Khuôn mặt của hắn quá mức xinh đẹp động lòng người, trái ngược với Phật tử cao quý bằng bạch ngọc, đôi mắt dịu dàng từ bi kia đã phủ đầy tia sáng đỏ, ngập tràn sát khí trong bóng đêm lạnh lẽo. Sau khi nhận ra Khương Ly đang nhìn mình, hắn đột nhiên kề sát vào, khuôn mặt lạnh lẽo trắng như tuyết chậm rãi cọ lên làn da hồng hào nóng hổi của cô. Phát hiện cô đang khẽ run rẩy, hắn lập tức giữ cằm cô xoay qua một chút. Đôi môi mỏng đỏ thắm hôn lên khoé miệng đỏ ửng của cô nhằm trấn an, rồi liếm mạnh chút nước bọt còn sót lại phía trên, động tác chậm như muốn nuốt chửng cô vậy! Vẫn còn hương sen nhưng cảm giác lạnh lẽo càng khiến hơi thở của Khương Ly càng gấp rút. Rõ ràng cô đã nhìn thấy chữ “vạn” đỏ như máu hiện lên giữa trán của hắn, vừa quỷ dị vừa kỳ bí. Eo Khương Ly bị hắn ôm vào trong lồng ngực, hắn mang thân thể cô đứng trên đài sen bạch ngọc, đáng sợ hơn là thân dưới còn dính sát vào nhau. Sương đen bắt đầu phủ kín đại điện, trong không gian âm u không thấy gì, hắn nặng nề tấn công cô từ phía sau, miếng thịt vốn đã chờ đợi ở cửa tử cung càng cắm vào sâu hơn nữa, đâm vào cùng với tinh dịch nóng bỏng khiến Khương Ly khó thở khóc thút thít, cũng không hẳn là sợ hãi, đôi tay bị trói chặt trong bóng đêm, ngay cả giãy giụa cũng không làm được. Tiếng thở nặng nề bên tai cắn nuốt ham muốn đáng sợ, từ từ đâm vào bên trong cô, liếm cổ và mặt cô hết lần này tới lần khác. “Tôi… đã chờ em rất lâu.” .Bụng dưới căng lên, huyệt thịt nhạy cảm cắn nuốt cũng mỏi nhừ, Khương Ly làm gì còn tâm trạng nghe giọng hắn nói, từng cú thúc đều khiến cô khóc gấp gáp đầy bất lực, một lượng lớn nước đục chảy ra làm ướt đôi chân đang lơ lửng trên không. Cô cảm nhận được nỗi sợ khi cây chày thịt hưng phấn đâm thủng cái bụng của mình! Cô còn nhận thấy cơn đau khi bị hắn cắn sau cổ, hàm răng sắp đâm thủng da thịt! Thế nhưng ham muốn xác thịt lại mãnh liệt không ngớt, mãnh liệt kích thích điên cuồng, khiến cô không ngừng lên đỉnh, sương đen quấn quanh người lập tức tan đi, khi đó cô mới nhận ra mình bị Tà Thần bế lên không, chày thịt xuyên qua trọng tâm của cô từ phía sau, đôi chân mềm mại rũ thẳng xuống nhưng cũng không tài nào chạm đất, chỉ có mỗi mũi chân cuộn lên thì lại bị tinh dịch dính ướt. Tí tách, tí tách, chất trắng đục nhầy quỷ dị tỏa hương sen nhỏ xuống đài sen từ mũi chân cô. Chênh lệch chiều cao của họ quá lớn, hắn ôm cô dễ như ôm một đứa trẻ, hoàn toàn không có dấu hiệu muốn buông ra.
Khương Ly cho rằng lần này mình thật sự chết chắc rồi, cô lại tiếp tục bị đâm lên mây, chất dịch nóng bỏng chảy cuồn cuộn qua giữa hai chân, tiếng rên thỏa mãn của cô cũng nghẹn ngào…… Trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy chết theo cách này thật sự quá khủng bố. Bỗng nhiên, Phật châu quấn ở chân phải của cô cử động, tuột ra ngoài rồi bay thẳng về phía Tà Thần, 108 viên Phật châu bằng bạch ngọc biến về kích thước ban đầu, lần lượt quấn lên cổ hắn! Hàm răng cắn sau cổ Khương Ly bỗng chốc thả lỏng, thậm chí nửa thân dưới dính lại với nhau một thời gian dài cũng tách ra. Khương Ly bị buông ra nên lộn nhào từ trên đài sen xuống, linh hồn nhỏ bé của cô không có chút phản ứng nào, may là Tà Thần điều khiển sương đen đón được cô, để cô nằm an toàn trên đất.
Đôi chân dưới váy đã không thể nào khép lại được, tinh đục nhiều đến kinh người bắt đầu chảy ào ạt từ bên trong cửa huyệt chưa kịp đóng chặt, cái bụng nhỏ mới dần phẳng lại, cô như mới được vớt ra khỏi nước, ướt sũng nằm ngửa thở dốc, ánh mắt mơ màng nhưng cũng sợ hãi nhìn về phía Phật trên đài. Phật tử bạch ngọc đã sa đọa biến thành Tà Thần bằng da bằng thịt, áo cà sa đỏ sẫm như máu bao bọc dáng người cao lớn đĩnh bạt của hắn, Phật châu quấn quanh cổ khiến hắn thấy bực bội, chữ “vạn” trên trán bắt đầu chảy máu, ánh sáng đỏ dữ tợn trong mắt thay đổi, ngày càng nhiều sương đen tỏa ra ồ ạt từ dưới chân hắn. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp vẫn lạnh như băng, đến khi khóe môi hắn chậm rãi nở một nụ cười tàn bạo xấu xa. Phật châu quấn quanh hắn lập tức bị kéo đứt! Phật châu bạch ngọc rơi vương vãi hòa vào màn sương đen, hắn đã không bị thứ gì giam cầm nữa, đôi mắt của hắn cuối cùng cũng có thể nhìn Khương Ly mà không phải dè chừng nữa rồi. Ánh sáng đỏ hung tàn dần dần rút đi, trong đôi đồng tử đen nhánh chỉ còn lại áp lực lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi.