Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 47: Tại sao hắn không biết chừng mực của mình..



Tránh khiến cho hắn chán ghét, Ngọc Đào cũng mặc kệ đôi chân què không có vấn đề gì của mình, bước đi một sâu một nông di chuyển về phía phòng của Hàn Trọng Hoài.   

Cửa phòng Hàn Trọng Hoài đóng chặt, nàng gõ hai cái nhưng không có đáp lại, nàng ngược lại muốn gõ lại, nhưng mọi người trong viện đều nhìn nàng như hổ rình mồi, nàng chỉ có thể tiếp tục què chân trở về chỗ ở.   

Đám người Trần Hổ sẽ không quản nàng, nhưng Đại Hoa chỉ coi một mình nàng là chủ tử, thấy thế, nơi nào đi quản bầu không khí xung quanh, lập tức chạy tới đỡ lấy nàng.   

Ngọc Đào giả què chân bị chuột rút, vừa lúc nửa người tựa vào người nàng ấy, "Phu nhân, ta thấy hình như là đại nhân tức giận phu nhân."   

Đại Hoa không biết nhìn ánh mắt người khác, cũng không nhận ra oán khí của những người khác trong nhà, nghĩ đến phu nhân gõ cửa mấy lần nhưng Hàn Trọng Hoài cũng không mở, Đại Hoa buồn rầu, "Phải làm sao bây giờ? Vì sao đại nhân lại đánh vị khách nhân đó lợi hại như vậy, hơn nữa lại còn tức giận."

Thời điểm xảy ra chuyện, Đại Hoa đứng ở bên ngoài nên không nghe thấy một câu nào, chỉ thấy Triệu Hằng Kiêu che khuôn mặt bầm tím rời đi, mà sau khi Hàn Trọng Hoài đập đồ xong thì dùng sức đóng cửa lại.   

"Đúng vậy, hắn đánh người mà còn cảm thấy hắn ủy khuất nhất trên đời này."   

Ngọc Đào hừ hừ hai tiếng, bảo Đại Hoa lấy bữa tối cho nàng, sau đó cũng không bước ra khỏi phòng một bước giống như Hàn Trọng Hoài.   

Chỉ là nàng đóng cửa không được bao lâu thì đã phải mở ra, cầm lấy đèn, Ngọc Đào lại đi tới trước cửa phòng Hàn Trọng Hoài gõ gõ.   

Lần này Hàn Trọng Hoài vẫn không để ý tới nàng, nhưng nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị tác chiến lâu dài, tựa vào bên cửa tình ý miên man mà mở miệng nói: "Đại nhân, sao lại tức giận nô tỳ như vậy?"  

Hàn Trọng Hoài ở trong phòng nhìn tin tức mà mật thám đưa tới, nghe được giọng nói của Ngọc Đào thì ngước mắt lên nhìn về phía thân hình yểu điệu được phản chiếu trên cửa sổ.   

Ngọc Đào cực kỳ biết phải cầm đèn ở chỗ nào mới có thể lộ ra bóng dáng mảnh khảnh của nàng trên cửa sổ, hơn nữa chỗ đầy đặn lại càng đầy đặn.   

"Nếu đại nhân tức giận nô tỳ nhận lễ vật của người lạ, vậy nô tỳ còn cảm thấy ủy khuất, lúc trước đột nhiên đại nhân lại đem nô tỳ đưa đến nơi này, nô tỳ lẻ loi một mình, không có chỗ dựa lại không có bạc, có người đem lễ vật đưa tới cửa, nô tỳ thu chỉ là vì muốn có thêm chút bạc, ít nhất chống đỡ được đến khi đại nhân tới đây..."   

Bóng đen thướt tha đung đưa, Ngọc Đào bị gió lạnh thổi đến run rẩy, nhịn hắt hơi tiếp tục nói: "Lúc trước đeo cây trâm kia chỉ là vì cảm thấy có thể chống đỡ được thể diện mà thôi, đối với nô tỳ mà nói đó cũng chỉ là một cây trâm."   

Giải thích xong Ngọc Đào vẫn không nghe thấy động tĩnh của Hàn Trọng Hoài.   

