Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 55: Canh một



"Cuối cùng Hàn đại nhân cũng nhớ tới nơi này không phải là phủ Quốc công nhà ngươi, có thể tùy ý ngươi muốn làm gì thì làm."   

Sáng sớm Khánh Bình quận chúa đã đến thỉnh an Thái tử, ra ngoài liền đụng phải Hàn Trọng Hoài.   

Ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới quan sát Hàn Trọng Hoài, nhìn thấy hắn thay xiêm y, nghĩ hắn coi như là còn có chút đầu óc, không đến mức vì một thông phòng mà triệt để hủy hoại mình.   

Nhưng mà chút đầu óc này cũng không đủ tiêu trừ lửa giận trong lòng nàng ta, theo nàng ta thấy nếu Hàn Trọng Hoài có tâm thì sáng sớm nên quỳ gối trước cửa phòng của phụ thân nàng ta, mà không phải là bây giờ mới tới.   

Lúc này phỏng chừng là thông phòng kia đã tỉnh lại nên mới làm cho hắn yên tâm.   

Hừ một tiếng, Khánh Bình nói: "Hàn Trọng Hoài ngươi quá cuồng vọng, cho dù chuyện binh bộ ngươi có thể thoát hiểm, nhưng chuyện mà hiện tại ngươi đang làm cũng đủ để cho ngươi rớt đầu một trăm lần."   

Hai mắt Hàn Trọng Hoài xanh đen, môi sưng lên, khí sắc kém rối tinh rối mù, nhưng ánh mắt lại thanh minh sắc bén, hành lễ thỉnh an Khánh Bình quận chúa: "Quận chúa, thần đã không còn quan hệ với phủ Quốc công."   

"Hàn đại nhân thật đúng là biết tránh nặng tìm nhẹ, những lời bổn quận chúa nói với ngươi, chẳng lẽ ngươi chỉ nghe được một câu này?"   

"Thấm nhi..."   

Trong phòng truyền đến tiếng của Triệu Dận, Khánh Bình biết phụ thân bảo nàng ta đừng làm khó Hàn Trọng Hoài, trừng mắt nhìn Hàn Trọng Hoài một cái, đến gần hắn hạ thấp giọng nói: "Hàn đại nhân vì một nha đầu mà khinh thường hoàng thân, bổn quận chúa nhớ kỹ."   

Nói xong Khánh Bình phất tay áo rời đi, phụ thân nàng ta khoan dung, lại dùng đến Hàn Trọng Hoài nên rất có khả năng lần này không truy cứu Hàn Trọng Hoài, nhưng nàng ta cũng không dễ lừa gạt như vậy.   

Khánh Bình quận chúa nổi trận lôi đình, Hàn Trọng Hoài lại rất bình tĩnh, ánh mắt nặng nề, đi tới trước cửa phòng Thái tử quỳ xuống: "Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ."   

"Người đã không sao rồi?"   

Sau khi Triệu Dận tỉnh lại mới biết được đêm qua Hàn Trọng Hoài vì thông phòng mà xông vào thôn trang, hắn không nghĩ tới Hàn Trọng Hoài có thể ở thời điểm mấu chốt mà xoay người làm ra loại chuyện này, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy việc này Hàn Trọng Hoài có thể làm ra được.  

Hàn Trọng Hoài rất nặng tình cảm, bằng không cũng sẽ không vì lão quốc công gia đã từng chịu qua ủy khuất mà liều mạng cùng hắn hợp tác, quét sạch khối u ác tính trong triều.   

Nghĩ đến có lẽ thông phòng này chính là người mà lần trước hắn mang đến thôn trang.   

"Điện hạ nhân hậu, tiện nội của vi thần đã không còn gì đáng ngại."   

"Làm sao cô lại nhớ rõ là ngươi chưa từng cưới thê tử?"   

Triệu Dận sai cung nhân xốc màn trướng lên, "Tiến vào nói chuyện, ngươi quỳ ở bên ngoài không đau chân nhưng cô lại phí sức nói chuyện."

Đến trong phòng Hàn Trọng Hoài còn muốn quỳ xuống, Triệu Dận khoát tay áo, "Không cần quỳ nữa, mọi chuyện đều đã làm xong, lại quỳ thì có tác dụng gì."

"Thỉnh điện hạ trách phạt."   

"Ngươi cảm thấy cô muốn trách phạt ngươi như thế nào?" Triệu Dận hỏi ngược lại, "Ngươi còn chưa trả lời cô, sao một tiểu thông phòng lại trở thành tiện nội của ngươi?"

