Kiều Mị: Thông Phòng Vừa Kiều Vừa Mị

Chương 57: Nàng vẫn là nằm liệt đi



Ước chừng là thư của Trần Hổ viết quá thành khẩn, không quá mấy ngày, chuyện của kinh thành còn chưa kết thúc nhưng Hàn Trọng Hoài đã truyền lời bảo bọn họ đưa Ngọc Đào vào thành.   

Đối với việc này Ngọc Đào không có ý phản kháng gì, chủ yếu là biết mình phản kháng cũng không có tác dụng gì.   

Thu dọn đồ đạc, Ngọc Đào nhìn hành lý đang gia tăng của mình, vào thành một chuyến cũng tốt, có thể bán một phần trang sức tăng thêm kho bạc nhỏ của nàng.   

Đợi đến lúc khởi hành cũng không thấy bóng dáng của Trần Hổ ở đâu, một lát sau hắn mới từ bên ngoài vội vàng trở về.   

"Đây là như thế nào, đại nhân lại không muốn ta vào thành?"   

Nếu không cần vào thành, vậy nàng liền trực tiếp trở về giường chờ cơm.  

Sợ Ngọc Đào có hy vọng, lại hy vọng thất bại khổ sở, Trần Hổ vội vàng xua tay, cho thấy không phải ý tứ này: "Đương nhiên không phải, đại nhân ở trong thành chờ phu nhân! Thuộc hạ vừa mới đi tìm quản gia của phủ Thái tử, hôm nay vừa vặn Thái tử điện hạ cùng Khánh Bình quận chúa muốn hồi kinh, thuộc hạ hỏi xem xe ngựa của chúng ta có thể đi ở phía sau hay không."

Nghe được đám người Triệu Dận muốn hồi cung, Ngọc Đào hơi kinh ngạc.   

Triệu Dận đến ôn tuyền của thôn trang là vì tránh rét, hiện giờ sắp đến thời điểm tiết trời lạnh nhất, hiện tại trở về kinh thành còn tránh lạnh cái gì.   

Mặc dù bên ngoài đều đang xem náo nhiệt của Hàn Trọng Hoài, nói hắn phát hiện ra một chuỗi dài khối u ác tính, triều đình sẽ càng thêm an ổn, nhưng nàng lại cảm thấy tất cả đều là điềm báo cho mưa gió sắp tới.   

Không phải là Triệu Dận sắp chết đi?   

Đột nhiên Ngọc nhìn xe ngựa nghĩ như vậy, không tiếc mạng mà đi về kinh thành, sao nàng lại có loại cảm giác mạng của hắn không lâu cho nên muốn buông tay đánh một trận.   

Nhưng ý tưởng này chỉ chợt lóe lên trong đầu nàng, nàng cũng không phải là một chính khách mà là một thông phòng nhỏ yêu mạng cách xa chuyện triều chính, loại sự kiện lớn này ngay cả nàng cũng đoán rõ ràng, chắc chắn là còn có bí ẩn bên trong.   

Nói không chừng người nào đó thân thể không tốt thì đều là lời đồn, người đang yên đang lành lại mượn loại lời đồn này để làm chuyện gì.   

Suy nghĩ một hồi, Ngọc Đào lại trở về xe ngựa trước mắt, nếu muốn đi phía sau đám người Thái tử, vậy hiện tại nàng không thể lên xe, phải đợi đến khi đám thái tử đi ngang qua ven đường rồi tạ ơn.   

Vốn dĩ có thể đơn giản dứt khoát lên đường, nhưng lại bắt buộc phải đứng ở bên đường để ăn bụi bặm của vó ngựa.   

Ngọc Đào híp mắt: "Trần thị vệ ngươi thành thật mà nói, ngươi đi cầu quản gia của phủ Thái tử để cho xe ngựa của chúng ta đi theo phía sau bọn họ, có phải là bởi vì cảm thấy một đường này sẽ không được bình yên hay không."   

