Huyết Danh Đồ Của Đêm

Chương 51: Bóng Dáng Giữa Bão Tố



Chương 51: Bóng Dáng Giữa Bão Tố

Trời đã bắt đầu vào chiều, ánh nắng vàng vọt của hoàng hôn buông xuống như phủ thêm một lớp u buồn lên khu phố cũ. Những con hẻm ngoằn ngoèo, ẩm thấp như đang nuốt chửng từng bước chân của nhóm người âm thầm di chuyển qua.

Cường dẫn đầu cả nhóm, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng góc tối, tay hắn siết chặt cây gậy bóng chày quen thuộc, từng v·ết m·áu khô rỉ trên thân gậy vẫn còn nhìn thấy rõ. Đám đàn em lặng lẽ theo sau, sẵn sàng vào trận chiến, nhưng không ai dám phát ra một âm thanh nào.

Mục tiêu của hôm nay là chiếm thêm một loạt tuyến phố dưới quyền kiểm soát của băng nhóm khác. Một vài kẻ đã mấy lần gây rối địa bàn mới của Cường, và hôm nay chính là lúc hắn đáp trả.

Phố phường vắng tanh, không khí đặc quánh lại. Tiếng bước chân của Cường vang lên đều đặn, nhưng đột ngột, hắn khựng lại. Cái nhíu mày thoáng qua trên khuôn mặt, ánh mắt xoáy sâu về phía con đường nhỏ bên cạnh.

Trong ánh chiều tà mờ nhạt, một bóng dáng quen thuộc hiện ra từ đầu ngõ. Tuệ Nghi, mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, tóc bay lất phất trong cơn gió thoảng. Cô đang đạp xe cùng một nhóm bạn, tiếng cười nói khúc khích vang lên làm bầu không khí giang hồ bỗng chốc trở nên xa lạ. Họ không hề biết mình đang bước vào vùng nguy hiểm.

Cường đứng lặng. Mọi thứ như ngưng đọng trong vài giây ngắn ngủi. Đám đàn em phía sau không hiểu chuyện gì, nhìn nhau đầy thắc mắc, nhưng không ai dám hỏi. Tất cả chỉ chờ đợi một tín hiệu từ Cường.

Ánh mắt của hắn dịu lại khi nhìn thấy Tuệ Nghi. Cường không nói gì, chỉ khẽ dấu cây gậy ra sau lưng rồi đưa tay lên ra hiệu cho đám đàn em dừng bước.

Đám đàn em phía sau bắt đầu nhận ra sự lạ lùng, những kẻ cầm v·ũ k·hí trên tay, gương mặt hừng hực sát khí, ngay lập tức hạ thấp xuống, như thể toàn bộ thế giới xung quanh bọn chúng bị đông cứng chỉ bởi một cái vẫy tay của Cường.

Không ai hiểu lý do chỉ biết nín thở chờ đợi. Cường quay đầu lại, liếc nhẹ, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại mang chút phức tạp.

Tuệ Nghi và nhóm bạn tiếp tục đạp xe, không hề nhận ra tình hình căng thẳng xung quanh. Cô nhẹ nhàng nói cười, bánh xe quay từng vòng nhịp nhàng mang theo âm thanh trong trẻo như xé tan sự tĩnh lặng nặng nề của những k·ẻ g·iang hồ đứng thành hàng dài bên lề đường.

Gió thổi nhẹ qua, làm bay những cánh hoa giấy rơi xuống. Từng cánh hoa mỏng manh rơi lả tả, đậu lên bờ vai Tuệ Nghi như những bông tuyết nhỏ. Đôi mắt Cường dõi theo nhìn từng bóng dáng thanh thoát của cô, trái tim hắn như nghẹn lại.



Trong thế giới của hắn, nơi đao kiếm và máu đổ là ngôn ngữ duy nhất, sự xuất hiện của cô giống như một phép màu dịu êm.

Cường vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi Tuệ Nghi. Trong khoảnh khắc, hắn như quên mất bản thân là ai, quên mất kế hoạch, quên cả cuộc chiến sắp diễn ra.

Tuệ Nghi không hề biết rằng, những k·ẻ g·iang hồ cứng cỏi, hung tợn đang đứng yên như tượng. Cô không biết rằng chỉ một cái phất tay của Cường đã khiến tất cả cuộc chiến ngừng lại, chỉ vì không muốn làm ảnh hưởng đến cô.

