Âm thanh trầm thấp đầy cuốn hút của người đàn ông vang lên, mang theo cảm giác áp bức đặc trưng, cho dù không kỳ ảo vang vang như trong mơ thì Khương Ly cũng nghe ra đó là ai. Dù gì hơn nửa tháng nay, hết một nửa giấc mơ của cô đều là anh rồi. “Tà Thần… không đúng, Cảnh Diêm?!” Khương Ly lại ngây ra, không phân biệt được đây là mơ hay là một ải khác… Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, chiếc quần dài nhạt màu che đi đôi chân thon dài cân đối, trên chân là một đôi giày vải màu đen, cho dù kiểu dáng có một chút quê mùa nhưng chúng lại trở nên vô cùng sành điệu trên người anh, thậm chí chiếc ấm nước in hoa hồng kiểu cũ trong tay anh cũng trở nên sang trọng hơn. Cảnh Diêm đặt ấm nước trên tủ, đi tới mép giường, vén nửa cái mùng vắt lên trên, đột nhiên khom lưng kề sát vào Khương Ly đang ngây người, véo gương mặt đầy thịt mềm mụp của cô, cười khẽ: “Lần này không phải mơ.” Khi làm Tà Thần anh đã cười vài lần nhưng đều là nụ cười đầy sát khí lạnh như băng, cũng cười rất nhiều trong mộng của Khương Ly nhưng lần nào cũng làm một trận mạnh bạo sau khi khiến cô đê mê, khiến cô rất sợ khi thấy anh cười. Lúc này anh cũng đang cười, ngũ quan rõ nét quen thuộc, dáng vẻ trộn lẫn giữa Tà Thần lạnh lẽo và Phật tử dịu dàng, đôi mắt phượng hẹp dài như vô tình cũng cũng chứa đầy thương yêu, khiến trái tim của Khương Ly đột nhiên rung động. “Vậy đây là trò chơi mới sao? Nhưng… vì sao anh còn có thể xuất hiện nữa? Chẳng lẽ trò chơi này chỉ có mình anh là big boss thôi sao?!” .Mặt Khương Ly bị anh bóp hơi đau, đôi tay bối rối túm lấy chăn, không thể cầm lại được, càng khiến Cảnh Diêm thấy cô dễ trêu, dùng tay bóp bóp mãi, không còn lạnh lẽo không chút độ ấm nữa, anh đã biến thành người, trong lòng bàn tay toàn là cảm giác khô nóng của đàn ông. “Không chỉ bây giờ có thể xuất hiện, sau này cũng có thể.” “Vậy anh có thể điều khiển toàn bộ trò chơi sao?” Đôi mắt của Khương Ly bỗng chốc sáng ngời, giống như phát hiện bug siêu cấp vô địch của trò chơi vậy, nỗi sợ hãi anh từ trong xương cốt cũng lập tức bay đi không ít. Cảnh Diêm không nhìn cũng biết cô đang suy nghĩ về tương lai tươi sáng, mới cười nhạt: “Tôi không thể can thiệp vào tiến trình bình thường của trò chơi.” Không còn chút vui mừng nào cả, Khương Ly trốn không thoát lại bị anh xoa nhẹ đầu, thân thể cũng uể oải. Xem ra vận mệnh, trò chơi và anh đều không muốn buông tha cho cô rồi. “Ải lần này tên [Khai quan], đây là một thôn núi ở miền Tây, tên là thôn Liễu Lâm, tôi là trưởng thôn vừa nhậm chức, em là vợ của tôi, hôm nay là ngày 26 tháng 3 năm 2001, 7 giờ sáng ông nội anh đột ngột qua đời, người trong thôn đã lục tục giúp đỡ xử lý hậu sự, em và anh cũng phải mau chóng chạy đến, ba ngày sau sẽ tổ chức nghi thức hạ táng.” Khương Ly kinh ngạc nhìn anh, tóm tắt cốt truyện kỹ càng tỉ mỉ như thế cũng xem như thiên vị cô rồi nhỉ? “Nhớ kỹ, ải lần này sẽ có rất nhiều dân làng, dù trong tình huống nào cũng không thể thoát vai, không thể tỏ ra quá khác lạ, nếu không sẽ rất nguy hiểm.” Khương Ly không ngừng gật đầu, tỏ vẻ cô sẽ ghi nhớ kỹ càng điểm này! Thấy cô ngoan như vậy, Cảnh Diêm lại véo má cô, xoay người lấy một bộ quần áo cho cô từ tủ dưới giường, nhân lúc này Khương Ly xem xét nhiệm vụ chính và nhiệm vụ phụ, kết quả cô mới vừa nhắm mắt lại lập tức mở ra. Cô giận mà không dám nói gì, phồng mang trợ má liếc nhìn, xém chút là tin lời bịp của anh rồi! “Anh… chẳng phải anh nói không thể can thiệp vào trò chơi sao?! Vì sao nhiệm vụ của tôi… nhiệm vụ của tôi lại kỳ quái như vậy chứ!” “Phải không, kỳ quái thế nào?” Anh chống hai tay trên mép giường, lộ ra cánh tay trắng ngần, đường cong cơ bắp toát ra cảm giác nam tính trưởng thành, dáng người đĩnh bạt, vòng eo mảnh khảnh mê người khó tả. Lúc anh không cười, vẻ mặt lạnh lẽo không quan tâm bất cứ thứ gì, đôi mắt đen kịt nhìn chăm chú, Khương Ly cắn môi sắp khóc tức tưởi. Bỗng nhiên, đôi môi nóng lên, đôi đồng tử co chặt của cô chỉ toàn gương mặt phóng to của anh, nụ hôn nhẹ lập tức rời đi. “Bữa sáng làm cho em ở trong phòng bếp, nhớ phải ăn đấy. Tôi đến chỗ nhà cũ trước, em cứ từ từ sang, đó là căn nhà đầu tiên ở phía Tây của thôn, rất dễ nhận ra.” Nói xong anh liền xoay người rời đi, bóng lưng cao lớn còn mang theo vẻ sung sướng nói không nên lời. Khương Ly xin thề, cô thật sự thấy anh đang cười trộm! Đúng là một tên đàn ông xấu bụng biến thái, giống y như trò chơi chó chết này vậy, đều là khắc tinh của cô! ————— Tác giả ps: Lần này anh xã cầm kịch bản người bình thường nè (thật ra có bình thường hay không cũng khó nói ~)