Kiều Hương

Chương 3: Anh muốn đuổi em đi sao?



Beta: Fuyu_u

Chương 3: 

“Ăn nữa đi”

“……”

Hạ Hương nghe được nhiều nhất chính là ba chữ này, cô im lặng để người đàn ông đút cháo thịt nạc cho đến khi ăn xong.

“Ngày mai tôi sẽ làm thủ tục xuất viện cho em.”

“……”

Đôi mắt vô hồn của cô đột nhiên lóe lên, cô không thích mùi của bệnh viện cho lắm, cũng không thích cảm giác nằm viện.

“Chu Hán!”

Bên ngoài phòng bệnh đột nhiên vang lên một giọng nói mềm mại, còn kèm theo tiếng bước chân đến gần.

“Đến rồi? Sao không gọi điện thoại cho tôi?”

“Sức khỏe của em Hương Nhi thế nào rồi? Có thể xuất viện chưa?" Người phụ nữ xinh đẹp không trả lời mà hỏi ngược lại, còn cầm một bó hoa cắm vào trong bình hoa.

“Ừ, ngày mai có thể xuất viện rồi.”

"Mấy ngày nay anh không có nghỉ ngơi tốt, nếu không anh trở về tắm rửa đi, em ở đây giúp anh chăm sóc em Hương nhi?"

Chu Hán hơi giương mắt nhìn nhìn cô gái nhỏ vẫn đang quay lưng về phía anh, chần chờ một chút mới gật đầu, "Làm phiền cô rồi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại"

“Được!”

Người phụ nữ tiễn Chu Hán ra khỏi phòng bệnh, cho đến khi thấy anh bước vào thang máy, cô ta mới chậm rãi đóng cửa phòng bệnh lại, đôi mắt xinh đẹp từ từ nheo lại.

“Xem xong đoạn video kia, tôi thật sự không nghĩ tới cô sẽ dùng cái chết để giữ Chu Hán lại.”

“……”

“Chu Hán chăm sóc cho cô, bởi vì cô là em dâu của anh ấy, cô không ngại những lời đồn nhưng cô cũng phải nghĩ cho cảm nhận của Chu Hán chứ.”

Hạ Hương nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt chăn, những giọt nước mắt nóng hổi bị cô cưỡng chế ép trở về.

Trái tim của cô đang rỉ máu, rất đau rất đau!

Chu Hán trở về tắm rửa, thay một bộ quần áo, râu ria cũng bị anh cạo sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái trở lại bệnh viện.

Hạ Hương ngủ thiếp đi trên giường bệnh, Chu Hán vẫn canh giữ không rời khỏi giường nửa bước, mãi cho đến trưa hôm sau mới đến quầy y tá làm thủ tục xuất viện.

“……”

Hạ Hương vừa vào cửa, còn chưa kịp ngửi thấy mùi hương thuộc về Chu Hán, thì ánh mắt cô đã bị hành lý trong phòng khách hấp dẫn.

Hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lăn dài.

"Vé xe vào thành phố, tôi giúp em..."

“Anh muốn đuổi em đi sao?”

Hai mắt Hạ Hương đỏ hoe, trái tim như bị bóp chặt, cảm giác như bị nghẹt thở, cô vừa khóc vừa run giọng hỏi: "Bởi vì cô ấy à?"

“Anh muốn kết hôn với cô ấy đúng không?”

“Em chỉ là em dâu của anh sao?”

“Bởi vì anh Văn, anh mới đồng ý chăm sóc em?”

"Đừng đuổi em đi... được không?"

Từng câu hỏi đều làm cho trái tim Chu Hán đau nhói, cổ họng của anh có cảm giác như bị kim đâm, làm thế nào cũng không phát ra âm thanh.

Anh muốn đuổi em đi sao?

Anh muốn kết hôn với cô ấy đúng không?

Bởi vì anh Văn nên mới chăm sóc em?

... Đừng đuổi em đi được không?

“Không... không phải…”

Khó khăn lắm Chu Hán mới phát ra được âm thanh, anh bước tới hai ba bước, hai cánh tay không ngừng run rẩy, ôm cô gái nhỏ đang khóc sướt mướt vào lòng.

“Anh yêu em.”

Tất cả những lời giải thích đều không bằng ba chữ anh yêu em.

Hạ Hương trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, Chu Hán nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, để cho trong mắt cô chỉ có anh, "Anh yêu em rất nhiều năm, yêu đến mức không có người phụ nữ nào bước vào trái tim của anh được nữa."

"Không phải em trai gửi gắm anh mới chăm sóc em, bởi vì anh yêu em, nên mới cam tâm tình nguyện chăm sóc em."

“Anh không coi em là em dâu, cũng không coi em là em gái.”

“Anh sợ mất đi em nên mới ép mình để em đi.”

“Anh Hán... hức hức…”

Lời thú nhận đầy tình cảm của Chu Hán khiến Hạ Hương khóc càng dữ dội hơn, không phải do cô ảo tưởng, anh yêu cô!

"Hương nhi... cũng yêu anh... Rất yêu rất yêu... Yêu rất nhiều năm..."

“Hả?”

Chu Hán giống như bị thứ gì đâm trúng, trong lòng trở nên ấm áp, nhưng ngay sau đó hình như anh nghĩ tới cái gì, ngọn lửa vừa mới bùng lên thì bị cô gái nhỏ to gan đẩy ngã trên sàn nhà.

“Đừng giận anh Văn, được không?”

“Hừm!”

“Hương Nhi vẫn luôn coi anh Văn là anh trai…”

“Còn anh thì sao?”

“Người yêu, người yêu của Hương Nhi, người yêu cả đời.”

Hạ Hương xấu hổ đỏ mặt, thẹn thùng nói, Chu Hán thấy thế thì ngứa ngáy khó nhịn, cái mông ngồi ở giữa đũng quần bị côn thịt cứng rắn đâm lên.

“Có thể không?”

“Ừm…”

Hạ Hương xấu hổ gật đầu một cái, bờ mông không ngừng bị côn thịt cọ xát.

“Hừ!”

Chu Hán phát ra tiếng thở hổn hển trầm thấp từ cổ họng, ánh mắt nóng rực dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hạ Hương, bàn tay to bao lấy bộ ngực trắng như tuyết, vừa bóp vừa nắn .

“Ưm...anh Hán… Ha haa…”

……

Phía sau là một kịch bản ngọt ngào ngọt thịt lớn, ha ha ha
 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.