Ánh mặt trời vẫn tươi đẹp, tiếng người xe qua lại tấp nập. Khương Ly đứng ngây ra bên cạnh thùng rác, món đồ định vứt trong tay cũng rơi thẳng ra ngoài, một tiếng “choang” đánh thức cô quay trở về hiện thực.
Mặt trăng máu khủng bố chói mắt đã không còn, biển xác long trời lở đất đã không còn, ngay cả Tà Thần hôn cô lần cuối cùng cũng biến mất. Đúng như lời Chương Hằng nói, dù ở trong trò chơi bao lâu, hiện thực cũng chỉ là vài giây. Nhưng Khương Ly có thể cảm nhận được cái hôn lạnh lẽo của Tà Thần trên môi, sự nóng bỏng khi máu thần chảy vào lòng bàn tay… Sau đó cô chậm rãi nhận ra trà trái cây cô mang vào trò chơi đã biến mất, mà gói giấy muốn vứt đi cũng biến thành những thứ khác, cũng may thùng rác mới có bao nilon, cô vội khom lưng duỗi tay nhặt. Không hề nhận ra ánh mắt kinh ngạc cực độ của bác gái vừa giẫm chai không. Sau khi ngón tay sờ được một thứ lạnh lẽo, Khương Ly nhận ra món đồ này hơi quen, lấy ra xem mới biết đó là cây dao găm đã giết chết Tà Thần vào lúc cuối. Nó… cũng có thể mang ra khỏi trò chơi ư?! Bạch ngọc trơn bóng nắng ánh lên dưới mặt trời, vô số chữ “vạn” khắc chìm hiện lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhất là đá quý trên chuôi dao, viên khác đẹp hơn viên này. Cô nhanh chóng ôm vào ngực, né tránh cái nhìn quan sát như lang như hổ của bác gái. .Đột nhiên, phần trong cổ tay phải truyền đến cảm giác đau như bị bỏng, Khương Ly bị đau không khỏi hít hà một hơi, khắp khoang mũi ngập tràn mùi thối của bún ốc ở cửa hàng kế bên. Cô đưa tay lên nhìn thì ngớ ra. Là hình xăm cô trông thấy trên cổ tay Chương Hằng và Chu Phù Sinh ở trò chơi đầu tiên, nhìn kỹ hình xăm trên cổ tay, con đại bàng kỳ quái lớn cỡ đồng tiền đang ngẩng đầu giương cánh, bỗng chốc đâm vào vị trí tương tự trên tay cô. Khi đó cô đã cảm thấy hình xăm này dường như rất quen mắt, hiện tại… cô càng cảm thấy quen hơn. Không thoải mái với ánh mắt nóng bỏng của bác gái, Khương Ly xoay người chạy về nhà mình. Dưới ánh nắng ấm áp, gió mát thổi tung làn váy, cô e ngại xã hội nên ít khi ra ngoài, đây là lần đầu tiên cảm thấy từng tia nắng, từng cơn gió lại thoải mái an nhàn đến vậy. Sau khi về đến nhà, tuy rằng vẫn trống rỗng chỉ có một mình cô nhưng dẫu sao hoàn cảnh sinh hoạt ấm áp hằng ngày vẫn giảm bớt di chứng đáng sợ mà trò chơi mang đến. Mở gameshow vui vẻ trên TV, ngồi xếp bằng trên sô pha uống mấy ngụm Coca lạnh, Khương Ly mới thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có cảm giác được sống rồi. Nhìn kỹ hình xăm trên cổ tay, đáng tiếc không thể nhớ được gì, tò mò dùng ngón tay xoa xoa cũng không biến hoá gì cả. Cô quay sang nghiên cứu cây dao găm kia, lật qua lật lại xem, ngoài suy nghĩ mang đi bán có thể làm giàu, mở ra cuộc đời phú bà thì chẳng còn gì nữa. Nhưng… trò chơi cho phép người ta mang đồ từ trong ra sao? Trực giác cô nói là không thể nào, do đó cầm cây dao găm lạnh lẽo hoa lệ này trong tay mới thấy không tầm thường. Khương Ly suy tư nhai đá, chậm chạp nhận ra mình đã quên mất một chuyện rất quan trọng! Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, dù lúc này đang ở trong hiện thực thì giao diện trò chơi vẫn xuất hiện. —— Chúc mừng cô đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chính [Giết chết Tà Thần], +100 điểm. —— Chúc mừng cô đã thành công hoàn thành nhiệm vụ phụ [♡ Thần Phật động tình ♡] , +100 điểm. —— Chúc mừng cô đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn [♥ Lấy thân hầu Phật, dẫn Phật đọa ma ♥], +250 điểm, + 1 không gian. Thông tin người chơi đã đổi mới, thương thành được mở ra. Khương Ly: 250??? Nhìn sang chút điểm này, điểm khen thưởng rất nhiều, còn có không gian nữa ư? Khương Ly kích động, trò chơi này còn có món thần kỳ thế à! Cô nhớ lúc đầu Chương Hằng nói sau khi thành công thông quan trò chơi sẽ có rất nhiều thứ tốt không thể tưởng, vội sử dụng ý thức mở thương thành ra. Quả nhiên… Tốt đến mức cô phải trợn mắt há mồm. Thuốc gia tăng vẻ đẹp, dây chuyền thay đổi vận khí, canh thần tiến hóa thân thể, thuốc độc giết người trong vô hình… cần đạo cụ gì thì có đạo cụ đó. Nhưng mấy thứ này đều có khuyết điểm chung, chính là đắt đến thái quá! Một cái mặt dây chuyền vận khí là đã 9999 điểm, rẻ nhất lại là thanh đao dài Chương Hằng dùng để chặt đầu người trong trò chơi trước, chỉ cần 120 điểm. Mà không gian trò chơi thưởng cho cô cần 888 điểm, ác nhất là chỉ có thể bỏ đạo cụ mua sắm trong trò chơi vào, thậm chí còn giới hạn số lần sử dụng, nói cách khác không thể đem những món đồ ở hiện thực vào được. Khương Ly thất vọng lướt tới món đắt nhất, trên hình ảnh biểu thị một tấm thẻ vàng đang sáng lên, phía trên chỉ có hai chữ [Sống lại], giá niêm yết là 50000 điểm. Cô thầm mở mắt, hít một hơi thật sâu, cố làm mình bình tĩnh lại.