Mấy ngày nay ban đêm nàng loáng thoáng nghe được động tĩnh, chỉ là động tĩnh không lớn, bọn Trần Hổ không nói nàng cũng lười hỏi.   

Nghĩ đến có lẽ là do Hàn Trọng Hoài đắc tội người ở kinh thành, những người đó biết hắn còn có một chỗ ở như này cho nên mới cố ý phái người đến xem có thể bắt được người nào để uy hiếp Hàn Trọng Hoài hay không.   

"Phu nhân tài trí song toàn, thuộc hạ sợ phu nhân lo lắng nên mới chưa bao giờ nói với phu nhân tình huống mấy ngày nay."  

Vốn dĩ Trần Hổ tưởng rằng Ngọc Đào căn bản không phát hiện bất kỳ cái gì kỳ quái, ngay cả tiểu nha đầu trong nhà cũng có cảm giác nên mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, nhưng Ngọc Đào lại vẫn bình tĩnh như thường ngày.   

Hiện tại xem ra rõ ràng là Ngọc Đào đã sớm phát hiện mỗi ngày đều có thích khách đánh lén, chỉ là trầm ổn không nói, loại thái độ không sợ hãi này, không hổ là nữ nhân được đại nhân coi trọng.   

Nghe được mấy từ tài trí song toàn, Ngọc Đào lại càng thêm đứng đắn: "Trần thị vệ không cần lấy lòng ta quá nhiều, ở trong trạch viện này ngươi gọi ta một tiếng phu nhân không có gì đáng ngại, dù sao ta cũng đã rời khỏi phủ Quốc công nên ngươi có thể coi ta là ngoại thất của đại nhân, nhưng trở lại trong thành, Trần thị vệ vẫn nên gọi ta là cô nương đi, miễn cho người ta hiểu lầm, nếu về sau phu nhân chân chính của đại nhân biết ta từng được gọi là "phu nhân", không biết còn tưởng rằng tâm ta cao hơn trời."  

Nữ nhân tâm cao hơn trời, thông thường mạng còn mỏng hơn so với giấy.   

Nàng cũng không muốn bởi vì một xưng hô mà mất mạng.   

"Cái này..."   

Trần Hổ biết nàng nói có đạo lý, nhưng trong lúc nhất thời lại không muốn lập tức đổi xưng hô, há miệng không biết nên tiếp lời gì, Ngọc Đào chủ động tiếp nhận lời nói: "Hiện giờ đại nhân ở nơi nào? Đại nhân có mua nhà trong thành sao?"

"Đại nhân có một trạch viện ở thành đông, so với nơi này lớn hơn gấp mấy lần, nếu thánh thượng không ban cho quan trạch khác, vậy hẳn là chúng ta sẽ ở nơi đó."

Cuộc sống của kẻ có tiền làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được, kinh thành đông tây nam bắc, nhà ở thành đông là có giá cả đắt nhất, hơn nữa cực kỳ khó mua, lúc trước nàng đã hỏi thăm qua, với chút tài sản này của nàng mà muốn thuê một trạch viện nhỏ ở phía đông thì cũng chỉ đủ trả tiền thuê một tháng.   

Mà Hàn Trọng Hoài lại trực tiếp mua một tòa trạch viện, lớn hơn gấp mấy lần so với nơi này.   

"Vậy trạch viện này cứ bỏ hoang như vậy sao? Mấy ngày ở lại đây, ta đối với nơi này cũng có chút tình cảm, cảm thấy mỗi một chỗ đều cực hợp tâm ý của ta..."   

Nghe Ngọc Đào nói, ánh mắt của Trần Hổ quét qua hoa cỏ trong viện, đột nhiên nhớ tới hoa trong viện này là chủ tử vì Ngọc Đào mà trồng xuống, nếu đã là do chủ tử tự tay trồng xuống, cũng không thể để cho bọn họ xuống tay nhổ đi.   

