Ba người đều đang nằm thẳng tắp, quần áo mặc vô cùng chỉnh tề.
Là áo liệm.
…
"Cha, mẹ, Tiểu Dũng!”
Tôi sợ đến mức gần như bật khóc.
Ba người họ vẫn bất động.
Bên ngoài tiếng đập cửa càng nặng nề hơn.
Cộc cộc cộc…
Cộc cộc cộc…
"Cùng đi nha!"
"Cùng đi nha!"
"Cùng đi nha!"
Càng ngày càng có nhiều tay đập lên cánh cửa, cửa sổ, bên ngoài tường.
Trên nóc nhà cũng có thứ gì đập đánh.
Cả căn phòng dường như đang chấn động.
Trên giường, cha tôi, mẹ tôi, Tiểu Dũng cũng chấn động theo.
Toàn thân họ run rẩy, miệng lẩm bẩm bắt đầu phát ra tiếng, chỉ là đã không phải giọng nói ngày xưa của họ.
"Cùng đi nha!"
"Cùng đi nha!"
"Cùng đi nha!"
Trên xà nhà không biết lúc nào lặng yên rủ xuống một sợi dây thừng, trên sợi dây buộc một cái vòng.
Tròn xoe, dừng ngay trước mắt tôi.
Xuyên qua dây thừng, tôi nhìn thấy buổi tiệc lên đại học hôm ấy.
Người trong thôn lần lượt chúc rượu tôi, cha tôi uống say rồi đang khoác lác với những người khác, nói mộ tổ bốc lên khói xanh, đời đời ra Trạng Nguyên.
Tiểu Dũng cúi đầu chỉ lo ăn, mẹ tôi thì như nở hoa trong bụng.
Hiểu Văn uống quá chén, Thu Ca cũng uống nhiều, họ đều đến chúc rượu tôi.
Ba người chúng tôi cùng lấy thư thông báo trúng tuyển ra.
Hiểu Văn thi đậu, Thu Ca cũng thi đậu, các anh chị em khác cũng đều thi đậu.
Mọi người đều vào thành phố đi học đại học.
Hiểu Văn và Thu Ca khoác ba lô, bảy tám người khác đi theo sau, cùng ra khỏi thôn, rạng đông ửng hồng rọi vào người chúng tôi.
Thu Ca quay đầu nhìn thấy tôi, vẫy tay gọi.
"Anh à, cùng đi nha."
Cười đến phá lệ ngọt ngào.
Tôi cất bước tiến lên, theo họ cùng đi.
Cùng đi thôi.
Đi vào thành phố.
Sau khi tốt nghiệp có công việc nhà nước phân cho, có căn hộ đơn vị chia, rồi kết hôn, rồi sinh con, sống những ngày tháng như người thành phố.
Có chợ bán thức ăn, có bách hóa cao ốc, có tiệm sách Tân Hoa, có công viên, có rạp chiếu phim.
Muốn mua gì, muốn ăn gì, muốn chơi gì, đều có cả.
Mặc trang phục thịnh hành nhất, 9 giờ đi 5 giờ về, ngã bệnh có bảo hiểm y tế, về hưu cũng có tiền lương.
Không cần đi sớm về tối, không cần ăn gió nằm sương, không cần chỉ muốn khám bệnh thôi cũng phải chạy vào trong thành.
Tốt biết bao nhiêu.
Tốt biết bao nhiêu.
Từng đợt hạnh phúc mê muội ào tới, tôi cảm giác mình như muốn ngủ thiếp đi luôn.
Chợt, tôi nghe thấy tiếng gà gáy.
Tôi mở to mắt, phát hiện mình nửa quỳ trước cửa từ đường.
Ngoại trừ lúc ăn Tết và làm tang sự, ngày thường từ đường đều không mở cửa, chỉ dùng một sợi xích sắt khóa lại.
Cổ tôi đang kẹt vào sợi xích khóa cửa.
Xích sắt rất lạnh, cấn đến mức cổ và cằm của tôi đều rất đau, vì thiếu dưỡng khí, toàn thân đã không còn sức lực.
Tiếng gáy hết trận này đến trận khác truyền đến.
Tôi xoay người lại, cổ thoát ra khỏi sợi xích, cả người bủn rủn ngồi bệt xuống đất.
Chỉ khẽ động, chỗ nào cũng đau, y như đã bị người ta quần ẩu một trận vậy.
…
*Chú thích bối cảnh là những năm 70, lúc này mới mở lại kỳ thi đại học, sinh viên rất hiếm và quý đến mức gần như chắc chắn đỗ đại học là đổi đời luôn ấy