Cũng không biết có phải đã chết ở trong phòng hay không, Ngọc Đào đứng ở ngoài phòng một hồi, mệt mỏi ngồi xổm trên mặt đất.   

Trong mắt Hàn Trọng Hoài, đột nhiên bóng đen yểu điệu lại biến thành một bóng đen tròn vo.   

"Đại nhân..."   

Đợi đến khi có chút mệt mỏi, Ngọc Đào chớp chớp mắt, "Lúc trước đại nhân đuổi nô tỳ đi là vì nô tỳ không đủ kiên định để đứng về phía ngài, nhưng rõ ràng lần này nô tỳ đã nói thật, ngay cả tiền căn hậu quả của việc nhận trâm cũng đã nói, làm sao ngài còn tức giận..."   

"Giống như cái gì nô tỳ làm cũng đều không đúng."   

Mất mát nói xong, Ngọc Đào không ngồi đợi bên cạnh cửa nữa mà trực tiếp rời khỏi cửa phòng.   

Nhìn bóng đen kéo dài dần dần biến mất, Hàn Trọng Hoài dừng bút trên tay, Ngọc Đào nhắc tới hắn mới cảm thấy lần này hắn tức giận hơn lần trước.   

Cho dù cho đến hiện tại, hắn vẫn cảm thấy phiền muộn như cũ.   

Hắn đương nhiên biết Triệu Hằng Kiêu không chiếm được tiện nghi gì trên người Ngọc Đào, dựa theo đức tính của Triệu Hằng Kiêu, nếu thật sự là chiếm được tiện nghi gì thì hắn ta còn có thể làm ra vẻ ta đây ghê tởm gấp trăm lần.   

Cho nên hắn chỉ là tức giận vì Ngọc Đào nhận lấy trâm ngọc của Triệu Hằng Kiêu, hơn nữa còn đeo trên đầu.   

Lời giải thích của Ngọc Đào cũng không có vấn đề gì, lúc trước hắn đưa nàng đi, ôm thái độ để cho nàng tự sinh tự diệt, muốn nhìn xem khi đối mặt với áp lực sinh tồn, nàng có thể làm ra chuyện gì thú vị.   

Nhận trâm ngọc của Triệu Hằng Kiêu, cũng thuộc loại chuyện vì sinh tồn nên nàng mới làm ra.   

Nhưng tại sao hắn lại tức giận như vậy?   

Hàn Trọng Hoài ngồi trong phòng một lúc lâu, Ngọc Đào đến thăm vào buổi đêm không chỉ không làm cho hắn thoải mái, ngược lại còn làm cho chữ trên giấy khó có thể lọt vào mắt.   

Đọc mấy lần mới đọc hiểu được nội dung trên giấy, đốt bí thư, Hàn Trọng Hoài trực tiếp ra khỏi phòng.   

Thị vệ ở bên ngoài trực đêm, nhìn thấy chủ tử nhà mình đi đến trước phòng Ngọc Đào, giống như là tính toán muốn bước vào, nhưng không biết vì cái gì mà lại không đi vào, sau đó người liền đi vào trong viện.   

Mấy cái hố được đào ở trong viện còn chưa trồng hoa cỏ.   

Chỉ thấy Hàn Trọng Hoài nửa ngồi xổm, tiếp tục động tác lúc trước của hắn, đào đất trồng hoa.   

"Không phải là ta nhìn thấy quỷ đi?"   

Thuộc hạ vừa nói xong đã bị Trần Hổ đánh đầu: "Đại nhân làm cái gì cũng tự có chừng mực, lại nói lung tung nữa thì đem đầu lưỡi các ngươi rút đi."  

Thị vệ vừa mở miệng vội bịt miệng lại, biết nếu Trần Hổ nói rút đầu lưỡi thì thật sự sẽ rút.   

Gió đêm đem động tĩnh nhỏ vụn của những người này đến trong tai Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài nhìn cành hoa trên tay mình, hắn làm những chuyện này thật sự là có chừng mực sao? Tại sao bản thân hắn lại không biết chừng mực của hắn ở đâu.   

Chỉ là cảm thấy phải làm một ít việc để không nghĩ đến chuyện của Ngọc Đào nữa, khiến cho tâm tình của hắn ngày càng phiền muộn hơn.  