"Thuộc hạ sẽ hồi bẩm đại nhân, xem những hoa cỏ này nên xử lý như thế nào."   

Nghe thấy lời này, Ngọc Đào cảm thấy Trần Hổ không hiểu chuyện lắm, đâu phải là nàng quan tâm hoa cỏ cỏ gì đó, nàng chỉ muốn hắn tỏ vẻ vài câu ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, dù sao mà nói thì một trạch viện đối với Hàn Trọng Hoài cũng không tính là gì, không bằng đưa cho nàng.   

Muốn cho Trần Hổ nói bóng nói gió là không có khả năng, đến lúc đó nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, xem có thể làm được một phòng xép hay không.   

"Ngọc Đào phu nhân, Thái tử điện hạ cùng Khánh Bình quận chúa tới rồi."   

Thời điểm Triệu Dận đến thôn trang để tĩnh dưỡng cực kỳ khiêm tốn, nhưng lúc đi lại cực kỳ phô trương, quân lính đứng ở hai bên xe ngựa, đem xe ngựa màu vàng gắt gao bảo hộ ở trong đó.   

Giống như lần trước, ngay cả tạ ơn Ngọc Đào cũng không có tư cách đi đến trước mặt Triệu Dận, chỉ có thể hành lễ ở ven đường, chờ xe ngựa của Khánh Bình quận chúa đi ngang qua, Ngọc Đào lại một lần nữa quỳ gối, chỉ là không nghĩ tới lần này Khánh Bình vén rèm xe lên.  

Nghe được Khánh Bình quận chúa kêu dừng xe ngựa, Ngọc Đào không cong chân được, theo bản năng ngồi xổm xuống.  

Vốn tưởng rằng chỉ là làm cho có, không nghĩ tới lại gặp phải lãnh đạo đến kiểm tra.   

May mà Khánh Bình quận chúa không chú ý tới những lễ tiết đoc của nàng, vén rèm lên, ánh mắt đảo một vòng trên mặt nàng: "Đây là khỏe rồi?"   

Mấy ngày nay Khánh Bình luôn nhớ tới bộ dáng Ngọc Đào nằm trên giường, da thịt trắng như tuyết, nghe được nàng ở bên ngoài nên sinh ra tâm tư muốn liếc mắt nhìn một cái.   

Đều nói thương gân động cốt một trăm ngày, ước chừng Ngọc Đào chính là yêu tinh, sắc mặt tốt như vậy căn bản không giống như đã trải qua một hồi bệnh nặng.   

Có một số nữ nhân sinh ra có tác dụng là mị hoặc nam nhân, giống như Ngọc Đào, rơi vào trong tay nam nhân sẽ là đồ chơi được yêu thích.   

"Tạ quận chúa ân điển, nhờ hồng phúc của quận chúa mà Ngọc Đào đã tốt rồi."   

"Nếu không có chuyện gì thì về sau ít đi gây chuyện chút."   

Khánh Bình nói xong liền buông rèm xuống, xe ngựa chạy về phía trước, Ngọc Đào nhìn rèm gấm rơi xuống, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, làm sao nàng lại cảm thấy ánh mắt Khánh Bình quận chúa nhìn nàng có chút phức tạp.   

Nàng biết Khánh Bình khinh thường nàng, mà nàng cũng không cần Khánh Bình để ý đến chính mình.   

Có cơ hội ai mà không muốn làm quận chúa, làm một người đứng trên người khác, đáng tiếc nàng không có cơ hội kia, nếu không có cơ hội kia, vậy ngoại trừ thỏa mãn với trạng thái hiện tại của mình, nàng cũng không thể mỗi ngày đều khóc oán trời trách đất.   

Trên đường về thành, Ngọc Đào vẫn luôn cân nhắc ánh mắt kia của Khánh Bình.   

