Đắp áo chính là nhóm người thân cởi một món đồ trên người mình rồi bỏ vào quan tài, nhằm phù hộ đời sau không lo cơm áo, bởi vì biết sẽ có việc này nên hôm nay rất nhiều người mặc thêm áo khoác để tiện cởi ra, bao gồm cả Khương Ly, quần áo của cô đã được Cảnh Diêm cho mặc thêm vào rạng sáng rồi.
Đến lúc này, thầy âm dương đã đứng sang bên kia, thân nhân cầm quần áo đi tới gần quan tài, đầu tiên là con của cụ ông, ngoài bác cả có vẻ vững vàng ra thì những người còn lại đều nín thở chịu đựng không nhíu mày, khóc lóc một hồi bỏ quần áo xong liền nhanh chóng tránh đi.
“Em đưa quần áo cho tôi, đừng có qua.”
Khương Ly thót tim, kinh ngạc trừng mắt: “Được không?”
Cảnh Diêm gật đầu, Khương Ly không do dự mà đưa quần áo cho anh, cảm động muốn rớt nước mắt, sau đó nhân lúc anh bẻ cổ áo lại cho mình, cô vội hôn một cái lên mu bàn tay trắng nuột của anh.
Cảm giác ấm áp thoáng lướt qua, ánh mắt Cảnh Diêm nhìn cô càng đen tối hơn.
Khương Ly mím môi nhịn cười, lồng ngực đập thình thịch cũng ngứa, ngượng ngùng và rung động nói không nên lời, trong chút hoảng loạn còn chứa đựng ngọt ngào vô tận.
Nhìn theo bóng lưng Cảnh Diêm rời đi, cô còn đá đá phần đất mới bị cuốc đào lên dưới chân, sau đó lại vô tình bắt gặp ánh mắt đáng thương đầy ai oán của chị Lam…
“Khương Tiểu Ly, tới lúc nào rồi mà còn nhét thức ăn cho chó cho chị hả, đồ vô lương tâm!” Lam Lam nắm chặt quần áo trong tay, nước mắt đã chảy tỏng tỏng xuống.
Đừng ai hỏi, đây chính là nước mắt hâm mộ, ghen ghét và chua xót.
Đương nhiên, có ánh mắt của ai đó còn tràn đầy ai oán hơn cả Lam Lam, đang u ám trừng Khương Ly, Khương Ly đang an ủi chị Lam cảm thấy nổi da gà, nhìn sang theo bản năng mới nhận ra là của Nguyễn Mộng Vân.
Có điều cô ta lại tỏ vẻ xinh đẹp vô hại ngay lập tức, lạnh nhạt đối mặt với Khương Ly.
Chiếu tre che khuất ánh mặt trời, phần huyệt này đào ở núi, bốn phía quan tài toả ra vẻ lạnh lẽo, Khương Ly không khỏi rùng mình một cái.
Thấy đoá hoa thố ti* Nguyễn Mộng Vân đã đi qua đắp áo, Lam Lam cũng nhanh chóng lắc eo đi theo, chẳng qua khi chị ấy trở về, trên mặt đã cắt không còn giọt máu, trên gương mặt trắng bệch còn đổ một lớp mồ hôi lạnh, hẳn là đã bị kích thích rất lớn.
*hoa thố ti là loài hoa sống nhờ sống gửi những loại cây khác
Khi chị ấy đang muốn chống đôi tay đã mềm nhũn lên người Khương Ly, trông thấy ánh mắt đáng sợ của cậu nhỏ thì đành đỡ lấy… cái cây nhỏ bên cạnh Khương Ly, nhịn thở đến nỗi sắp tắt thở rốt cuộc cũng hít được mấy hơi oxy.
“Má ơi, lực sát thương của cái mùi đó quá mạnh, mắt chị sắp mù luôn rồi này…”
Những người khác cũng gấp gáp tìm lấy hơi thở trong lành, Khương Ly may mắn không bị mùi xác thối tổn hại thấy Lam Lam sắp đứng không vững nữa, nhanh chóng đỡ lấy chị ấy, bây giờ nắng ấm mùa xuân đã lên rồi.
“Đây là bước cuối cùng chưa?” Khương Ly đưa tay che khuất ánh nắng hơi chói mắt, quay đầu nhìn Cảnh Diêm, thấy anh gật đầu thì vui vẻ nói: “Vậy sẽ đóng nắp quan tài lại ngay đúng chứ?!”
Bây giờ dù là Trịnh Liêm, Ngô Tĩnh hay Lâm Diệu, ba người đều căng vững chiếu tre, để lại một không gian u tối trước quan tài, tránh để ánh nắng chiếu thẳng đến, chỉ đợi đóng nắp quan tài lại, vấn đề big boss hoá cương thi có thể được giải quyết rồi!
“Xem ra là không phải không thể ngăn cản giả thiết của trò chơi này rồi.” Vừa nói đến đây, Lam Lam đã tràn đầy năng lượng, cùng Khương Ly nhìn về phía thầy âm dương, chờ mong ông ấy sẽ hô mấy chữ kia lên.
Ông cụ đeo mắt kính với vẻ mặt bình tĩnh, sửa sang lại quần áo chất chồng bên trong quan tài, cầm khăn trắng lau sạch máu loãng trên mặt thi thể từ tay đồ đệ, như kiểu ông ấy không ngửi thấy mùi hương mà mọi người tránh né vậy.
“Tránh ra hai bên, đừng để bóng lọt vào trong quan tài, đóng nắp ——”
Nhìn nắp quan tài màu đen bị nâng đến, đặt lên đuôi quan tài, chầm chậm đẩy lên, trái tim kích động của Khương Ly và Lam Lam sắp nhảy ra ngoài rồi, ngừng thở nhìn chăm chú vào nắp quan tài.
Không thấy đôi giày thọ màu đen nữa rồi…
Đẩy được gần một nửa rồi…
Nhanh chút, chỉ cần nhanh thêm một chút nữa…
“A!!!”