta phải đảm bảo không có thương vong.”

Đó là lúc Lãnh chúa Ivan ra lệnh với vẻ mặt cứng đờ.

Đội trưởng đội cận vệ nói với vẻ mặt buồn bã.

“Ngay trước khi xảy ra lở đất, tôi nhìn thấy một chiếc xe ngựa trên đường bị cuốn vào đó”.

“Xe ngựa của ai vậy?”

“Lombardy… Đó là một cỗ xe có hoa văn Lombardy trên đó.”

“Ha!”

Mọi người đều bị sốc.

Chỉ có một người ngồi trên chiếc xe ngựa mang biểu tượng của Lombardy tại dinh thự của Ivan.

Florentia Lombardy.

Florentia Lombardy bị chôn vùi dưới núi đá và đống đổ nát.

“Ôi, điều đó không thể được.”

Lãnh chúa Ivan sắc mặt tái nhợt.

Chuỗi lý trí cuối cùng còn sót lại với Perez cũng bị cắt mất.

“Ui…ha!”

Bàn tay thô ráp của Perez túm lấy cổ áo Lãnh chúa Ivan như muốn xé toạc quần áo của ông.

“L…Lãnh Chúa!”

Các lính canh ngạc nhiên tiến lại gần, nhưng không ai can thiệp một cách liều lĩnh.

Mọi người đều biết rằng dự án tái thiết miền Bắc đang bị trì hoãn do Lãnh chúa Ivan từ chối nhận tiền cứu trợ.

Trong tình huống đó, Quý cô nhà Lombardy đã gặp tai nạn tại dinh thự của Ivan.

Hơn nữa, năng lượng đen tối của Perez đang cảnh báo bất cứ ai hãy chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ nếu họ muốn tiếp cận anh ta.

Lãnh chúa Ivan biết mình đã làm gì nên hét lên và không dám bỏ chạy.

Perez gầm gừ với giọng trầm.

“Bây giờ ngài đã hiểu mình đã làm gì chưa, Lãnh chúa Ivan?”

Lãnh chúa Ivan chỉ im lặng và không trả lời.

Quẳng-!

Perez, người vừa đẩy Ivan ra như vậy, vừa gầm lên đóng sầm cửa ra ngoài.

Con ngựa của anh đến trên con dốc đã sụp đổ do mưa gió mạnh hơn.

Các lính canh và Lãnh chúa Ivan làm theo, nhưng không ai đến đích có thể nói được lời nào.

Con đường bị cắt đứt bởi đất bị đẩy xuống, một tảng đá lớn từ giữa núi lăn xuống đè nặng lên nó.

“Uh, trên hết, tảng đá…”

Để đào đất lên, trước tiên họ phải loại bỏ tảng đá khổng lồ này.

Nhưng có lẽ phải mất vài ngày mới làm được việc đó.

Và không có gì tồn tại được lâu như vậy bị chôn vùi bên dưới nó.

Nhưng họ không thể buông tay như thế này được.

Đó là Florentia Lombardy.

Lãnh chúa Ivan ra lệnh cho lính canh với những đường gân máu quanh cổ.

“Tất cả mọi người trước tiên phải di chuyển những tảng đá có thể di chuyển được bằng vũ lực! Và cậu hãy quay lại biệt thự và lấy dụng cụ để chẻ đá!”

Đây là nơi Florentia Lombardy không nên chết.

Nếu đúng như vậy, anh ta không thể rút lui khỏi vị trí Lãnh chúa Ivan một cách an toàn.

Lãnh chúa Ivan không biết rằng mái tóc trắng của mình đã ướt đẫm và đang lớn tiếng ra lệnh cho nhiều người.

“Hã di chuyển chúng, đi nào!”

“Đúng vậy!”

Đó là lúc một vài người đàn ông khoanh tay tiến đến tảng đá trên cùng.

Đứng trong góc nhìn đống đá, Perez đẩy người lính trước mặt sang một bên.

“Tránh đường.”

Perez thấp giọng thốt ra một từ.

Và-

Clang-!

Một ánh sáng xanh lóe lên cùng âm thanh kim loại chói tai.

Một Aura màu xanh chói lóa đang loé lên từ thanh kiếm của Perez nhanh chóng rút ra khỏi vỏ.

Khi Perez vung kiếm lần thứ hai, một tảng đá khổng lồ tách ra làm đôi và lăn xuống.

Tuy nhiên, Perez vẫn không dừng lại.

Anh ta vừa phá vỡ một tảng đá lớn trong khi vung kiếm như điên.

Anh ta vung một thanh kiếm năm hoặc mười lần nếu tảng đá không nứt.

Clang! clang!

“Uh, u, u…”

Mệnh lệnh của Lãnh chúa Ivan truyền xuống đám binh lính đang đứng nhìn bóng người đó trong trạng thái mơ hồ.

“Làm việc gì đó! Di chuyển hòn đá đã cắt đi!”

“Dạ, vâng! Dạ, tôi hiểu rồi!”

Lãnh chúa Ivan, người xác nhận binh lính đang di chuyển, nhìn bóng lưng của Perez.

Hào quang rất mạnh mẽ.

Nhưng không ai có thể rút Aura ra vô thời hạn.

Đặc biệt, việc cắt những vật cứng như đá tiêu tốn lượng mana rất lớn.