Khi người ta có ánh mắt khinh thường, hoặc là nói căn bản không để người khác vào mắt, hoặc là khinh thường đem suy nghĩ đặt ở trên người người kia.   

Cho nên nói chẳng lẽ trên người nàng có chuyện gì khiến Khánh Bình quận chúa để vào mắt.   

Chẳng lẽ kỳ thật nàng cũng là nữ nhi của Thái tử, chỉ là không cẩn thận bị bỏ rơi trong dân gian...   

Cân nhắc không ra ánh mắt phức tạp của Khánh Bình là có ý gì, tư duy của Ngọc Đào liền phân tán, lại nói tiếp có phải nhân vật này của nàng còn có kịch bản che giấu như thật giả thiên kim, cái gì công chúa linh tinh hay không.  

Công chúa thì thôi, nếu nàng thật sự là công chúa thì chẳng phải sẽ loạn luân cùng Hàn Trọng Hoài hay sao.   

Nhưng nếu thật sự là công chúa, có thể làm cho Hàn Trọng Hoài quỳ bên chân nàng, một bên liếm giày của nàng, một bên nói hắn sai rồi, vậy loạn liền loạn đi.   

*

Tuy rằng người muốn Triệu Dận chết không ít, nhưng ở địa phận ở kinh thành, lại có quân binh che chở, cho dù có người có tâm tư nhưng cũng không dám động thủ.   

Xe ngựa của Ngọc Đào đi theo phía sau quân lính của Thái tử, một đường bình an đi vào thành.   

Đến trong thành, đoàn xe chia làm hai đường, Ngọc Đào nhìn xe ngựa phía trước vẫn đi không dừng lại, nàng đi xuống cảm tạ thêm lần nữa.   

"Không khí trong thành không tốt bằng ngoài thành."   

Đến thành đông, phòng ốc chỉnh tề uy nghiêm, cửa lớn từng hàng nối đuôi nhau làm cho người ta cảm thấy áp lực.   

Nghe Ngọc Đào thở dài, Đại Hoa giật giật mũi: "Phu nhân, ta không cảm thấy hương vị khác nhau."  

Ngược lại nàng ấy còn cảm thấy trong thành càng rộng rãi hơn, cũng tốt hơn nhiều so với ở nông thôn.   

"Đó là bởi vì ngươi ở lâu … Ta không ký khế ước bán thân với ngươi, người bên ngoài muốn ngươi ký ngươi cũng đừng ký, ở trong thành làm việc lâu tích góp được nhiều kiến thức thì liền quay về, tư vị bị nhốt trong nhà cũng không dễ chịu."

Bản thân nàng không ngại bị mắc kẹt trong nhà, bởi vì nàng biết diện mạo cùng tính cách của mình, ngồi xổm ở trong nhà chính là lựa chọn tốt nhất.   

Nhưng nhìn Đại Hoa siêng năng lại tràn đầy sức sống, cảm thấy nàng ấy không thích hợp làm một nha hoàn không có tự do.   

"Đương nhiên nếu ngươi có kiến thức mà vẫn cảm thấy làm nha hoàn trong đại trạch tốt thì ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi."   

Ngọc Đào nhún nhún vai, bổ sung một câu sau, tuy rằng nàng không muốn nhìn Đại Hoa không có tự do, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không gánh vác cuộc sống của người khác, sẽ không thay người khác lựa chọn.   

Trạch viện mà lần này Hàn Trọng Hoài mua không rách nát giống như trạch viện có suối nước nóng trước đây, bên ngoài có cây cối chỉnh tề, hai tòa sư tử đá, trên cửa còn treo bảng hiệu —— Hàn phủ.   

Bảng hiệu cũng đã có, đây là triệt để tính toán rời khỏi phủ Quốc Công, xây dựng một bếp lò khác.   