*

Ngọc Đào tỉnh lại thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức phát hiện có chút không đúng, cẩn thận quan sát mấy lần, mới phát hiện không đúng là bởi vì trong viện có trồng hoa cỏ, khác rất nhiều so với hôm qua.   

Tuy rằng nhìn thấy biến hóa này nhưng nàng cũng không nghĩ đến là do Hàn Trọng Hoài làm, chỉ cảm thấy là do ai đó có ánh mắt, biết đem việc mà Hàn Trọng Hoài chưa làm xong hoàn thành thật tốt.   

"Ta còn tưởng rằng hôm nay ta sẽ không có cơm ăn."   

Thời điểm Ngọc Đào đi vào phòng bếp, Nhạn Tự đang ăn bữa sáng, theo quy củ nha hoàn đều là hầu hạ chủ tử xong mới có thể dùng thức ăn, mà mỗi ngày Ngọc Đào đều tự động bỏ qua bước đi hầu hạ Hàn Trọng Hoài dùng cơm, ngủ đến sau khi hắn ăn cơm xong, cho nên mới có thể vừa tỉnh lại đã có cơm ăn.   

Hôm qua hạ nhân của Hàn Trọng Hoài đều dùng ánh mắt oán khí nhìn nàng, nàng còn tưởng rằng khi mình vào phòng bếp thì sẽ nhào vào một khoảng trống, những đến phòng bếp vẫn thấy trên nồi hấp đang làm nóng cơm cho nàng như ngày thường, nhìn đồ ăn có vẻ cũng không giống như có người nhổ nước miếng vào bên trong.  

Nhạn Tự đã ăn gần xong nghe Ngọc Đào nói thì đáp lời: "Ngọc Đào cô nương thật sự là nói đùa, có lần nào phòng bếp không để đồ ăn của cô nương, nếu thật là có, vậy cô nương có thể nói với ta, ta nhất định sẽ nghiêm trị bọn họ."   

Nhìn đồ ăn trước mắt, Ngọc Đào nếm thử một ngụm canh, vị tươi ngon tràn ngập khoang miệng, nàng nhìn vào trong nồi, quả thật thấy được bào ngư, vây cá mập và một số nguyên liệu khác.   

Mua trang sức cùng xiêm y xong, Ngọc Đào còn chưa cải thiện được thực đơn hàng ngày của mình, không nghĩ tới phòng bếp đã tự giác cải thiện cho nàng.   

Canh hầm này vừa uống vào đã biết phải mất rất nhiều canh giờ mới có thể nấu ra, nàng thường lăn lộn ở phòng bếp, bình thường loại hương vị này chỉ có thể ngửi một chút, không nghĩ tới còn có cơ hội cho vào miệng.   

"Đây không phải là bữa cơm cuối cùng của ta chứ?"   

Vừa ăn bữa sáng, Ngọc Đào vừa nghi hoặc nhìn Nhạn Tự, cho dù thường ngày Nhạn Tự nghẹn tính tình, gọi nàng một tiếng cô nương nhưng giọng điệu kia cũng lạnh như băng, hôm nay lại có độ ấm quá mức.  

"Ngọc Đào cô nương thật biết nói giỡn."   

Nhạn Tự cười khẽ nói xong, "Đại nhân nói đợi đến khi Ngọc Đào cô nương dùng xong cơm thì nhớ đến chỗ của ngài ấy một chuyến.

Tuy rằng mờ mịt nhưng tốc độ ăn uống của Ngọc Đào không chậm, rõ ràng hôm qua phòng bếp làm bữa tối có lệ cho nàng, hiện tại có thứ tốt cho vào bụng, tất cả đều đợi ăn no rồi nói sau.   

Sau khi ăn xong, Ngọc Đào biết nghe lời đi đến trước phòng Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài một thân áo suông màu nguyệt bạch, vẻ mặt không khác gì với khi đập hộp gấm vào ngày hôm qua, đều là lãnh đạm.   

"Hôm nay đi đâu?"   

Hàn Trọng Hoài há miệng hỏi, giống như là tức giận Ngọc Đào, nhưng lại nguyện ý cho nàng cơ hội tiếp tục cứu vớt hắn.  

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.