Khi Tuệ Nghi và nhóm bạn đi ngang qua, cách Cường chỉ vài bước chân, hắn vẫn im lặng.

Cường khẽ xoay người, ánh mắt lặng lẽ dõi theo. Một làn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo vài sợi tóc mềm phất qua khuôn mặt lạnh lùng của hắn. Cường không kiềm được, khẽ nhắm mắt trong giây lát, như muốn khắc ghi hương thơm nhẹ nhàng thoảng qua trong không gian.

Đến khi bóng dáng Tuệ Nghi và nhóm bạn đã khuất, bàn tay siết chặt cây gậy bóng chày bỗng thả lỏng. Một hơi thở dài, nhẹ nhàng nhưng nặng trĩu.

Mở mắt ra, hắn trở lại là chính mình. Lạnh lùng, tàn nhẫn. Ánh mắt sắc như dao, Cường ra lệnh ngắn gọn:

“Đi tiếp! Xử gọn bọn nó trước khi trời tối!”

Đám đàn em lặng lẽ tuân lệnh, như những con sói hoang sẵn sàng lao vào cuộc chiến. Nhưng không ai biết rằng, sâu trong trái tim Cường, giữa những toan tính lạnh lùng và cơn bão của cuộc đời, bóng dáng Tuệ Nghi vẫn còn đọng lại, như một ngọn gió nhẹ nhàng giữa bão tố. Một dấu lặng, đủ để khiến hắn dừng lại, dù là chỉ trong khoảnh khắc.

***

Một giờ sau,



Trận chiến đã kết thúc. Cường đứng trên mái nhà xưởng cũ, nơi đã từng là một trong những địa bàn của Khánh 'Rambo' giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn ngổn ngang. Cả băng nhóm đối thủ đã bị đám đàn em của hắn đánh tan tác.

Đôi mắt hắn quét qua từng tàn tích, xác nhận rằng không một kẻ nào còn dám đứng dậy đối đầu với hắn nữa. Sự im lặng của đêm bao trùm lên cảnh tượng, chỉ có tiếng gió vi vu cuốn theo những mảnh giấy vụn và bụi bặm.

Cường không b·ị t·hương. Hắn vốn không phải loại dễ bị tổn thương trong những trận chiến như thế này. Dù đối thủ đông và hung tợn đến đâu, kỹ năng của hắn luôn vượt trội. Hắn đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ ngay từ đầu, chỉ chờ cơ hội hạ gục đối phương gọn gàng.

Hắn bước xuống khỏi mái nhà, lặng lẽ như một bóng ma, hướng về con ngõ nhỏ dẫn ra khu dân cư. Không cần tiếng reo hò chiến thắng, không cần sự tung hô từ đàn em, hắn thích sự im lặng hơn. Trận chiến là chuyện của hắn và t·hế g·iới n·gầm này; nó không cần phải để lại dấu vết ngoài bóng tối.

Bóng tối ôm lấy Cường như một chiếc áo choàng. Hắn len lỏi qua những con hẻm nhỏ, từng bước chân vững chắc nhưng nhẹ nhàng. Trận chiến vừa qua không làm hắn hao tốn chút sức lực nào, nhưng trong đầu, hình ảnh của Tuệ Nghi vẫn lởn vởn. Hắn nhớ đến ánh mắt trong trẻo và nụ cười dịu dàng của cô khi đi ngang qua hắn vào buổi chiều. Một cái gì đó rất nhỏ, rất mơ hồ, nhưng đủ làm hắn cảm thấy trái tim mình nặng trĩu.

Khi bước đến một ngã ba khuất ánh đèn, Cường dừng lại. Trước mắt hắn, một chiếc xe đạp loạng choạng, bánh trước của nó kẹt vào vỉa hè, và phía bên cạnh là Tuệ Nghi, đang cố gắng kéo nó ra. Cô đứng trong ánh sáng nhạt nhòa của một chiếc đèn đường, không nhận ra rằng có một người đứng trong bóng tối đang dõi theo cô.

Cường khựng lại. Tình cờ gặp lại cô vào lúc này là điều hắn không ngờ tới. Hắn nín thở, không dám di chuyển, sợ rằng một tiếng động nhẹ cũng sẽ phá vỡ không gian này.

Tuệ Nghi cúi xuống, dùng cả hai tay cố gắng nâng chiếc xe lên, nhưng bánh xe vẫn không nhúc nhích. Mái tóc dài của cô rũ xuống, che khuất một bên gương mặt, đôi môi khẽ nhíu lại vì sự bất lực. Trong một giây, Cường cảm thấy bản năng muốn bước tới giúp cô.