Xe ngựa vừa dừng lại đã có người tiến lên nghênh đón, Ngọc Đào xuống xe nhìn thấy người kia, ngược lại là người mà nàng quen biết, nhưng mà rõ ràng đối phương không có ý định chào hỏi, nàng cũng không mở miệng.   

Hai bên đều trầm mặc, nhưng mà Ngọc Đào vừa muốn đi vào trong cửa, người ở phía trước nàng đã hoảng hốt.   

"Ngọc Đào cô nương đây là muốn đi đâu?"   

Mở miệng chính là quản gia của phủ Quốc công, trước kia khi ở phủ Quốc công chính là hắn ta nói nàng là người không an phận, người không biết còn tưởng rằng khẩu vị của nàng tốt như vậy, từng quyến rũ lão già xấu như ông ta.   

Tuy rằng thêm xưng hô của cô nương, nhưng lời này hỏi cũng không tính là lễ phép.   

Ngọc Đào liếc mắt nhìn một cái: "Ngươi là?"   

Nụ cười giả trên mặt Hàn An cứng đờ, không nghĩ tới Ngọc Đào có thể làm bộ làm tịch đến mức này, khi ở trong phủ Quốc công còn từng ngụm từng ngụm gọi đại tổng quản, lúc này mới mấy ngày đã làm bộ như không quen biết.   

Hết lần này tới lần khác nàng làm bộ làm tịch, ông ta còn phải thấp giọng khép nàng coi nàng như một nhân vật.   

"Ngọc Đào cô nương đúng là quý nhân hay quên chuyện, tại hạ là đại tổng quản Hàn An phủ Quốc công."   

"A, là Hàn đại tổng quản."   

Ngọc Đào giống như bây giờ mới nhớ tới một người như vậy, đáp một tiếng liền tiếp tục tiến về phía trước, nhưng mà Hàn An lại một lần nữa ngăn ở trước mặt nàng.   

Hàn An cười mỉa: "Ngọc Đào cô nương có rảnh rỗi nghe tại hạ nói hai câu hay không?"   

"Ta là một phụ nhân nội trạch, tổng quản ngươi là một nam nhân lớn tuổi, ngươi cùng ta nói hai câu, để cho người khác nhìn thì thành bộ dáng gì."   

Sắc mặt Hàn An đỏ lên, lời này của Ngọc Đào nghe như không có vấn đề gì, nhưng nhìn đôi mắt cười như không cười của nàng, ông ta liền cảm thấy lời này của nàng có ý khác, giống như là đang vũ nhục ông ta vậy.  

"Cô nương nói đùa, cô nương là chủ tử, tại hạ là nô tài, chủ tử cùng nô tài nói chuyện là thiên kinh địa nghĩa."  

"Đã là như vậy, ta chỉ nghe qua chủ tử phân phó nô tài làm việc, nhưng chưa từng nghe qua nô tài quấn lấy chủ tử, nhất định phải nói một hai câu."   

Ngọc Đào nhìn về phía Trần Hổ, Hàn An bị đẩy sang một bên.   

Trước kia lúc ở Phủ Quốc công, cho tới bây giờ Hàn An chưa từng cảm thấy Ngọc Đào sắc bén như vậy, sửng sốt thấy người muốn vào trong nhà mới vội vàng nói. "Ngọc Đào cô nương, lão phu nhân muốn gặp ngươi."   

Ngọc Đào kêu dừng một chút, Hàn An nhìn có kịch, trên mặt vui vẻ, chỉ thấy Ngọc Đào quay đầu nói: "Một nô không hầu hai chủ, chủ tử hôm nay của ta cũng chỉ có một mình Hàn đại nhân, Hàn đại tổng quản ngươi ở cửa khóc cũng được, quỳ cũng được nhưng đừng hướng về phía ta, cũng đừng quấn lấy ta."

"Cái này..."   

