Dù quanh bàn ăn toàn là người chơi nhưng ngoài người quen ra thì không ai chịu chủ động nói nhiệm vụ của mình là cái gì, thậm chí mấy người chơi bị gọi tên tối qua cũng không đến đây, ba người Khương Lam Trịnh cũng giữ nguyên tắc ăn nhiều nói ít.
Vì tối nay phải tổ chức lễ tang, mọi người trong nhà cũ cũng trở nên bận rộn, nhóm người chơi có thân phận là người trong dòng họ lập tức bị đám NPC vô lương tâm bóc lột sức lao động miễn phí, dọn bàn đặt ghế, rửa chén múc đồ ăn, còn bị sai đi giết heo nhổ lông gà nữa.
Thời gian thấm thoát trôi qua, giống như lời Cảnh Diêm nói, hôm nay sẽ có nhiều “người” đến nữa.
Đã liên tục tới từ buổi sáng rồi, phần lớn là bà con nhà họ Bạc, đeo khăn tang giơ một cây cờ trắng rất cao, phía trên có hoa giấy và tên những người họ hàng vừa đến trước linh cữu, đội kèn xô na ngồi gần bàn lập tức tấu lên khúc nhạc buồn, cả khoảng sân trở nên vô cùng náo nhiệt.
Mọi thứ đều đúng y như trong hiện thực, giống như một đám tang hết sức bình thường, mỗi người đến dâng hương trước linh cữu đều tự nhiên làm lơ người sống mà đã biến thành người giấy phía trước linh đường. Bởi vì ông cụ qua đời khi đã cao tuổi, có nhiều bà con xa, người tới cúng bái trò chuyện với gia đình còn cười đùa.
Tiếng kèn Tây quỷ dị chói tai vang lên hồi cuối cùng, Khương Ly và Lam Lam trốn sau cửa càng nghe càng thấy sởn tóc gáy, may là ban ngày xác chết đã vào trong quan tài, chẳng biết thứ tối nay chờ đợi bọn họ sẽ là cái gì đây…
Hôm nay phòng bếp bận bịu đủ việc, phụ nữ trong thôn đều tới hỗ trợ, hai tấm thớt to hơn cả ván cửa đặt sát tường, sáu bảy người xắt rau, có thêm bốn năm người múc nước giếng rửa, mấy dì bếp cũng đang bày thức ăn ra, lồng hấp bốc khói, mùi thịt nóng hổi thơm phức toả ra.
Khương Ly ngồi sau bệ bếp đã không nhịn được mà chảy nước miếng rồi.
Cô và Lam Lam bị phân phối ngồi ở đây nhóm lửa, một người nhìn hai cái bếp, chỉ cần chú ý thêm củi đúng lúc.
“Thơm quá, tiệc lớn nông thôn như thế này mới là mỹ vị nhân gian chứ, trò chơi này thần kỳ thật đấy.” Lam Lam nhỏ giọng nói, đôi mắt cũng ngó sang lồng hấp, ải lần này đúng là tuyệt hơn hẳn cảnh thiếu ăn trong chùa lần trước, hôm nay thực sự là một bữa tiệc tang thương đầy ảm đạm.
Đông người, nhất là lúc nhiều phụ nữ thì cũng là lúc hóng hớt tin vịt, dù là NPC thì cũng không phải ngoại lệ.
Phòng bếp lát gỗ cũ kỹ rất lớn, nhiều người vừa bận việc trên tay vừa không ngừng nói, đề tài có vô số, Khương Ly và Lam Lam vừa đỡ lo vừa ngửi mùi thức ăn ngon.
Đến khi có người hỏi chừng nào Khương Ly và trưởng thôn sinh con, niềm vui của cô đột nhiên mất tăm, cô chỉ chưa kịp trả lời một tí thôi mà đã có mấy người phụ nữ cầm dao phay liếc mình rồi.
Phòng bếp 15 phút trước còn náo nhiệt lập tức yên tĩnh đến đáng sợ, hơi nước nóng mờ mịt gần như đông cứng lại.
Khương Ly run rẩy, không cần nghĩ cũng biết nếu chậm thêm vài giây, mấy con dao xắt rau chặt thịt kia sẽ phang tới cô ngay! Cô phát huy kỹ năng diễn xuất, giả vờ đỏ mặt ngượng ngùng.
“Còn phải từ từ… anh ấy nói bọn con còn trẻ, chưa vội việc này.”
Chắc câu trả lời của cô vẫn phù hợp với hình tượng nên một giây sau, phòng bếp lại khôi phục vẻ ồn ã khi nãy. Khương Ly và Lam Lam ngồi sau bệ bếp cùng nhìn nhau, bếp sát vách tường cháy phừng phực, sau lưng hai người đều đổ mồ hôi.
Thế mà lại thả lỏng sự đề phòng với chốn xa lạ toàn kẻ địch này, do họ coi thường đống bẫy trong trò chơi này rồi.
Sự kiện lấy mạng luôn có thể xảy ra bất cứ lúc nào, không hề báo trước.
Hai người mở thở phào nhẹ nhõm thì lại có người hỏi Lam Lam, nói chị ấy với Trịnh Liêm kết hôn ba năm rồi, có phải chưa trị được bệnh hiếm muộn không? Còn có người cười hỏi giữa hai vợ chồng ai không được nữa.
Lam Lam mang hình tượng vô sinh mà không biết: …
Khương Ly xem nhẹ câu hỏi chí mạng mà NPC đặt ra kiểu: ???
Sau khi Lam Lam khó khăn giải quyết vấn đề khó xử này, phòng bếp vẫn chưa trở lại bình thường, bởi vì còn Nguyễn Mộng Vân ngồi xổm bên ngoài rửa rau và Ngô Tĩnh đang khiêng sọt tre vào, lúc này nước rất lạnh nên tay hai người đỏ lên vì đông rồi.
Lần này NPC đặt câu hỏi với hai người họ.
“Tĩnh Tĩnh ơi, ba mẹ con kết hôn từ hồi bao nhiêu, giờ con bao lớn rồi, sao vẫn chưa kết hôn nữa?”
“Tiểu Vân ơi, chẳng phải cụ bà nhà con nói năm ấy con đã mang người ấy về rồi sao, sao vẫn chưa lấy nhau nữa, đúng rồi, cụ bà qua đời khi nào vậy, còn nhớ rõ không?”
Hay thật, ngay cả NPC trò chơi cũng phù hợp với thiết lập, đề tài cứ xoay quanh đàn ông, con cái và kết hôn.
Nguyễn Mộng Vân và Ngô Tĩnh khiếp sợ: Vì sao đến lượt bọn họ lại hỏi khó thế?!