"Hồi điện hạ, thần muốn cứu mạng nàng."

Làm nhiều như vậy, bất quá chính là muốn giữ lại mạng của Ngọc Đào.   

Hắn không muốn nàng chết nên mới chiếm hữu nàng, để lại ấn ký của hắn ở trên người nàng, nếu nàng chết, hắn lại một lần nữa hai bàn tay trắng.   

"Cô biết ngươi muốn cứu mạng nàng."   

Nghe được đáp án của Hàn Trọng Hoài, Triệu Dận hơi hơi thất vọng, nghe Hàn Trọng Hoài nói nửa ngày, làm sao hắn có thể nghe không ra Hàn Trọng Hoài đã cắn rách lưỡi.   

Vì nữ nhân mà cắn nát đầu lưỡi, dụng tình như thế, Triệu Dận không khỏi chờ mong Hàn Trọng Hoài sẽ nói một ít lời mà ngày thường sẽ không nói, ví dụ như tâm sự xem hắn coi trọng nha đầu kia đến mức nào.   

Muốn không để ý đến thân phận mà cưới nha đầu kia.   

Nhưng nghĩ lại, Hàn Trọng Hoài tỉnh táo là chuyện tốt, cho dù tình cảm có sâu đậm đến đâu nhưng khoảng cách thân phận vẫn còn ở đó, nếu Hàn Trọng Hoài thật sự không phải là nha đầu kia thì không cưới, chỉ sợ chính mình còn phải răn dạy Hàn Trọng Hoài, để cho hắn chặt đứt niệm tưởng.   

"Nghe nói là nàng uống thuốc tránh thai cùng thuốc phong hàn, sau khi uống xong thì trúng độc, trong lòng ngươi hiểu rõ thì tốt. Tuy rằng cô không biết ngươi tính toán như thế nào, cũng không biết ngươi tức giận cái gì với phụ thân ngươi, nhưng trăm nết thiện chữ hiếu đứng đầu, ngươi tùy tiện đoạn tuyệt quan hệ với phụ thân ngươi, nếu sau này có người muốn công kích ngươi, vậy bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua chuyện này."   

Cũng chính là thái độ của Quốc công gia đối với Hàn Trọng Hoài mới khiến cho bọn Tô Tề Ninh buông lỏng cảnh giác, để cho Triệu Dận bắt được khối u ác tính trong phe Thái tử.   

Nhưng hiện tại mọi chuyện đã chấm dứt, Triệu Dận muốn tốt cho Hàn Trọng Hoài nên muốn khuyên hắn hòa hảo với Quốc công gia.   

Hàn Trọng Hoài chăm chú nghe, trả lời: "Điện hạ yên tâm, vi thần sẽ không bỏ lỡ đại sự của điện hạ."   

Thái độ này chính là không có ý định hòa giải với Quốc công gia, Triệu Dận nghĩ đến tin đồn mình từng nghe qua, dừng một chút, rốt cuộc vẫn không hỏi ra miệng.   

Lần này quan viên giúp Hàn Trọng Hoài nói chuyện có người của phe Phúc vương, hắn không biết làm sao Hàn Trọng Hoài lại có liên quan đến Phúc vương, nhưng nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi, nếu đã đạt được mục đích, vậy có chút chuyện riêng tư hắn không hỏi cũng được.   

"Vì "đại sự" của cô mà ngươi bị Quốc công gia đuổi ra khỏi phủ Quốc công, đã là như thế, vậy chuyện của nha đầu kia coi như là bù trừ cho nhau, cô không cùng ngươi truy cứu."  

"Tạ điện hạ."   

"Bôi thêm ít thuốc lên lưỡi rồi trở về trong thành đi, chỗ thánh thượng cô sẽ đưa thư cầu tình cho ngươi."   

Nhìn môi Hàn Trọng Hoài, Triệu Dận nói tiếp: "May mà có bẫy rập đối với Tô Tề Ninh ở phía trước, nếu để cho người bên ngoài nhìn bộ dáng này của ngươi, vậy bọn họ cũng chỉ cảm thấy lại là cái bẫy gì, cũng sẽ không biết ngươi là vì một nha đầu mới như vậy."

Vì một nha đầu mà biến chính mình thành như vậy, nếu truyền ra ngoài chỉ sợ cũng không có một ai tin.   

"Cô sẽ để cho Tôn thái y xem bệnh cho nha đầu kia của ngươi, xác định nàng không có vấn đề gì thì sẽ đưa trở về trạch viện của ngươi."   