Hàn An nhìn bóng lưng của Ngọc Đào thì lập tức thành người câm, thái độ của Ngọc Đào đáng giận, nhưng nàng dám như vậy, rõ ràng là không chút sợ hãi, chẳng lẽ Hàn Trọng Hoài cùng nàng nói cái gì đó, chắc chắn sẽ không trở về phủ Quốc công?   

"Trần đại nhân, ngài đi theo Tứ thiếu gia cũng không phải một năm hai năm, ngươi nên biết cái gì là tốt cho Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia như vậy là muốn bị chọc vào xương sống."   

Trần Hổ biết trong phòng có người hầu hạ Ngọc Đào nên không vội vào cửa, liếc mắt nhìn Hàn An nói: "Hàn đại tổng quản, ta nói thật với ngươi, đại nhân là muốn trở về phủ đệ."   

"Vậy?" Đôi mắt Hàn An sáng lên.  

"Nhưng nếu cứ như vậy trở về, chẳng lẽ người bên ngoài nhắc tới sẽ không trào phúng đại nhân dễ dãi có lệ."   

"Cái này ta biết được," Hàn An che tay ở bên môi, nhỏ giọng nói với Trần Hổ, "Ý của Quốc công gia là, hắn nguyện ý tự mình bồi tội với Tứ thiếu gia."

Còn tự mình, xem bộ dạng này nhất định là lén bồi tội, đã là lén lút, vậy cũng sẽ không đứng đắn, chỉ sợ là sẽ nói mấy câu lừa gạt.   

Trần Hổ lộ ra biểu tình khó xử: "Hàn tổng quản cũng nói ta ở bên cạnh đại nhân làm việc không phải một năm hai năm, ta cảm thấy đại nhân muốn không phải cái này, Quốc công gia là trưởng bối của đại nhân, nào có thể để cho trưởng bối nhận lỗi với vãn bối."  

"Vậy Trần đại nhân cảm thấy Tứ thiếu gia là có ý gì?"   

"Bên ngoài truyền lời gì hẳn là Hàn tổng quản cũng có nghe qua, thành thân là chuyện đại sự chung thân, để cho người bên ngoài biết được Đại phu nhân định cho đại nhân một cô nương ngốc, như thế nào cũng không nói nổi."   

Nghe được là yêu cầu này, sắc mặt Hàn An buông lỏng, bỏ đi một biểu cô nương quả thực là chuyện nhỏ trong chuyện nhỏ.   

"Nhưng mà nếu là người đi rồi, như vậy càng giống như lúc trước được định hôn sự chính là đại nhân, hiện tại lời đồn đãi thật tốt, là Tam thiếu gia cưới thê tử, không quan hệ với đại nhân chúng ta."   

Trần Hổ giống như nhận ra Hàn An đang suy nghĩ cái gì, cũng không nói rõ ràng mà chỉ úp úp mở mở nói ra một nửa.   

Mặc kệ hắn nghe xong lộ ra sắc mặt khó xử, sải bước đi vào trong nhà.   

Đại Hoa trốn ở một bên nghe góc tường, thấy Trần Hổ tiến vào thì nhanh chóng chạy vào trong phòng, nhìn bộ dáng của nàng ấy, Trần Hổ tận lực thả chậm lại bước chân, đợi đến khi hắn đến chính sảnh, cái gì nên nói Đại Hoa cũng đều đã nói với Ngọc Đào, nàng ấy ở bên cạnh đánh giá bốn phía, mà Ngọc Đào lại đang rũ mắt ngẩn ra.   

Trần Hổ chắp tay: "Từ khi đại nhân bắt đầu lật án, Quốc công gia ngày ngày phái người canh giữ ở cửa, Ngọc Đào phu nhân yên tâm, đại nhân sẽ không về phủ Quốc công nữa."   

Hắn cho rằng vừa nãy Ngọc Đào nói quá mức với Hàn An, sợ nếu chủ tử quyết định hồi phủ, đến lúc đó khó có thể đối mặt, cho nên mới cố ý an ủi.   