Đảm bảo đủ.

Aura xanh nhấp nháy liên tục.

Nhưng Perez lặng lẽ vung kiếm.

Đến khi một thanh kiếm trần không có Hào quang sẽ chạm vào tảng đá.

Clang!.

Cuối cùng, trên lưỡi kiếm, máu đỏ bắt đầu từ tay Perez rải rác trên đá.

Tuy nhiên, động thái của Perez vẫn không dừng lại.

Clang! Clang!

Máu lặng lẽ nhỏ giọt và tiếng đá vỡ ngày càng tăng lên.

Đầu tôi đau như búa bổ.

Chuyện gì đã xảy ra thế?

Tôi nghe thấy một âm thanh lạ khi tôi đưa tay ôm lấy cái đầu đang nhức nhối của mình.

Crack, crack.

Ki tôi cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, tôi có thể nhìn thấy bên trong cỗ xe tối tăm với rất ít ánh sáng.

Tôi đang nằm trên sàn xe ngựa và cúi xuống gầm xe.

“Ừm, máu…”

Bàn tay chạm vào trán tôi chảy ra máu đến đỏ bừng.

Và dưới chân tôi, tôi thấy Migente Ivan đang nằm.

“Ôi, Ngài Ivan…!”

Migente Ivan, người cũng như tôi, bất tỉnh, phản ứng với giọng nói của tôi nhưng không thể mở mắt.

“Cuối cùng thì chúng ta có bị mắc kẹt không?”

Tôi cẩn thận nhấc mình lên.

Đầu tôi nhức nhối không chịu nổi mỗi khi cử động, nhưng tôi không thể chịu đựng được như thế này.

Tôi phải mất một lúc lâu mới ngồi được trên ghế xe ngựa và nhìn quanh.

“May mắn thay, có vẻ như không khí đang thổi vào từ trên đó…”

May mắn hay không may, chúng ta có thể thở được nhờ tảng đá nhỏ đã xuyên thủng trần toa xe.

Tất nhiên, bây giờ tôi cảm thấy như mình vừa đập trán vào tảng đá nằm trên sàn toa xe.

Khi tôi nhìn lên, cố gắng thích ứng với bóng tối hết mức có thể, phần trên được bao phủ bởi đất và đá lỏng lẻo đan xen vào nhau.

Vì vậy, khi tôi cử động mạnh, đất và đất rơi xuống, nhưng cùng lúc đó, một cơn gió nhỏ lùa vào qua lỗ.

“Tôi rất vui vì đã được ngồi trên một chiếc xe ngựa to lớn và chắc chắn. Nếu biết chuyện này xảy ra, tôi đã gói túi cứu sinh của mình lên xe rồi…”

Không, nếu tôi biết chuyện này sẽ xảy ra thì tôi đã không ra khỏi giường.

Tôi cố gắng thư giãn bằng cách nghĩ về những điều thiếu thiện cảm như vậy một mình, nhưng tôi cứ thấy sợ hãi bởi cái đầu nhức nhối và bóng tối của mình.

Tôi cảm thấy ngột ngạt dù biết không khí đang lưu thông và gió đang thổi vào.

“Ưm, chúng ta đang ở đâu…”

Sau đó Migente Ivan mở mắt ra.

Cùng lúc đó, một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ tràn vào.

Ồ, tôi không đơn độc trong việc này.

Với một hơi thở ngắn, tôi nói chuyện với Migente Ivan.

“Ngài có nhận thức được không? Tôi nghĩ chúng ta đã bị cuốn trôi bởi một trận lở đất.”

“À… Vâng… Đằng ấy ổn chứ?”

“Tôi hơi bị thương một chút, nhưng tôi ổn.”

“Thật may mắn. Tôi phải dậy ngay bây giờ… Ugh!”

“Cậu có thể đã bị thương. Đừng ép mình và nằm xuống.”

Nghe tôi nói, Migente Ivan gật đầu, cau mày.

“Tôi xin lỗi, quý cô Lombardy.”

“Tại sao?”

“Bởi vì sự bướng bỉnh của cha tôi… Ban đầu, sườn đồi này cũng được lên kế hoạch xây dựng để chuẩn bị cho những trận lở đất tiếp theo. Đáng lẽ tôi phải quyết liệt hơn nữa.”

Tôi không nói gì.

Tôi không thể nói ‘không sao đâu’ bằng những lời trống rỗng.

Như thể biết được cảm giác của tôi, Migente Ivan cười khổ.

“Vì sự thiếu quyết đoán của tôi mà cô phải trải qua chuyện như thế này… Ugh.”

Lẩm bẩm như vậy, Migente Ivan mò lên ngồi xuống.

Sau đó, với đôi mắt tuyệt vọng, anh nhìn lên cái lỗ trên trần nhà.

“Sẽ không bao giờ có ngày chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng nữa. Đây, như thế này…”

“Sẽ chỉ mất vài ngày thôi.”

“…Hả?”

“Nếu ngài cố gắng sống sót, sẽ có ngày thấy lại ánh sáng trên này.”

“Nhưng…”

“Tôi biết, thông thường khi có lở đất cuốn trôi thì ai cũng mắc kẹt và chết. Nhưng lần này sẽ khác.”


#h

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.