Khương Ly bị Đào Tuyết đẩy đột ngột nên không kịp phòng ngừa, cũng may Lam Lam phía sau nhanh tay đỡ được cô. Cô cũng không tức giận, chỉ cảm thấy Đào Tuyết có chút kỳ quái, nghĩ lại hình như sau khi nói về nhiệm vụ phụ của mình xong thì ánh mắt nhìn Khương Ly đã có gì không đúng rồi, cũng do nhiệm vụ nói không được nói chuyện nên mới rơi vào trạng thái bất an lo sợ. Sau khi đứng ổn định, Khương Ly nói cảm ơn Lam Lam, mắt thấy Đào Tuyết đi theo người phía trước thì cô cũng tiếp tục đuổi theo, chuyện ngoài ý muốn nhỏ nhoi này không hề quấy rầy bước chân của những người khác. “Quái lạ, nhiệm vụ của cô ấy với người tìm cây kia có vẻ cũng dễ, sao cô ấy lại sợ đến vậy nhỉ?” Khương Ly rất khó hiểu, chẳng lẽ bởi vì bia đỡ đạn sẽ lãnh cơm hộp sớm là cô chạm phải người ta ư? Không đến mức đó chứ? Lam Lam theo sát phía sau cô, nhăn chặt hàng chân mày được trau chuốt kỹ lưỡng, thấp giọng nói: “Nói không chừng nhiệm vụ có vẻ đơn giản thì mới là khó nhất.” “Như vậy sao?” Khương Ly như suy tư gì đó, nghĩ đến nhiệm vụ 18+ có vẻ rất gian khổ của cô, nói vậy thì… chẳng lẽ nó sẽ là đơn giản nhất?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Đoàn người đi được hơn 2 tiếng nhưng vẫn không tìm được ngôi chùa, thậm chí còn chưa đến đỉnh núi, đừng nói gì đến manh mối nhiệm vụ. Hiện tại nhìn kỹ con đường núi quanh co uốn lượn này, giống như vĩnh viễn không có điểm dừng vậy. “Nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, con đường phía trước… không biết sẽ còn bao xa.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Không còn nghi ngờ gì nữa, Chương Hằng trở thành người dẫn đầu, lời anh ta nói mọi người rất nghe theo, Khương Ly cũng dứt khoát ngồi cùng Lam Lam. “Buổi sáng chị còn đang mở họp, không biết sao lại đi vào trò chơi này, sớm biết vậy thì mang đôi giày thể thao rồi, không biết hội nghị thế nào rồi, buổi chiều còn phải sắp xếp rất nhiều việc nữa.” Đúng là người của công việc, hồn làm việc, cho dù đi vào trò chơi đòi mạng thì chị gái này vẫn nghĩ tới việc họp hành và công việc. Khương Ly nhìn bộ trang phục trưởng thành và giày cao gót 6cm của người ta, đây chính là hình tượng nữ cường trong phim truyền hình, thậm chí mới nãy khi chị ấy đưa tay ra đỡ cô, sức một tay cũng lớn hơn con gà yếu ớt là cô mấy lần rồi. Không sai, Khương Ly thản nhiên thừa nhận đánh giá thấp trò chơi dành cho cô. May là hôm nay cô ra ngoài mang đôi giày sandals đế bằng, đi đường núi vẫn khá nhẹ nhàng, có điều không tập luyện lâu dài mà bất chợt đi con đường xa như vậy, hai cái chân thon dài cũng run rẩy dưới làn váy rồi. Đột nhiên, người đàn ông trung niên mặc tây trang ngồi ở cách đó không xa vừa lau mồ môi, vuốt mấy sợi tóc trên đỉnh đầu, vừa mắng trò chơi đột nhiên đứng phắt dậy, sau đó sáng mắt hét to một tiếng. “Tìm được rồi! Tìm được rồi!” Ông ta quơ chân múa tay chạy vào trong rừng, nhân tiện đụng ngã Triệu Phù Quân mặc đồng phục nhưng cũng không thèm để ý, một lát sau đã chạy không thấy bóng dáng. Thấy có gì không đúng, Chương Hằng cất giọng hô tên người nọ: “Tào Sĩ Kiệt!” Thế nhưng đã không thấy người đâu, nhìn theo hướng ông ta rời đi, mấy người mới vẫn chưa hoàn hồn nhưng Chu Phù Sinh lại bình tĩnh mắng một câu: “Mẹ nó đồ bệnh tâm thần, ông ta chết chắc rồi.” Người chạy đi cũng có ký hiệu đặc thù giống như Khương Ly, nhiệm vụ của ông ta là tìm được cái cây cao nhất ngọn núi này. Khương Ly ngẩng đầu nhìn vô số cây đại thụ che trời, rất tò mò sao ông ta lại có thể xác định đâu là cây cao nhất nhanh đến vậy? “Theo sau xem đi.” Chương Hằng nói xong liền cất bước đi về hướng Tào Sĩ Kiệt chạy đi. Nhưỡng người ở lại cũng thấy bất an vì lời nói của Chu Phù Sinh nhưng rốt cuộc vẫn lựa chọn đuổi theo Chương Hằng, đương nhiên Khương Ly và Lam Lam cũng đi theo. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, sau khi rời khỏi thềm đá của đường núi, mới bước vào trong khu rừng, Khương Ly đã cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh đến nỗi da gà da vịt của cô thay nhau nổi lên. Nhưng mà… nơi này không có gió lạnh, thậm chí người khác còn đang đổ mồ hôi nóng. Chỉ có mình cô, lạnh như bị thứ gì phủ kín, nhất là trước ngực, co thắt đến mức thở không nổi. “Đừng nghe họ Chu nói bừa, không chừng người nọ có thể thật sự tìm được rồi.” Thấy Khương Ly đang co rúm vai, Lam Lam cho rằng cô sợ hãi mới nói một câu. Chị ấy là người thông minh, cũng nhận ra trong nhiều người như vậy chỉ có mỗi nhiệm vụ của Khương Ly và Tào Sĩ Kiệt có ký hiệu đặc thù, nếu Tào Sĩ Kiệt chết ngay thì có thể Khương Ly cũng nguy hiểm. Chết, ai mà không sợ chứ. Rất nhanh sau đó bọn họ đã trông thấy Tào Sĩ Kiệt, so với vẻ mừng như điên khi nãy, lúc này ông ta đã có chút quỷ dị, thân thể hơi mập mạp không ngừng đi vòng quanh hai cây đại thụ, ngước cái đầu đầy mồ hôi, trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm bên trên. “Là cái này hay là cái này? Rốt cuộc là cái nào!???” Ông ta bắt đầu nắm tóc mình, dùng hết sức kéo, mái đầu vốn không nhiều tóc lại bị kéo sạch, ông ta mang vẻ mặt đau khổ và dữ tợn nắm lấy da đầu, máu dần dần chảy ra từ trên đầu ông ta. “Tôi thật sự tìm được rồi! Nhưng cái nào mới đúng? Các cô cậu nói đi?!” Ông ta đột nhiên trợn mắt nhìn qua bọn họ.