Nhưng mà Ngọc Đào căn bản không phải vì Hàn An gì.   

Nàng là bởi vì ám chỉ của Trần Hổ, ám chỉ này nhất định là ý của Hàn Trọng Hoài.   

Hàn Trọng Hoài thế nhưng định để Hàn Trọng Thời cưới Tôn Tư Lộ.   

Nếu Hàn Trọng thời cưới Tôn Tư Lộ, chẳng khác nào không có *nhạc gia để có thể dựa dẫm, chuyện này đối với nữ chủ ngược lại là chuyện tốt, nhưng đối với Hàn Trọng Thời thì thảm.   

*Nhạc gia: nhà cha mẹ vợ.

Trong lúc nhất thời Ngọc Đào cảm thấy có chút loạn, nàng không biết cuốn sách mà nàng xuyên qua đã bắt đầu đi chệch quỹ đạo của nó từ bao giờ, hiện tại nàng lại cảm thấy Hàn Trọng Thời không có khả năng làm đại quan nhất phẩm, nhưng Hàn Trọng Hoài lại cực kỳ có khả năng.   

Nếu đã như vậy, có phải nàng có thể thay thế vai trò của nữ chủ hay không, từ thông phòng trở thành phu nhân của quan nhất phẩm.   

Ách...   

Nàng vẫn là nên nằm liệt đi.

"Ngọc Đào phu nhân có thể tự mình dùng cơm rồi nghỉ ngơi, hôm nay đại nhân sẽ trở về muộn."   

Trần Hổ nhắc nhở một câu, mặc dù nói là ở Đại Lý tự, nhưng kỳ thật là ở thiên lao thẩm tra phạm nhân, thẩm tra không ra kết quả thì lại phải thẩm tra tiếp, mà thẩm tra xong còn phải hồi cung phục mệnh, không thể về được chỗ ở.   

Ngọc Đào lên tiếng, vốn là muốn làm chút gì đó nhưng nghĩ đến mức độ nguy hiểm bên ngoài, vẫn là buông tha cho kế hoạch xuất hành.   

Đi dạo một vòng quanh nhà, cuối cùng tìm thấy một cuốn xuân cung đồ trên kệ sách.   

Mặc dù không biết vì sao nơi này lại có thứ này, nhưng họa sĩ vẽ lại rất tinh xảo.   

Sau giờ cơm chiều thì sắc trời cũng đã tối, Ngọc Đào định lại đi sờ giá sách, xem còn có thể lấy ra cái gì hay ho, chỉ thấy thị vệ vội vàng đi vào trong sảnh.   

"Có chuyện gì? Đại nhân đã quay về.”  

Lời nói là truyền cho Trần Hổ, thấy Ngọc Đào hỏi, Trần Hổ nháy mắt, ý bảo người nọ có thể nói thẳng.   

Thị vệ chắp tay: "Hồi Ngọc Đào phu nhân, đại nhân còn chưa trở về nhưng là thánh thượng hạ chỉ, truyền Kiến Vương cùng thế tử của Phúc vương vào kinh."   

Lúc trước đã có triều thần kiến nghị truyền hai vị thế tử vào kinh, có thể làm con thừa tự cho Thái tử điện hạ.   

Nhưng Thái tử cự tuyệt, hiện giờ lại mời hai người bọn họ vào kinh, cũng không biết là vì cái gì.   

Trần Hổ suy tư, dư quang chạm tới Ngọc Đào, theo bản năng hỏi: "Ngọc Đào phu nhân có ý kiến gì đối với việc này?"   

Ngọc Đào chớp chớp mắt: "Triệu thế tử thật sự là bớt việc, từ U Châu đến kinh thành phải mất mười mấy ngày đi đường, hắn ở yên trong kinh thành, có thể tiết kiệm được thời gian bôn ba."   

"..."

Cái nhìn ở góc độ này quá mức mới lạ, hắn nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.   

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.