"Điện hạ nhân từ."   

Hàn Trọng Hoài lại quỳ xuống hành đại lễ, cam đoan xử lý tốt mọi chuyện trong kinh rồi mới giục ngựa rời đi.   

Trước khi hắn đi vẫn chưa đi gặp Ngọc Đào, thời điểm Tôn thái y khám lại cho Ngọc Đào mới nói cho nàng biết Hàn Trọng Hoài đã đi rồi.   

"Phu nhân an tâm, độc của ngươi đã giải rồi, nghỉ ngơi thêm vài canh giờ nữa thì sẽ có người đưa ngươi về chỗ ở."   

Tuy rằng biết Ngọc Đào chỉ là thông phòng, nhưng một thái y như ông lại khám bệnh cho một nha đầu thì quá mất mặt, vì vậy dứt khoát liền xưng hô như vậy.   

Ngọc Đào nói cảm tạ, đợi đến khi Tôn thái y rời đi nàng mới dứt khoát xuống giường, hoạt động một chút chuẩn bị tùy thời rời đi.   

Ở chỗ này quá không an toàn, cho dù Thái tử điện hạ không truy cứu, nhưng đêm qua nàng đã nghe được lời Khánh Bình quận chúa nói, nếu Khánh Bình nhất thời cảm thấy phiền lòng, mà nàng lại vừa lúc còn ở đây, vậy thì không thể tránh khỏi một trận đòn.  

Còn chưa tới nửa canh giờ, Ngọc Đào đã nói chính mình có thể rời đi rồi.  

Tôn thái y thấy nàng hành động tự nhiên nên cũng không giữ lại nàng: "Thuộc hạ của Hàn đại nhân đang chờ ngươi, ngươi trực tiếp đi là được."   

"Tôn đại nhân, ta có cần đến chỗ điện hạ tạ ơn hay không?"   

Nếu có thể trực tiếp rời đi thì đương nhiên nàng muốn trực tiếp rời đi, nhưng nếu cứ đi như vậy, vậy có thể vừa bước ra khỏi đại môn đã bị nói là *mục vô hoàng quyền, sau đó bị chém đầu hay không.   

"Quận chúa đã dặn dò qua, điện hạ muốn tĩnh dưỡng nên phu nhân cũng không cần đi, nếu phu nhân muốn tạ ơn thì có thể đi thỉnh an quận chúa."   

Ngọc Đào đáp lại một tiếng, đến chỗ ở của Khánh Bình quận chúa thỉnh an.   

Nàng đứng ở trước của phòng Khánh Bình một hồi lâu nhưng vẫn chưa thấy nàng ta xuất hiện, bất quá ước chừng là sợ nàng đứng ở trong gió lạnh thì sẽ xảy ra vấn đề gì, lại ăn vạ ở chỗ này không đi, nha hoàn trong phòng đi ra nói với nàng vài câu: "Quận chúa biết tất cả đều không phải là do ngươi, giận chó đánh mèo cũng không đến trên người ngươi, ngươi có thể rời đi."    

"Ngọc Đào cảm tạ quận chúa."   

Hành lễ xong, Ngọc Đào đi tới cửa hông thì gặp Trần Hổ đang chờ ở cửa.   

Xiêm y của Trần Hổ nhăn nhúm, ánh mắt cũng phủ đầy tơ máu đỏ, nhìn giống như là cả đêm đều không được nghỉ ngơi.   

"Phu nhân không có việc gì là tốt rồi."   

Nghe được cách xưng hô của Trần Hổ, Ngọc Đào có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, người bên ngoài không biết gì về nàng thì thôi, nhưng đám người Trần Hổ đã biết rõ thế nhưng lại còn gọi lung tung như vậy.   

"Làm phiền Trần thị vệ, sao Trần thị vệ không đi theo đại nhân làm việc."   

"Đại nhân để thuộc hạ ở lại chiếu cố phu nhân, chỗ đại nhân có thuộc hạ khác đi theo."   

Lấy chân đạp cho Ngọc Đào lên xe ngựa, Trần Hổ tự mình cưỡi ngựa đi bên cạnh.   

Ngọc Đào nhìn ra được trong lòng Trần Hổ có tức giận, nhưng mà hắn vẫn cố gắng nhịn lại để đối đãi với nàng.   

Đổi lại là nàng, nàng cũng tức giận.  

Đêm qua Hàn Trọng Hoài ôm nàng uy hiếp thân vệ của thái tử, hơi sơ sẩy một chút chính là mất mạt, vì một mạng của nàng mà Hàn Trọng Hoài lấy tất cả mạng sống của hắn và thuộc hạ ra đánh cuộc.   