Nhưng rồi hắn chững lại. Một kẻ như hắn, kẻ vừa từ trận chiến về, tay vẫn còn vương v·ết m·áu, liệu có thể tiếp cận cô sao? Hắn không thể để cô biết hắn là ai, càng không thể để ánh sáng trong đôi mắt cô bị vấy bẩn bởi hình ảnh của hắn.

Chỉ là trong lúc Cường còn lưỡng lự, Tuệ Nghi bất ngờ loạng choạng, suýt ngã về phía trước. Bản năng của hắn bùng lên mạnh mẽ hơn cả lý trí. Không chần chừ thêm nữa, hắn lao ra từ bóng tối, nhanh như cắt, đưa tay đỡ lấy vai cô trước khi cô kịp ngã xuống.

Tuệ Nghi ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ vì sự xuất hiện của Cường. Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc. Nhưng ngay khi cô định nói lời cảm ơn, hắn đã quay mặt đi, kéo chiếc mũ lên cao, che khuất gần hết gương mặt.



“Không sao, để tôi giúp cậu!” Cường nói khẽ, giọng trầm và lạnh lùng, cố gắng giữ một khoảng cách an toàn giữa họ.

Không để Tuệ Nghi phản ứng, hắn bước tới chiếc xe đạp, dùng một tay nhấc bánh trước của nó ra khỏi vỉa hè một cách nhẹ nhàng. Với sức mạnh của hắn, hành động đó diễn ra như không hề tốn chút sức lực nào.

“Cảm ơn cậu!”

Tuệ Nghi nói, giọng cô ấm áp và nhẹ nhàng, giống như gió thoảng qua tai. Cô hơi ngạc nhiên trước sự lạnh lùng của người lạ mặt này, nhưng trong lòng chẳng biết vì sao lại không cảm thấy sợ hãi..

Cường không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ, định bước đi. Nhưng trước khi hắn kịp rời xa, giọng nói của Tuệ Nghi lại vang lên, kéo hắn về thực tại.

“Cậu là ai? Mình có thể biết tên không?” Cô hỏi, đôi mắt lấp lánh ánh sáng từ chiếc đèn đường, vẻ tò mò hiện rõ.

Cường cứng người trong chốc lát. Hắn không thể để Tuệ Nghi biết, bàn tay hắn, đôi vai hắn, tất cả đều là của một kẻ không thuộc về thế giới của cô. Hắn vẫn giữ cho gương mặt mình chìm trong bóng tối của chiếc mũ.

“Không cần đâu! Tôi chỉ là một người qua đường!” Cường đáp, giọng nói mang theo vẻ lạnh nhạt, xa cách.

Tuệ Nghi dường như hiểu rằng người bạn này không muốn tiết lộ nhiều về bản thân, nên cô không hỏi thêm nữa. Cô mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và chân thật.

“Dù sao cũng cảm ơn cậu lần nữa! Cậu thật sự tốt bụng!”

Cường đứng yên, không đáp lại. Hắn nhìn cô thêm vài giây nữa, rồi quay người bước đi. Lần này, hắn bước nhanh hơn, như muốn chạy trốn khỏi ánh mắt trong trẻo ấy.

Nhưng trong lòng hắn, bóng dáng của cô vẫn còn đó, như một ngọn lửa nhỏ le lói, ấm áp và xa vời. Cường biết, giữa bóng tối mà hắn đang bước đi, ánh sáng từ cô có lẽ là điều duy nhất giữ hắn không chìm sâu hơn vào con đường lạnh lẽo này. Nhưng hắn cũng biết, mình không thể đến gần cô hơn nữa. Hắn là bóng đêm, còn cô thuộc về ánh sáng, một ánh sáng mà hắn không bao giờ có thể với tới.

Bóng dáng của Cường dần khuất trong bóng tối, còn Tuệ Nghi đứng đó, nhìn theo, lòng thầm nghĩ về người lạ vừa giúp cô. Một sự rung động thoáng qua, nhưng chưa đủ để cô hiểu người đàn ông này thực sự là ai.

Trong đêm, gió thổi qua, nhưng Cường vẫn cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay khi hắn đỡ lấy vai cô. Một khoảnh khắc nhỏ nhoi, nhưng với hắn, nó đủ để giữ cho trái tim hắn đập mạnh hơn một chút trong cái thế giới đầy máu và b·ạo l·ực này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.