May mắn là đánh cuộc thắng, nếu đánh cuộc thua, có lẽ Trần Hổ mà lúc này nàng nhìn thấy không chỉ có tơ máu trong mắt, mà là tất cả trên người đều là tơ máu.   

Có người vì mạng của nàng mà liều mạng như vậy, nói cảm động, Ngọc Đào là có một thoáng cảm động, nhưng nghĩ đến nguyên nhân khiến cho chuyện này phát sinh là Hàn Trọng Hoài, cảm động của nàng lập tức biến mất vô tung vô ảnh.   

Nếu không phải Hàn Trọng Hoài mang nàng đến trong mưa phát điên thì nàng cũng sẽ không phong hàn, nếu không phải phong hàn thì nàng cũng sẽ không lo lắng nàng sẽ sinh ra hài tử có vấn đề, nếu không phải lo lắng sẽ sinh ra hài tử có vấn đề thì nàng cũng sẽ không uống canh tránh thai, dẫn đến hai loại thuốc tương xung tương khắc mà trúng độc.   

Nếu nàng không trúng độc, vậy cũng sẽ không cần nhờ thái y cứu mạng.   

Cho nên nói đi nói lại, tất cả vẫn là do Hàn Trọng Hoài gây ra, không có quan hệ gì với nàng.   

Giống như lời mà nha đầu bên cạnh Khánh Bình quận chúa nói, tất cả đều không phải là di nàng mong muốn, oan có đầu nợ có chủ, đều là nhân quả do Hàn Trọng Hoài tạo thành.   

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong đầu Ngọc Đào lại bất giác hiện ra hình ảnh lúc nàng vừa mới tỉnh lại, một giọt máu rơi vào trong mắt nàng.   

Từ trong miệng người khác nàng biết được, vì sao khi nàng tỉnh lại miệng của Hàn Trọng Hoài lại biến như vậy.   

Thời điểm thân thể đang ở trạng thái du hồn, nàng chỉ là ác ý thú vị suy nghĩ nếu nàng chết thì Hàn Trọng Hoài sẽ như thế nào, không nghĩ tới nàng thật đúng là chết một hồi ngắn ngủi như vậy.   

Nghĩ đến đây Ngọc Đào cắn đầu lưỡi một cái, vừa cảm thấy đau thì lập tức thu lực, mím lưỡi một chút để dấu vết không lưu lại, rốt cuộc là bao nhiêu lực mới có thể đem đầu lưỡi cắn rách.   

"Phu nhân dọa chết ta, người không có việc gì là tốt rồi! Ta tưởng phu nhân không thể quay về được nữa."

Đại Hoa vừa mới nói xong đã bị Trần Hổ gõ đầu: "Nói cẩn thận."   

Trải qua chuyện hôm qua, hiện tại Trần Hổ cảm thấy so với mạng của mình thì mạng của Ngọc Đào còn quan trọng hơn, hắn đã không còn cách nào một lần nữa trải qua loại kích thích như hôm qua, hiện tại nghe được lời nói không may mắn về Ngọc Đào thì sợ hãi.   

"Phu nhân, ý của ta không phải như vậy..."   

Đại Hoa ôm đầu, nàng ấy lo lắng cả đêm, nghe được có vài hạ nhân nói nhất định là Ngọc Đào đã mất mạng, còn nói đại nhân là đem Ngọc Đào đi chôn, thời điểm nghe bọn họ nói như vậy nàng ấy còn cùng bọn họ đánh một trận.   

"Ta biết ngươi không có ý đó, đi nấu chút nước cho ta đi."   

Thời điểm nàng tỉnh lại trên mặt, trên cổ đều là máu, nàng còn tưởng rằng là Hàn Trọng Hoài tức giận cầm đao vẽ lung tung trên mặt nàng, sau đó mới phát hiện là máu của Hàn Trọng Hoài.   

Từng giọt máu trên người, từ hồng biến thành đen, tuy rằng khi ở thôn trang nàng đã rửa sạch, nhưng hiện tại trên người vẫn còn mang theo mùi máu tươi.   

Đêm đó ở trong mưa, nàng bởi vì Hàn Trọng Hoài mà chảy vài giọt máu, máu dính vào trên người hắn, chớp mắt hắn đã trả lại cho nàng nhiều máu như vậy.   

Mùi máu ngửi qua không thể quên được, như vậy xem ra nàng còn kiếm lời.  

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.